'Ông xã!'Sắc mặc Sầm Tử Tranh vẫn còn trắng bệch: 'Anh không thể chiều Diên Nhi mãi như thế được. Diên Nhi ...'
Cô chuyển ánh mắt nhìn về phía Cung Liệt Diên, gương mặt tuấn2lãng kia hoàn toàn giống hệt như Cung Quý Dương, thở dài một tiếng thật sâu rồi mới nói: 'Sau này không được phép tiến vào phòng thí nghiệm nữa, nửa bước cũng không được!'
'Không5được đâu, mẹ ...' Cung Liệt Diên sốt ruột đến suýt khóc.
'Không có thương lượng!'
Sầm Tử Tranh nghiêm khắc nói, cô thật không muốn có một ngày nào đó mất đi bất cứ đứa con6nào, chỉ cần nghĩ đến điều này, lòng muốn chết cô cũng có.
'Nhưng Diên Nhi đảm bảo sau này nhất định sẽ không xảy ra nữa đâu ...'
'Mẹ nói lại lần nữa, không thương lượng5gì hết! Diên Nhi, nếu như con còn tiếp tục như thế, mẹ sẽ rất đau lòng, biết không?'
Sầm Tử Tranh vừa nói vừa cẩn thận giúp con trai sửa sang lại y phục, trên3mặt cô nét lo lắng vẫn còn nguyên đó.
Cung Liệt Diên ủy khuất chu môi, chú bé muốn nói gì nhưng lại nhìn thấy Cung Quý Dương đứng bên cạnh nháy mắt nên biết điều im lặng. Hắn biết có lúc cha còn phải nghe lời của mẹ, bà ông nội bà nội cùng bà ngoại đều cùng phe với mẹ cả.
Lúc này Cung Liệt Thiên đĩnh đạc như một người lớn bước đến, bàn tay mập mạp đặt lên vai em trai, vỗ nhẹ, 'Diên Nhi, như vậy mới ngoan chứ. Em không biết là anh em song sinh có tâm linh tương ứng sao, nếu như em thật sự có chuyện gì thì anh biết làm thế nào?'
'Hừm!' Cung Liệt Diên trừng mắt nhìn Cung Liệt Thiên: 'Nói nhảm!'
'Cái gì mà nói nhảm chứ? Vừa nãy nha, có thể nói là anh tìm đường sống trong cái chết, thì ra đều là tại em cả, bởi vì có dự cảm trước cho nên vừa nãy lúc đua xe anh suýt nữa là đụng vào lan can đó, thì ra thìa em sắp có chuyện, ô ...'
Chú bé vừa nói đến đây thì như chợt nghĩ ra điều gì liền vội đưa bàn tay mập mạp bụm miệng lại ...
Thảm rồi ... trong lòng hắn thầm rên rỉ.
Quả nhiên ...
'Cái gì? Thiên Nhi, con lại đi đua xe?' Trình Thiến Tây cùng mấy vị trưởng bối nghe cháu mình nói vậy kinh hãi kêu thất thanh.
Sắc mặt của Sầm Tử Tranh càng thêm khó coi: 'Thiên Nhi, thì ra con thật sự đi đua xe!'
Vừa nãy cô chỉ mới nói xa nói gần với Cung Quý Dương nhưng hắn đã tinh ranh đánh trống lảng, không ngờ con trai ngược lại lại chủ động khai nhận.
Cung Liệt Thiên rụt lưỡi, 'Mẹ à, Thiên Nhi chỉ đi chơi một chút mà thôi ...'
Sầm Tử Tranh nhìn Cung Liệt Thiên sau đó nhìn về phía Lăng Triệt đang đứng bên cạnh ...
'Tiểu Lăng Triệt, con thì sao? Có phải con cũng theo Thiên Nhi đi đua xe không?'
Bởi vì tứ đại tài phiệt là thế giao lâu đời, lại thêm mấy đứa bé này chơi với nhau rất hợp cho nên cô cũng coi những đứa con của ba người còn lại như con mình, lúc nên chìu chuộng thì rất chiều chuộng, lúc nên phê bình thì tuyệt không chút lưu tình.
Lăng Triệt thấy mẹ nuôi tức giận, gương mặt nhỏ nhắn liền xụ xuống, giọng nói cũng cực kỳ nhu thuận nói: 'Mẹ nuôi, mẹ đừng giận Triệt Nhi, lần sau Triệt Nhi không dám nữa!'
