Tử Di

Chương 78: Sâu




Hai người cắm đầu vào chạy, cùng lúc bổ sung thêm độn tốc phù, linh khí tiêu hao vô cùng lớn. Thấy tình hình đang lúc nguy cấp nếu linh khí cạn kiệt e rằng các nàng muốn thành cá trên thớt, mặc người ta sâu xé.

Bên cạnh nàng Phồn Đan tu vi yếu kém cho nên linh khí cất chứa cũng không nhiều, hắn đã sắp bị buộc phải dừng lại.

Chung Ly thở hổn hền tóm được hắn bật cao về phía không trung, tay trái không rảnh rỗi ném ra số lượng không nhỏ lôi châu. Tất cả có sáu viên nàng dùng đều là giá cao mua sắm. Ba vạn linh thạch bị ném ra, dưới chân Chung Ly cũng vừa lúc xuất hiện một nghiên mực. Chấn động của vụ nổ cùng xung lực đẩy mạnh vẫn còn đang ở trên không hai người bay ra xa. Pháp bảo của Phồn Đan may mắn đã phát huy ra nó đặc sắc chiêu thức. Màu đen nghiên mực chợt loé đã biến thành màu vàng ròng nhan sắc. Độ cứng không cần bàn cãi, pháp bảo đã có thể lợi dụng lực đẩy của vụ nổ mang các nàng đi rất xa. Không biết hành lang này dài đến bao nhiêu, xây dựng nhiều lối đi như vậy chắc hẳn rằng cả Điền phủ là chưa đủ.

' Dưới đất hang động...không chính là đường hầm này có thể dẫn ra ngoài Điền gia!'

Đến khi chân chạm xuống đất mạch suy nghĩ của nàng vừa lúc bị cắt đứt. Chưa kịp nói thêm gì, nàng đã bị Phồn Đan kéo theo tiếp tục chạy. Chung Ly khó hiểu nhưng vẫn nghe theo hắn.

Phồn Đan chạy thêm được một đoạn mới cất tiếng nói:

" Lôi châu của ngươi căn bản không thể diệt hết cổ trùng. Ta được biết loại sâu này tên Phệ Tuyết, một khi tiếp xúc phải sẽ bị cắn xé máu thịt toàn thân. Hơn nữa loại cổ này sức sống mãnh liệt, chỉ cần vật chủ còn sống chúng sẽ tiếp tục thu lấy căn nguyên để phục hồi."

" Cổ? Chúng sống trong tấn mỡ trên người quái vật?"

" Đúng vậy, mỡ trắng, ngươi đoán xem vì sao chúng kêu Phệ Tuyết?"

" Không phải là do chỉ ăn mỡ người chứ?"

" Chỉ ăn của vật chủ, bị thôn phệ người trên cơ thể nếu có nhiều dư thừa chất béo hơn vật chủ chúng có thể lập tức đổi người ký sinh."

" Xem ra chúng ta không thể biến chúng thành đồng minh." Chung Ly vừa nói vừa nhìn thân thể gầy gò của Phồn Đan còn có cơ thể chưa phát dục hết của nàng thở dài.

Hai người vừa hỏi vừa đáp trong lúc chạy trốn, hành lang dài không thấy cuối khiến dây thần kinh càng trở lên căng chặt. Nói chuyện là cách tốt nhất để an ủi lẫn nhau.

Phía sau tiếng bò sát lại một lần nữa xuất hiện khiến tóc gáy hai người chợt dựng, không khí căng thẳng tột độ đã bắt đầu bủa vây. Chung Ly cắn răng tụ quanh thân Triền Ma kiếm khí. Bộ kiếm pháp này nhiều lỗ hổng cho nên nàng vẫn chưa thể luyện nó đến được kiếm quang cảnh giới. Kiếm khí bao vây là lúc sâu cũng bắt kịp tới. Phệ Tuyết cổ trùng đầu tiên đâm vào nàng bao bọc kiếm khí liền lập tức chị chém vụn. Tiếp theo không ít sâu không hề có trí tuệ xông lên. Kết quả chỉ có một chính là bị vỡ thành mảnh nhỏ.

