Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 32




Mạc Vân Phân bị Thân Đông mạnh mẽ hãm hại một khoản, lúc ngồi vào xe mặt đen lên.

Thân Bỉnh liếc bà ta một cái, nhàn nhạt nói: "Con kết hôn rồi, muốn ít đồ là phải, cô đây là biểu tình gì?"

"Em lại không nỡ cho nó à?" Mạc Vân Phân phản ứng cực nhanh, oan ức nói: "Mẹ Thịnh Khâu sao có thể nói em như vậy? Sao nó có thể kết hợp người ngoài bắt nạt em chứ?"

"Bà ấy cái gì cũng không biết, đều là Đông Đông làm, em đừng lo lắng." Thân Bỉnh có chút uể oải dựa vào chỗ ngồi phía sau xe, nói: "Việc này nói cho cùng cũng là em nhấc lên trước, đang yên lành nói ba mẹ Thịnh Khâu làm gì? Đông Đông vốn là không hợp em, em làm cho nó không vui, nó làm sao có thể cho em thoải mái?"

"Cho nên em đáng đời à?" Mạc Vân Phân nức nở nói: "A Bỉnh, anh biết em không phải loại người như vậy... Lúc trước mang thai Thân Mạc, cũng là bất ngờ."

"Anh biết." Thân Bỉnh vỗ vỗ tay của bà ta, an ủi một tiếng, dựa vào một bên nhắm mắt lại.

Mạc Vân Phân nhìn người đàn ông trước mặt, chậm rãi đỏ mắt đặt tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

Thân Bỉnh không phải một người đàn ông trường tình, bà ta vẫn luôn biết, cho nên bà ta mới có thể không ngừng muốn đặt nhiều thứ nắm ở trong tay của mình, chỉ có như vậy mới có thể làm cho bà ta yên tâm.

Bà ta vô cùng chán ghét Thân Đông, như chán ghét Mai Âm. Bà ta không thích nhìn thấy Thân Đông lộ liễu đắc ý, chỉ cần nghĩ đến năm đó lúc Thân Đông sinh ra rầm rộ, lòng ghen tỵ của bà ta không ngừng bốc cháy lên.

Bà ta cảm thấy người như Thân Đông vừa sinh ra đã đứng ở trên cao, nửa đời trước quen sống trong nhung lụa, nửa đời sau nhất định phải nhấp nhô gian nan, bà ta mong đợi nhìn thấy dáng dấp cậu gặp rủi ro, mà sống với Thịnh Khâu, là bắt đầu.

Mạc Vân Phân hít một hơi.

Kiên trì một chút, luôn có thể nhìn thấy, trời cao sẽ không vĩnh viễn quan tâm nó, một ngày nào đó, mình sẽ thấy nó như con chó chán nản, có lẽ còn có thể lôi góc quần mình cầu xin.

Thân Bỉnh bên này nếu như biết ý nghĩ của Mạc Vân Phân nhất định sẽ kiến nghị bà ta đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng ông ta cũng không biết. Ông ta nhắm mắt lại dựa vào nơi đó, trong đầu đột nhiên nghĩ đến dáng dấp vợ trước.

Thân Đông có vẻ ngoài hơi giống Mai Âm, chỉ là vẻ ngoài Mai Âm dịu dàng một chút, mà cậu thì lại đẹp đẽ có chút sắc bén. Chỉ là tính tình kia lại không biết là giống ai. Mai Âm mặc dù lúc làm việc quyết đoán ác liệt, mà làm người lại vô cùng ôn hòa, dùng thông tục lại nói, đó chính là đại gia khuê tú chân chính. 

Đến trước cửa nhà, Mạc Vân Phân xuống xe, Thân Bỉnh lại không động, ông ta nói với tài xế: "Đến nghĩa địa Liên Sơn."

Mạc Vân Phân đi ra ngoài đột nhiên quay mặt lại, xe cũng đã nhanh chóng đi.

Thân Đông từ trong rương hành lý của mình lấy ra ảnh chụp một nhà ba người, đó là lúc cậu tốt nghiệp trung học chụp ở cửa trường học, cha mẹ phân biệt đứng ở hai bên cậu. Cậu kiêu căng mỉm cười với ống kính, đã cao hơn mẹ mình một chút. Mai Âm thì lại một thân váy dài trắng, tóc đen vén lên thật cao, nụ cười đối mặt ống kính tao nhã hào phóng; Thân Bỉnh là một mặt nghiêm túc, mà từ cặp mắt kia xem, ông cũng là vui mừng.

