Sau khi dùng bữa xong, cả đoàn hơn 20 con người lại lên xe để về khách sạn. Hướng dẫn viên bản xứ của đoàn tôi nói tiếng Việt khá thạo, lại nhiệt tình vui tính nên không khí trên xe rất sôi nổi. Tuy nhiên điều đó chẳng khiến chúng tôi cảm thấy vui vẻ hơn được chút nào. Kiều Anh đã buộc gọn đống tóc dài ra phía sau để khỏi phải nhìn vào nữa.
Một lúc sau không khí trên xe trầm dần xuống vì mọi người cũng có phần mệt lả. Đúng lúc tôi đang lim dim thì tôi chợt để ý thấy từ phía trên đầu xe, người hướng dẫn viên bản địa cứ nhìn chằm chằm về phía hàng ghế chúng tôi. Không hiểu có phải tôi nhìn nhầm hay không nhưng ánh mắt ấy vẫn cứ dán vào, có lẽ tưởng chúng tôi đang ngủ. Thi thoảng, người hướng dẫn viên lại quay sang thì thầm gì đó với anh hướng dẫn viên người Việt của chúng tôi. Anh hướng dẫn cũng nhìn về phía hàng ghế chúng tôi, tay khua khua đầu lắc lắc rồi nói gì đó như đang phủ định. Để nói thêm, người hướng dẫn viên bản địa của đoàn tôi là một người phụ nữ tầm hơn 30 tuổi với mái tóc đen ngắn cắt gọn gàng, dáng người nhỏ nhắn, gầy gầy, giọng nói thanh và cao vút. Chỉ kì lạ rằng, ngay cả trong giờ ăn cơm, tôi cũng hay nhìn thấy người phụ nữ ấy hướng ánh mắt về phía chúng tôi. Lúc ấy tôi cứ nghĩ đó chỉ là trùng hợp. Thế nhưng lúc này, quả thực ánh mắt đó của người hướng dẫn viên khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu. Từ khi nào mà hướng dẫn viên được quyền phán xét khách hàng của mình thế?
Khi trở về khách sạn, trong lúc đợi Kiều đi tắm, tôi lập tức lên mạng nhắn tin cho người anh của tôi. Người anh này của tôi tên Tuấn, vì có cuộc sống bận rộn và liên quan tới tâm linh nhiều nên anh sống khá khép kín. Về việc sử dụng mạng xã hội, chẳng mấy khi thấy nick anh báo sáng là đang onl. Có nhiều khi tôi nhắn tin cả mấy ngày trời ông ấy mới rep lại được 1,2 câu rồi mất hút. Thế nên, có việc gì gấp là phải gọi điện. Tuy nhiên giờ đang ở nơi đất khách quê người, tôi không đăng kí chuyển vùng quốc tế nên việc liên lạc khá khó khăn. Đây cũng chính là điều mà tôi lo lắng. Tôi cố gắng nhắn ngắn gọn và thể hiện tính cấp bách nhất có thể để ông ấy sẽ nhắn tin lại ngay cho tôi. Thế nhưng mục tin nhắn hiện Tuấn onl cách đây 20 giờ trước khiến tôi càng lo lắng hơn.
Quả thực mấy tiếng sau đó, tôi không hề nhận được một tin nhắn hồi âm nào. Tôi với Kiều đành lên giường đi ngủ để mai lấy sức đi tiếp, ngày mai đoàn sẽ đi thăm một số thị trấn khác xung quanh và mua sắm. Kiều nằm sát cạnh tôi trong thấp thỏm. Tôi rủ nó cùng đọc Chú Đại bi trước khi ngủ cho yên tâm.
12 giờ đêm...
Cạch cạch... Tít... tít....tít... tít...
Đột nhiên tiếng cửa ra vào kêu lên báo hiệu khiến chúng tôi choàng tỉnh. Ban đầu, tôi với Kiều Anh không hiểu tiếng động đó phát ra từ đâu và báo hiệu điều gì nhưng Kiều chợt nhớ ra đó là tiếng báo cửa đóng chưa kín.