Nhưng số lượng quá khổng lồ, kiếm khí thành tráo của nàng sắp không thể chống đỡ. Mồ hôi thấm đẫm trán lại cắn răng cố bổ sung linh khí chống cự, tay phải cầm kiếm bắt đầu vận lực, lôi kiếm quang lướt qua trong mắt, một hàng sâu trực tiếp bị diệt sát. Lôi điện cũng cùng kiếm quang khuếch tán tiêu diệt trên hành lang không ít cổ trùng.

Bên cạnh nàng, Phồn Đan đã muốn chật vật hơn rất nhiều. Hắn dùng nghiên mực chặn lại sâu, trên tay liên tục mặc niệm pháp ấn, từng đốm lửa li ti hiện ra lao đến cổ trùng. Cho dù hoả rất nhỏ nhưng lại vừa vặn đốt chết sâu.

Nàng lần đầu tiên thấy loại này pháp thuật, hoả cũng có thể biến thành từng đám nhỏ xíu không dư thừa tiêu diệt Phệ Tuyết cổ.

Đang lúc chiến đấu căng thẳng, nàng vậy mà lại nghe được âm thanh của sự tuyệt vọng, Điền lão quái vật muốn đuổi tới!

Chung Ly nắm chặt chuôi kiếm bảo tồn lại linh lực nguyên thuỷ múa may kiếm pháp. Kiếm cho dù không thêm vào linh lực độ sắc bén cũng chẳng hề suy giảm. Sâu chết dưới lưỡi kiếm của nàng đã không đếm xuể. Nhưng lúc này chứng kiến bóng dáng to lớn dần xuất hiện, Chung Ly mím chặt môi chờ đợi. Tay phải không ngừng múa may, tay trái từ từ lấy ra mười viên trung phẩm linh thạch sẵn sàng liều một mạng.

Tiếng gầm gừ xuất hiện ở lối ngoặt hành lang là lúc Chung Ly nhổ ra một ngụm tinh huyết độ nhập hắc kiếm, khuôn mặt ngay lập tức trắng bệch. Kiếm nhận được tinh huyết liền lập tức thu đi, trận văn trên thân kiếm bắt đầu khởi động. Cùng lúc tay trái nàng trung phẩm linh thạch cũng dần dần vỡ thành bột mịn. Linh khí không ngừng lưu chuyển trong thân thể nàng sau đó lại chuyển toàn bộ về hắc kiếm.

Sát bên cạnh Phồn Đan kêu lên sợ hãi bởi vì quái vật đã lộ ra toàn bộ thân mình. Khắp thân thể nó thủng lỗ chỗ, máu cùng mỡ lủng lẳng treo trước miệng lỗ thủng trông như ruột người trưởng thành. Cảnh tượng mái me khiến Phồn Đan tay chợt run, pháp quyết bị gián đoạn, sâu nhân lúc này tránh được phòng ngự pháp bảo bò vào. Hắn hai mắt trợn tròn đang muốn hét thành tiếng thì một ánh sáng tím hiện lên, hai mắt Phồn Đan trực tiếp nhắm nghiền ngất xỉu.

Tử Đằng bóp nát phá tan vòng vây sâu sau đó gia nhập chiến cuộc giúp Chung Ly chia sẻ gánh nặng.

A Lân cũng đã sớm được cho phép, đợi Phồn Đan ngất xỉu liền theo sau nhảy ra ngoài hoà vào trận chiến tiêu diệt cổ trùng.

Chung Ly bên này không có thời gian quan sát Phồn Đan, kiếm đã tụ mãn lực liền tuôn ra sáng rực rỡ. Quanh thân kiếm từng đường vân đều hiện ra hơi thở cổ xưa. Tay phải chợt nặng trĩu, kiếm lúc này nặng tựa ngàn cân. Chung Ly cơ bắp căng cứng, gân tay hiện rõ khó khăn từ từ giơ lên kiếm, hai mắt căng chặt nhìn quái vật đã tiến vô cùng gần. Nàng hét lớn:

" Aaa, đi chết đi!"