Thịnh Khâu từ bên ngoài đi tới, vừa mới tắm xong bọc áo tắm, trước ngực lại lộ ra một mảng to. Hắn dùng khăn mặt xoa xoa tóc, nhìn thấy đầu Thân Đông còn đội khăn lông lớn, ngồi xuống lau đầu cho cậu.

"Lúc em cấp hai thật non nớt." Thịnh Khâu nhìn bức ảnh mở miệng: "Như hành lá dính nước."

Thân Đông lộn lại lườm hắn một cái, một lần nữa dời tầm mắt qua đi, nhàn nhạt nói: "Ngày mai sẽ kết hôn rồi, tại sao cậu không đi nói chuyện với ba mẹ cậu?"

"Cần nói đã nói rồi." Thịnh Khâu ôn thanh nói: "Em có phải là căng thẳng không?"

Thân Đông không hé răng, đến nửa ngày mới chậm rãi nói: "Mẹ tôi sẽ không cãi nhau."

Thịnh Khâu mềm nhẹ lau tóc của cậu, Thân Đông chậm rãi nói: "Cha tôi tính cách phong lưu, mẹ tôi trước đây bởi vì chuyện như vậy chiến tranh lạnh với ông ta, nhưng ông ta rất biết dỗ người, nhận lỗi, mẹ tôi lại hòa hảo với ông ta."

Tay Thịnh Khâu dừng một chút, Thân Đông tiếp tục nói: "Thế nhưng ông ta chó không đổi được ăn phân, mẹ tôi tha thứ một lần lại một lần, nhưng đổi lấy ông ta phản bội một lần lại một lần."

"Mẹ tôi tâm địa mềm mại, đặc biệt là tại thời điểm đối mặt cha tôi."

"Đông Đông..."

"Nhưng tôi không giống." Thân Đông gấp ảnh lên bàn đầu giường, lộn lại nhìn Thịnh Khâu, mặt không hề cảm xúc, mang theo một tia nhắc nhở: "Nếu cậu dám làm loạn ở bên ngoài, tôi nhất định sẽ lập tức phân rõ giới hạn với cậu, không có bất kỳ chỗ thương lượng nào."

Thịnh Khâu ôm cậu vào trong lòng, Thân Đông cho hắn ôm một cái, ánh mắt nguyên bản lãnh khốc nhất thời mềm nhũn ra. Cậu không phải quá thoải mái giật giật, cứng rắn ra lệnh nói: "Không cho phản bội tôi."

"Sẽ không."

Thân Đông không nói gì thêm, bởi vì nghĩ đến Mai Âm, vành mắt cậu hơi hồng. Ngón tay Thịnh Khâu xen vào trong tóc cậu, cúi đầu hôn tóc cậu, thấp giọng nói: "Anh sẽ không phản bội em."

Thân Đông vốn cũng không chờ mong lễ cưới này, thế nhưng khi cùng Thịnh Khâu tay cầm tay đi vào lễ đường, tim cậu vẫn không tự chủ được nhảy nhảy lên.

Hoa hồng đỏ tươi đẹp đặt ở mỗi một bàn phủ khăn trải bàn trắng như tuyết, họ hàng nhà Thịnh Khâu cũng đều mặc vào âu phục lễ phục chỉnh tề, bên kia khách quý Thân Bỉnh mời tới cũng tuyệt không keo kiệt.

Hiện trường lễ cưới náo nhiệt lại phô trương, trong sân to lớn trải thảm đỏ, hai bên sắc màu rực rỡ. Thân Đông mặc lễ phục thiết kế cho giới tính thứ ba, độc nhất vô nhị, đuôi áo theo bước chân khẽ động. Cậu thực tại trở thành tiêu điểm trong mắt tất cả mọi người, máy thu hình của truyền thông cơ hồ chưa từng rời khỏi người cậu.

Vân Dương làm MC, theo ánh đèn biến ảo trong đại sảnh, mời tân nhân lên sân khấu.

Ánh mắt Phòng Bân theo Thân Đông, trơ mắt nhìn tân nhân trao đổi lời hứa, trong tiếng chúc mừng của khách quý ôm hôn nhau, lại nhìn khuôn mặt Thân Đông mỉm cười, gian nan dời tầm mắt.