"Lúc tối mày đi xuống mượn máy sấy không khép cửa vào nó chẳng kêu còn gì..." Kiều bảo.
"Ừ, tao đi nên không rõ."
Thế rồi tôi và nó loay hoay đóng ra mở vào cánh cửa nhưng tiếng kêu vẫn không dứt.
"Quái đản thật! Sao tự dưng lại kêu cơ chứ. Rõ ràng là đóng kín rồi mà..."
Tôi và Kiều đành bỏ phòng xuống gọi lễ tân lên giải quyết, chứ tiếng kêu liên tục trong đêm như vậy quả thực sao mà ngủ nổi?
Vấn đề lớn nhất lúc đó chính là: người dân Trung Quốc, nhất là những tỉnh nhỏ xa xôi như này không thông thạo Tiếng Anh. Chúng tôi có giao tiếp bằng tiếng Anh họ cũng không hiểu mà đáp lại được. Chính vì vậy tôi với Kiều ghé qua phòng anh hướng dẫn viên nhờ giúp đỡ. Biết đâu chị hướng dẫn viên bản địa cũng nghỉ lại ở đây?
Tôi và Kiều đứng bấm chuông ở cửa phòng anh hướng dẫn viên 10 phút không hề có chút hồi âm. Giờ cũng đã khuya, làm phiền phòng của những người khác chúng tôi cảm thấy không tiện. Thế nên tôi với Kiều vẫn đành đi xuống lễ tân, nhờ người ta bấm số gọi cho anh hướng dẫn viên hoặc chị hướng dẫn bản địa. Nhân viên lễ tân bấm số máy hộ, chúng tôi nói chuyện với chị hướng dẫn viên bản địa và nhờ chị nói lại với lễ tân rắc rối mà chúng tôi gặp phải. Cả chị và anh hướng dẫn viên của chúng tôi đều đang không có ở khách sạn này. Điều này làm chúng tôi khá ngạc nhiên, không hiểu họ đi đâu?
Chị hướng dẫn viên an ủi và bảo chúng tôi lên phòng chờ lễ tân lên giải quyết chứ chị không thể qua được lúc này, mong chúng tôi thông cảm.
Sau khi chúng tôi lên phòng, nửa tiếng đồng hồ sau, vẫn không có một người thợ nào của khách sạn có mặt. Tôi và Kiều mở ra mở vào rồi chèn cánh cửa bị lỏng mãi cuối cùng nó cũng im. Thật là không trông chờ được vào người ngoài mà.
Tôi và Kiều cùng thiếp vào giấc ngủ chập chờn.
"Á....á...aaaaaa"
Tiếng thét thất thanh của Kiều làm tôi giật mình mở choàng mắt. Đêm nay thật dài và cũng thật nhiều điều quái gở đang diễn ra.
Tôi nhìn thấy Kiều đang nằm dưới sàn nhà, ngay cạnh giường của tôi. Tay nó đang ôm đầu, mái tóc rối tung rối mù như vừa trải qua một trận bão. Người nó run lên bần bật. Ánh đèn vàng vọt mờ mờ của nhà vệ sinh chúng tôi bật rọi vào khuôn mặt đã xám ngoét của nó.
Tôi chợt nhận ra tiếng cửa lỏng vẫn đang kêu lên trong đêm: "Tít..Tít...Tít"
Tôi lao xuống giường đỡ Kiều dậy. Người nó vẫn run rẩy, mắt đã rơm rớm nước.
"Hu...huhu... Sợ quá mày ơi... Sợ...quá"
"Làm sao... Làm sao thế hả?"
"Chả biết mơ hay là thực nữa... Tao nghĩ là thật rồi..."
"Làm sao....Rốt cuộc là làm sao nữa???" Tôi cũng hoảng hốt theo.