Ba nuôi đã từng nói nhiều lần, “kẻ biết thời thế mới là kẻ tài giỏi”, hắn mới không ngốc đến nỗi chọc cho mẹ nuôi không vui. Nói gì thì nói, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, hắn còn không sợ bị ba mẹ mình lột da hay sao chứ?
Nhìn thấy Lăng Triệt ngoan ngoãn như vậy, Sầm Tử Tranh cũng không tiện phát tác cơn giận, cô gật đầu sau đó nhìn hai đứa con của mình, giọng nghiêm khắc nói: 'Hai đứa nhìn Lăng Triệt nhà người ta kia, biết sai chịu sửa mới là đứa bé ngoan. Hai con thì sao hở? Lần nào cũng hứa hẹn đủ điều sau đó thì vẫn khiến mẹ lo lắng. Một đứa thì đi đua xe, một đứa thì thích chơi súng. Sao các con còn nhỏ mà lúc nào cũng khiến cho mẹ lo lắng thế chứ? Sau này lớn lên thì còn đến thế nào nữa?'
Hai đứa bé cực kỳ ủy khuất cúi đầu, hai đôi tay nhỏ nhắn không ngừng vò áo.
Nhìn thấy vẻ mặt này của con trai, đương nhiên là Cung Quý Dương rất đau lòng, hắn vội bước đến ôm hai đứa bé vào lòng, cười giả lả với vợ: 'Tranh Tranh, em làm các con sợ kìa!'
'Ông xã ...' Sầm Tử Tranh vừa nghe chồng nói vậy liền chĩa mũi dùi về phía Cung Quý Dương ...
'Anh đó, suốt ngày cứ chiều chuộng chúng nó, sau này không được để Thiên Nhi đến trường đua xe, Diên Nhi cũng không được bước vào phòng thí nghiệm của anh một bước, bằng không ... nếu để cho em phát hiện ra, ba người phải chà sạch sàn nhà vệ sinh của tất cả các phòng trong Cung Viên một lần cho em!'
'Mẹ ... Con không muốn chà sàn ...' Diên Nhi chun chiếc mũi nhỏ.
'Bà xã, em dọa con sợ kìa. Hơn nữa, con như vậy là do di truyền của anh mà. Anh cũng thích đua xe, cũng thích nghiên cứu cơ khí, chúng nó chỉ là bản sao của anh thôi mà ...'
Cung Quý Dương cười càng ái muội dù lời lẽ vẫn rất đường hoàng.
'Ông xã, anh còn dám nói nữa sao. Lần nào cũng vậy, đều là anh làm người tốt, người xấu thì để em làm. Anh xem các con kìa, tuổi con nhỏ mà chẳng có chút ngây thơ nào của trẻ con cả, ngày nào cũng giống như người già trước tuổi vậy!' Sầm Tử Tranh vẻ mặt ai oán nói, ánh mắt lại nhìn về phía Trình Thiến Tây ...
'Mẹ, chẳng lẽ con nói không đúng sao?'
Hai đứa bé cũng nhìn về phía bà nội, ánh mắt tràn trề hy vọng, bà nội vốn thương nhất hai đứa, chắc là bà nội sẽ nói giúp hai đứa mấy câu.
Nào ngờ Trình Thiến Tây bước đến gần, bà gật đầu, giọng quả quyết nói: 'Đúng đó, Tử Tranh nói rất có lý. Lúc còn nhỏ Quý Dương cũng giống như vậy, thích đua xe, thích chơi những trò chơi có tính khiêu chiến, ta từ nhỏ lo lắng cho Quý Dương cho đến lớn. Bây giờ hai đứa con phải nghe lời mẹ mới được, không được để mẹ các con lo lắng nữa, bằng không, ngay cả bà nội cũng không giúp được cho các con đâu!'
'Bà nội ...' Gương mặt nhỏ nhắn tuấn lãng của hai đứa lập tức nhăn nhúm lại.
'Quý Dương, vợ con và mẹ con nói đúng đó. Hai đứa nhỏ này chính là hai đứa cháu cưng của bà nội, nếu như cháu cố của ta có chuyện gì nguy hiểm, bà lão này chỉ còn cách tìm con hỏi tội thôi!' Cung lão phu nhân cũng đứng về phía Sầm Tử Tranh.
'Dạ! Cung lão phu nhân, mẫu thân đại nhân và bà xã đại nhân dạy rất phải, Quý Dương tuân lệnh!'
Cung Quý Dương khoa trương khom người nhận lỗi khiến cho Sầm Tử Tranh dù cơn tức còn đó cũng không nhịn được bật cười.