Phòng Viện kéo tay hắn, nói: "Anh..."

Không lâu sau tân nhân cùng nhau đến đây chúc rượu, ánh mắt Thịnh Khâu nháy mắt đụng vào Phòng Bân, ý cười trên mặt hắn chưa giảm, giơ tay lên nói: "Mời."

Uống một hơi cạn sạch.

Dốc ly, không một giọt chảy ra.

Mặt Phòng Bân không hề cảm xúc ngửa đầu uống vào, khi Thân Đông theo Thịnh Khâu rời đi, đột nhiên giơ tay kéo tay cậu lại.

Vì không đưa tới sự chú ý của người khác, Thân Đông không quay đầu lại, cậu giật một chút, muốn lập tức giải thoát, Phòng Bân lại không buông ra.

Khách quý trên bàn dồn dập bắn tới ánh mắt xem kịch vui.

Thân Đông chau mày, kéo Thịnh Khâu phía trước, hắn xoay mặt thấy cảnh này, mặt nhất thời chìm xuống. Hắn kéo tay Thân Đông về, Phòng Bân phút chốc muốn đứng lên, lại bị em gái bên người một cước dẫm mu bàn chân, trong nháy mắt ngồi xuống lại.

Tiếp xúc ngắn ngủi chưa tới một phút, Thịnh Khâu cười nói: "Làm sao? Rượu chưa uống đủ?"

"Tôi và Đông Đông làm sao cũng là bạn tốt nhiều năm, mời cậu ấy theo tôi uống một chén không quá đáng chứ?"

Phòng Bân cũng ý thức được mình quá xúc động, mở miệng giảng hòa cho hành vi của mình. Thân Đông ở sau Thịnh Khâu liếc mắt nhìn hắn, Thịnh Khâu tiến lên hai bước, thấp giọng nói: "Cậu cảm thấy thân thể em ấy hiện tại thích hợp uống rượu à? Phòng Bân, đừng để cho Đông Đông chán ghét cậu, đây chính là lễ cưới của em ấy."

Phòng Bân nghĩ đến tính cách Thân Đông, rót rượu mới chạm ly với Thịnh Khâu, cong môi nói: "Vậy chúng ta không say không nghỉ."

"Tôi tiếp."

Thịnh Khâu đưa Thân Đông xoay người đến bàn riêng chúc rượu, xung quanh đã có người châu đầu ghé tai.

"Sớm biết đại công tử Thân gia là giới tính thứ ba, phỏng chừng cửa Thân gia cũng bị đạp hỏng."

"Đáng tiếc, thế mà lại theo Thịnh Khâu... Ánh mắt thật sự không phải kém bình thường."

"Một thằng nghèo một kẻ mù, cũng là tuyệt phối."

"... Nhìn biểu tình thiếu gia Phòng gia, tôi nghe nói nó và Thân đại công tử có một đoạn, trước đây ở nước ngoài cũng hẹn hò."

"Không trách sắc mặt khó nhìn như vậy..."

...

Thanh âm đứt quãng truyền tới, lại khi Thịnh Khâu đưa Thân Đông đi tới dồn dập câm miệng. Lan Ngọc Bình cùng Mạc Vân Phân ngồi một chỗ, cười nói: "Phòng gia vị này cũng quá bất ổn, lần này sẽ bị người chế giễu."

Mạc Vân Phân liếc mắt nhìn Phòng Bân uống rượu giải sầu, nở nụ cười, không nói gì.

Trừ đó ra, còn có người lòng chua xót. 

"Không phải đã nói trước đây Thân Đông nhìn không lọt Thịnh Khâu à? Làm sao đột nhiên đã kết hôn rồi?"

"Mang thai chứ sao, còn có thể có biện pháp gì."

"Tôi thấy sau này Thịnh Khâu cũng sẽ bị đội nón xanh... thiếu gia Phòng gia nhìn qua không giống như là dễ bỏ qua."

"Đừng xem hiện tại Thịnh Khâu đường làm quan rộng mở, phỏng chừng không cần mấy ngày, kết hôn rồi lại ly hôn."

"Không phải sao, cái tính cách kia của Thân Đông, có thể sống chung cả đời mới là lạ!"

"Thân Đông trước đây rất phiền cậu ta, chúng tôi trước đây ở nước ngoài nó hay trị Thịnh Khâu đấy."

"Có chuyện này cơ?"