"Nãy... Tao đang ngủ... Lại bị bóng đè mày ạ! Lần này rõ ràng tao nhìn thấy có một người đứng ngay cạnh giường này. Vẫn cứ nói gì đó, nhiều lắm... Mà tao không hiểu nổi. Tao cố động đậy, cố gọi mày nhưng không được. Thế rồi người đấy cứ nắm lấy tóc tao mà lắc lắc liên tục, sau cùng còn lôi tao khỏi giường nữa... Xong tao mới tỉnh dậy mới ngồi được, chứ trước đó người cứng đơ...Hu...hu...hu". Nó lại òa khóc nức nở như trẻ con.
Tôi đành choàng tay lên vai nó an ủi, chạy ra bật hết đèn lên. Có thứ gì đó đang xảy ra với Kiều. Đợt trước chia tay người yêu, nó cũng bị trầm cảm nhẹ. Nó kể với tôi có đi tư vấn và dùng thuốc trong vòng một tháng, thấy khá hơn. Tôi nghĩ tới điều đó và nói với nó:
"Hay là do giờ thần kinh mày yếu thôi?" Tôi lắp bắp.
"Không mày... Tao chưa từng bị thế này bao giờ... Tao sợ quá... Giờ làm sao đây?"
Tôi kiểm tra điện thoại. Đồng hồ chỉ 2 giờ sáng. Đã hơn một tiếng từ lúc chúng tôi ngủ. Vẫn không hề có tin nhắn nào hồi âm từ người mà tôi đang trông chờ nhất. Chuyến đi giải tỏa cuộc sống này lại trở thành một cơn ác mộng kinh hoàng.
"Bóng người đó rõ lắm. Tao cảm tưởng như chính mày đang đứng đấy, nhưng hóa ra lại không phải. Mày nghĩ tự dưng tao lăn xuống giường ư? Giường này đâu có bé đến vậy?"
Tôi khẽ gật gật đầu, thở dài. Tôi cũng sợ và lo lắng lắm chứ, nhưng giờ đây đang ở nơi xa xôi, không có sự trợ giúp nào, tôi với nó đành tự lực mà vượt qua nỗi sợ này thôi.
Tôi dỗ dành Kiều cố gắng ngủ tiếp, nếu không đêm nay sẽ rất dài. Còn tận 5 tiếng nữa mới tới giờ ăn sáng.
Tôi và nó ôm nhau ngủ trong ánh đèn sáng choang. Tôi mong sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa.
Sáng hôm sau, chuông báo thức reo vang lên, tôi cựa mình mệt mỏi mà không sao dậy được. Nằm lăn lê một lúc tôi cũng cố ngồi dậy.
Tôi chẳng thấy Kiều đâu cả, chỉ nghe tiếng lục đục trong nhà vệ sinh. Tôi bước ra khỏi giường, khẽ đẩy cửa vào nhà vệ sinh.
"Ê? Xong chưa? Tao vào cái..."
"Xoet... Xoẹt...Xoẹt..." Tôi nghe tiếng kéo đều đều vang lên. Đập vào mắt tôi là khung cảnh Kiều đang dùng kéo cắt ngắn đi một bên tóc nối.
Tôi vội cầm tay nó ngăn lại: "Này! Mày làm gì thế? Lại như lần trước đấy hả???"
Kiều giằng tay ra: "Kệ tao! Mày biết không? Sáng nay tao dậy và tao lại thấy, hình như tóc lại bạc thêm nữa..."
Tôi nhìn chằm chằm vào đống tóc nó đã cắt trên mặt bồn rửa. Lấm tấm lẫn trong đó, quả thực có vài sợi tóc bạc trắng pha nâu ngả vàng vàng.
"Chắc chắn là do mái tóc này rồi! Có vấn đề gì đó... Tao đã nhắn tin hỏi ngay chủ salon... Nhưng mà chưa thấy được rep..." Kiều nói tiếp.
Tôi buông tay nó ra rồi nói: "Nhưng mà từ từ... Chưa biết chuyện gì mà đã vội làm thế... Mày đợi anh tao trả lời đi hẵng..."
"Không... Cắt hết ra là xong!" Kiều nói rồi đưa kéo lên cắt tiếp.
"Á...Ai da" Tự nhiên tay nó buông kéo rơi cái "Cạch" xuống bồn rửa, tay xoa xoa đầu.