Lôi kiếm sáng chói bao vây toàn bộ không gian khiến người khác không thể xác định nơi nào ẩn giấu đòn chí mạng. Kiếm khí vung ra bao trùm một phần hành lang, dữ dằn ánh sáng khiến người phát ra chiêu thức là Chung Ly cũng bất giác nhắm lại mắt.

Đến khi mắt có thể mở ra, xung quanh sâu đã bị diệt sát toàn bộ. A Lân và Tử Đằng cũng sững sờ vội chạy đến nép sau lưng nàng.

Cổ trùng bị tiêu diệt chẳng nhẽ quái vật đã chết?

Không thể nào, quái vật cảnh giới ít nhất cũng ở nửa bước trúc cơ, sao có thể dễ dàng bị tiêu diệt như vậy?

Điền "lão tổ" tiếp nhận toàn bộ kiếm chiêu liền bị đánh bay va vào hang động thạch nhũ, rơi rụng khắp nơi đều là đá và mảnh vụn cũng phủ kín hắn thân thể, cho nên nàng không thể xác định kẻ này sống chết bằng mắt thường.

Khó khăn nhấc lên một chân, mũi cùng tai Chung Ly đã bắt đầu rỉ máu. Một ngụm huyết đến miệng nàng cũng không thể ngăn lại. Toàn thân kinh mạch khô cằn đau nhức, vài điều kinh mạch chính đã vỡ vụn, linh khí khó khăn vận chuyển. Mỗi khi hít vào một ngụm khí toàn thân Chung Ly lại đau đớn. Còn hơn thế, nàng đã mất đi một giọt tâm đầu huyết, cơ thể suy nhược đến mức không thể tự đi lại.

Tử Đằng đỡ nàng dựa vào bản thân, A Lân lo lắng đi đi lại lại sau đó nghe lệnh tiến đến quái vật thăm dò.

Chung Ly âm thanh ra khỏi miệng khàn đặc:

" Cẩn thận chút."

A Lân không quay đầu mà từng bước lại gần đống đổ nát, nó đi lại một vòng xung quanh rồi dùng móng vuốt hất lên vài miếng thạch nhũ. Thân mình to lớn của quái vật đã không còn thay vào đó A Lân phát hiện ra hình dáng một nhân loại bị đè dưới đống đá vụn.

Truyền âm lại hỏi ý kiến Chung Ly, sau khi được chủ nhân cho phép nó mới nhanh nhẹn đào ra người này. Nữ tử không một mảnh vải che thân bị lôi ra, làn da thủng lỗ chỗ không ngừng đổ máu. A Lân đang muốn kéo người này về trước mặt Chung Ly thì thấy một con sâu ánh xanh nhanh nhẹn bò đến muốn chui vào miệng vết thương nhân loại này.

A Lân tiện chân vồ một vồ nhưng sâu dưới nó móng vuốt lại vẫn ngoan cường sống sót còn muốn đục một lỗ dưới nó da thịt. Vội vàng thả ra móng vuốt, sâu chớp mắt đã biến mất. Nhân loại nằm dưới đất toàn thân thương thế cũng bắt đầu khép lại. Không đợi quá lâu, thương thể hoàn toàn khỏi, nhân loại cũng từ từ mở mắt.

Chung Ly ở một bên chứng kiến toàn bộ, khó nhọc hít vào một hơi. Người này thương thế chỉ ra nàng ta chính là quái vật ban nãy. Này...chính là lão tổ trong miệng Điền gia người sao?

Chung Ly vô lực dựa vào Tử Đằng nhưng tay cầm kiếm lại rất chắc. Nàng dùng còn sót lại sức lực đề kiếm duy trì cảnh giác. Mất tâm đầu huyết khiến đầu óc có chút không thể xoay chuyển, chỉ có hai mắt nhìn chằm chằm về phía nữ tu.

Người này tỉnh lại việc đầu tiên là gọi ra sâu vương kiểm tra nó thân thể. Thấy không có vấn đề gì mới thở phào nhìn về phía Chung Ly cười:

" Ta từng thấy ngươi. Ngươi rất giỏi, có thể sống sót sau khi pháp thuyền rơi xuống."