"Không, nhưng đại công tử này, là, là đẹp mắt thật... Dùng Thân gia kia, tài lực kia, nếu tôi có thể cưới được..."

"Nằm mơ đi chú!"

"Đừng nói nữa, bọn họ đến."

...

Thân Đông cùng Thịnh Khâu sóng vai đi tới, phát hiện bàn này phần lớn đều là một đám công tử ca ăn chơi, chỉ là không thâm giao, một số ít còn đã từng ăn qua thiệt thòi, cũng cảm thấy bàn này phỏng chừng không thể dễ dàng.

Quả nhiên, Thịnh Khâu bên này vừa mới mời rượu xong, đã có người đứng lên, chính là Lương Tấn thiếu gia Lương gia: "Thịnh Khâu, hôm nay nhân duyên này của cậu là mộ tổ bốc khói xanh đấy, uống một chén? Không thể được."

Thịnh Khâu tốt tính cười cười: "Lương thiếu gia muốn làm thế nào?"

"Bàn này có chín người, có ba người cũng là bạn cấp ba, như vậy... mỗi người một chén không quá phận chứ?"

Mặt Thịnh Khâu không biến sắc, chưa mở miệng, Thân Đông lại tiến lên hai bước, nhếch khóe miệng lên cười nói: "Lương Tấn, cậu lần trước đụng xe tôi ăn giáo huấn không đủ đúng không? Làm sao, còn muốn gạt đàn ông của tôi?"

Lương Tấn nhất thời không quá vui: "Gạt cái gì mà gạt, đây không phải là giúp cậu kiểm tra cậu ta có bao nhiêu bản lĩnh à."

"Anh ấy có bao nhiêu bản lĩnh tôi không biết? Còn đến phiên cậu giúp tôi kiểm tra?" Đều là người trẻ tuổi, Thân Đông nói chuyện cũng không khách khí: "Hôm nay là đại hôn của tôi, cậu ôm mục đích làm quá chén đàn ông của tôi, còn muốn tôi cảm kích cậu?"

"Thôi thôi..." Một bên trên có người tiến lên điều đình, là người cà lăm, tên là La Tuấn: "Đông... Đông Đông, cậu, cậu không phải không, không thích cậu ta à? Mọi người đều, đều biết..."

"Cậu biết cái gì?!" Thân Đông nhíu mày nói: "Tôi chán ghét Thịnh Khâu sao tôi không biết? La Tuấn, cậu nói lắp còn chưa đủ, muốn tôi rút đầu lưỡi cậu à?"1

La Tuấn a a không lên tiếng nữa.

Thân Đông xoay mặt đối diện với đôi mắt sủng nịch của Thịnh Khâu, một cái kéo hắn qua, lạnh lùng nói: "Đi, đừng để ý đến đám này, một đám bệnh thần kinh."

Người mới rời đi, La Tuấn nói: "Sao, sao so với... tưởng tượng, không, không giống nhau?"

"Khẳng định Thân Đông sợ mất mặt chứ sao." Lương Tấn nhìn bóng lưng cậu, nói: "Cậu xem nó bảo vệ Thịnh Khâu như vậy, vừa nhìn là biết giả vờ."

"Cũng đúng, người chán ghét nhiều năm như vậy, làm sao có khả năng nói thích là thích."

"Chờ coi đi, hai người chúng nó không ly hôn tao sẽ không có sinh hoạt giường chiếu!"

"Đánh cược này hơi lớn đấy, vậy vạn nhất hai người chúng nó ở ba năm năm..."

"Tao hiểu Thân Đông lắm, lần này nó chịu đi với Thịnh Khâu nhất định là vì chọc tức cha nó! Tuyệt đối không kiên trì được hai tháng."

"Hai tháng..." Có người nhìn phía dưới hắn, cười không có ý tốt: "Vậy mày cũng liệt rồi..."

"Đi đi đi, lăn con bê."

...

Thân Đông cùng Thịnh Khâu, thật vất vả mời hết toàn bộ các bàn khách quý, cùng về đến chỗ người nhà ngồi xuống bên người bắt đầu ăn cơm.

Thịnh Khâu bên này mông mới vừa ngồi, bên kia đột nhiên nghe có người gọi: "Chú rể đâu? Bên này, bên này đến! Đến uống rượu!"

Thân Đông giương mắt nhìn, phát hiện là bàn Phòng Bân, lông mày nhất thời nhíu lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.