"Ai da..." Nó cứ xuýt xoa liên tục, đưa ngón tay lên xem xét. Ở đó có một vệt xước đã rỉ máu ra.
"Sao đấy?"
"Tự nhiên buốt đầu quá à... Chắc bị dứt vào mối nối rồi...Tao cắt cả vào tay đây này."
"Thấy chưa? Dừng lại đi..."
Kiều đành bỏ cuộc ra ngồi nghỉ. Tôi cũng thấm mệt. Tôi với nó định bảo nhau không đi tham quan hôm nay nữa mà chỉ ở khách sạn. Trong tình thế này làm gì còn tâm trí mà đi. Tôi sẽ tìm cách mua sim để gọi về Việt Nam, dù việc mua sim có mạng quốc tế trong nội địa này khá khó vì cần có căn cước công dân mới mua được sim.
"Thôi thôi mày ơi... Tao xin... Tao thà đi còn hơn. Ở một mình trong phòng khách sạn có hai đứa ghê lắm..." Kiều lắc lắc đầu.
Thế là chúng tôi lại đi.
Xuống sảnh khách sạn, nhìn thấy bóng hai người hướng dẫn viên, tôi và Kiều ngay lập tức phàn nàn về dịch vụ tối qua và yêu cầu đổi phòng.
Anh hướng dẫn viên cười giả lả đầy vẻ ngại ngùng và nói: "Xin lỗi hai em, tối qua anh có việc cần đi ra ngoài. Hai em yên tâm anh sẽ cố gắng đổi được phòng cho em, không anh sẽ đổi phòng anh cho. Các em thông cảm, vì giờ vào mùa du lịch rồi, kín phòng lắm...Mà trước giờ phòng ở đây khá ổn, không hiểu sao lại có sự cố như vậy..."
Kiều vẫn nhăn nhó ra chiều không hài lòng lắm. Hướng dẫn viên bỏ đoàn mà đi không hỗ trợ được kịp thời đúng là một trải nghiệm dịch vụ khá khó chịu.
Buổi sáng chúng tôi lên xe đi tham quan một số điểm như bảo tàng, xưởng dệt may tơ tằm,...
Giữa trưa, đoàn dừng lại nghỉ chân ở một nhà hàng lẩu. Thức ăn Trung Hoa ở khu vực này quả thực rất cay và nóng, vì thế nên chương trình tham quan dẫn chúng tôi vào những nhà hàng dễ ăn nhất, đa phần có thịt, cơm và lẩu rau, mì tươi.
Tôi xin wifi của nhà hàng và mới có mạng để lên mạng xã hội. Tôi quét quét màn hình, sốt ruột nhìn tin nhắn load chậm rì rì. Thế nhưng khi trang tin nhắn hiện ra, tim tôi lỡ một nhịp vì nhìn thấy dòng tin nhắn hiển thị: Tuấn: Có chuyện gì nói kĩ anh nghe.
Tôi vội vàng nhấn ngày vào dòng tin nhắn và kể lại chi tiết hơn cho anh Tuấn nghe những gì tôi và Kiều đã trải qua hai ngày nay. Rất may là đúng lúc đó anh đang onl. Sau khi nhắn xong câu chuyện, tôi thấp thỏm đợi cách giải thích từ anh. Tôi quay sang bấm bấm Kiều đang ngồi ngay cạnh tôi, ám chỉ rằng anh Tuấn đã rep lại. Cả hai đứa bỏ bát mì quay sang nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại.
Dấu hiển thị đang chat cứ hiện lên mãi làm chúng tôi sốt ruột.
Cuối cùng, tin nhắn tới chỉ vẻn vẹn có 4 chữ: "Gọi ngay cho anh."
P/S: Để có chương mới ngay ngày mai, các bạn vào phần Hồ sơ wattpad của tớ, truy cập fb cá nhân và like post giúp tớ nha Còn nếu muốn đọc nhanh thì có thể inbox t để trả phí vào group kín, giờ đã đăng tới chương 17 ;)
Sia sia