Nàng ta vừa nói vừa lấy ra pháp y mặc vào, khuôn mặt yêu kiều vẫn luôn nhìn về phía Chung Ly.

A Lân có chút ớn lạnh người này vội chạy về phía trước Chung Ly nhe nanh đề phòng.

Nữ tu không để ý nó mà tự giới thiệu:

" Ngươi hẳn rất có thân phận, biến cố lần đó cùng Hắc gia chuyện hẳn ngươi đã biết đến. Ta chính là thiếp thất của Hắc Tuỵ..."

" Ngươi họ Tương!" Chung Ly khẳng định nói. Châu Vĩ Thành kể chuyện lần đó, nàng vẫn luôn lưu tâm. Không ngờ cô nương làm khuynh đảo Hắc gia mất tích sau đó lại xuất hiện tại đây. Nhân quả tuần hoàn, quả nhiên khó có thể tránh.

Nữ tử cười duyên đáp:

" Ta kêu Tương Dao. Nói nhiều như vậy là muốn cảm ơn ngươi."

Chung Ly sửng sốt, nhìn nữ tu tinh thần khoẻ mạnh trước mắt, nàng không muốn hỏi: Tại sao lại cảm ơn. Bởi vì nàng cảm nhận được người này thần trí vô cùng thanh tỉnh khác hoàn toàn với dáng vẻ mất khống chế khi ở hình dạng quái vật. Nếu đã muốn cảm ơn vậy sẽ không sai, nàng sẽ không đưa đẩy. Chung Ly ôm kiếm vào ngực khó khăn khụ một tiếng mới nói:

" Nguy hiểm còn sao? Ta muốn nghe ngươi chuyện xưa."

Tương Dao mỉm cười, muốn đi đến ngồi gần Chung Ly thì bị A Lân đe doạ thả ra một ngụm hoả. Nàng ta chật vật lui lại, cũng không tức giận nói:

" Ngươi sủng vật thật hung, kỳ thú trước nay đều như vật sao?"

Chung Ly không trả lời mà chỉ thuật lại câu hỏi vừa rồi. Nữ tu thở dài, sau đó ngồi xuống vị trí mà cả người cả thú cho rằng an toàn bắt đầu kể chuyện.

" Ta họ Tương nhưng cha ta họ Điền, nếu phải nói nguyên nhân ta ở đây thì chính là do một nửa dòng máu này."

" Tộc nhân họ Điền gọi ngươi là lão tổ, là vì sao?"

" Là để duy trì nhân tâm? Lão tổ Điền gia sớm đã ngã xuống, ta chỉ là vật thay thế, cũng coi như là một sợi dây tinh thần để bám víu đi."

" Với hình dạng của ngươi lúc trước, giả hay thật đều có thể khiến nhân tâm kinh sợ." Chung Ly hai mắt đã có chút hoa vẫn cố gắng vịn vào hương hoa của Tử Đằng để giữ lại ý thức thanh tỉnh.

Tương Dao không để ý Chung Ly mà tiếp tục kể chuyện:

" Điền gia giúp ta trả thù Hắc Tuỵ cho nên ta phải thực hiện lời hứa trở thành người trấn giữ bảo vật của gia tộc. May mắn biết luyện cổ vậy nên ta mới có thể sống sót." Vừa nói nữ tử vừa vuốt ve cổ trùng vương trong lòng bàn tay.

" Ta thật ra có một thắc mắc từ lâu. Ngươi với sủng thiếp họ Tương trước đó của Hắc Tuỵ cùng là một người phải không?"

Tương Dao haha cười, nhìn về phía Chung Ly gật đầu:

" Là một, hắn cao ngạo nhưng ta sao có thể kém. Điền gia cánh tay muốn vươn đến Hắc gia là không dễ, ta phải một lần nữa thâm nhập vào gia trạch Hắc Tuỵ. Đến cuối cùng ta cũng thắng không phải sao?"

Chung Ly bình tĩnh nhìn Tương nữ tu khuôn mặt tươi cười, lời nói ra ngoài lại không hề kiêng nể:

" Cái giá phải cũng rất đắt phải không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.