Câu hỏi của Cung Quý Dương như một ngọn chùy đánh mạnh vào lòng Sầm Tử Tranh, cô ngẩng đầu, nhìn đôi mắt thâm sâu đầy mị hoặc của hắn, từ hơi thở dồn dập không khó nhận ra nội tâm đầy thống khổ của cô ...
Sầm Tử Tranh đứng thẳng người, ánh mắt thủy chung không rời khỏi Cung Quý Dương.
'Con ... con đã mất rồi!'
Thật vất vả mới nói hết một câu này, gần như là đồng thời, nước mắt cô cũng bắt đầu rơi ...
'Cái gì?' Trên mặt Cung Quý2Dương lộ rõ vẻ hoảng hốt, hắn đi đến trước mặt Sầm Tử Tranh, từ biểu tình trên mặt hắn không khó nhận ra nội tâm hắn đang bị tin tức vừa rồi làm chấn động đến mức nào.
'Tranh Tranh, con vì sao lại mất? Đây rốt cuộc là chuyện gì?'
Sầm Tử Tranh nghe hắn hỏi như vậy, gương mặt đẫm nước mắt chợt trở nên đầy vẻ tang thương, nước mắt làm mờ tầm mắt cô nhưng không làm mờ nổi tất cả những chuyện năm đó.
'Là tôi bỏ nó!' Cô không5chút do dự nói.
Bàn tay Cung Quý Dương cứng đờ giữa không trung, thân hình cao lớn củ hắn sau khi nghe câu nói này liền thoáng lảo đảo, một lúc sau tay chợt nắm chặt lại ...
'Em nói sao? Em nói lại lần nữa xem!'
Giọng nói của hắn có chút hoảng hốt, đôi tay cứng như hai gọng kìm bấu chặt đôi vai mảnh khảnh của cô, sự hoảng hốt trong đáy mắt rất nhanh liền chuyển thành khó hiểu và phẫn nộ!
Cô lại dám bỏ con của họ?
Nếu như cô thật6sự yêu hắn, vì sao lại nhẫn tâm như thế?
Đáng chết! Cô thật sự quá tàn nhẫn rồi! Dám đoạt mất quyền làm cha của hắn?
'Nói lại một lần? Tôi nói thêm một trăm lần nữa thì lại thế nào?'
Sầm Tử Tranh cũng sắp bị ép điên rồi. Cô rãy mạnh tay hắn ra, đôi mắt mịt mờ nước mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng và đau khổ ...
'Anh ...'
Cô phẫn nộ chỉ tay vào Cung Quý Dương, nói từng chữ một: 'Tôi nói cho anh biết, hung thủ thực sự giết chết5con anh chính là anh! Anh không có tư cách truy hỏi những điều này!'
'Em nói gì vậy? Anh là hung thủ? Ngay cả chuyện em mang thai anh cũng không biết thì sao có thể trở thành hung thủ như em nói được chứ?' Sắc mặt Cung Quý Dương cũng đầy tức giận.
'Ha ha ha ...' Sầm Tử Tranh chợt cười lớn mấy tiếng, nước mắt từ trong hốc mắt lại cuồn cuộn chảy xuống, tiếng cười như những mũi dao nhọn đâm xuyên qua tim Cung Quý Dương, khiến lòng hắn3cũng đau đớn không thôi!
'Cung Quý Dương, anh đừng giả vờ nữa. Năm đó tại vì tôi ngốc, yêu anh yêu đến bất chấp tất cả. Anh rõ ràng là biết tôi đã mang thai hơn nữa còn hứa sẽ kết hôn với tôi nào hay anh đó chỉ là lời dối trá và sự trốn tránh của anh mà thôi. Đúng vậy, tôi rất hận anh, hơn nữa lúc đó hận đến nỗi muốn bỏ đi đứa con trong bụng nhưng ... sinh mệnh nhỏ trong bụng tôi lớn lên mỗi ngày, mỗi ngày trôi qua, tình cảm của tôi dành cho nó càng sâu đậm thêm một phần. Cung Quý Dương ...'
Sầm Tử Tranh đau đớn kể lại chuyện năm đó, giọng nói đầy ai oán và phẫn hận. Cô chỉ tay về phía hắn: 'Anh có biết không, chính bởi vì anh nên mới khiến tôi mất đi hết nhiệt tình đối với cuộc sống này. Tôi bị xe đụng phải, khi tỉnh lại trong bệnh viện thì mới biết con đã không còn rồi. Tôi ... chỉ được thấy thi thể bé bỏng của nó!'
Nói đến đây cô không thể nói tiếp được nữa, nỗi đau xé lòng khiến cô gần như không thể thở nổi. Bàn tay nhỏ nhắn của cô ấn chặt vào lồng ngực mình, nỗi đau nơi đó ... mỗi lần nhớ đến là lòng lại một lần đau đến xé ruột xé gan.
Cung Quý Dương sớm đã bị những lời cô nói là cho sợ đến ngây người. Hắn đứng ngây ngốc tại chỗ, nghe hết câu nói của cô, cả người đều run lên.
'Thi thể của con ... Tranh Tranh, em ...' Hắn thấp giọng lẩm bẩm, giọng nói mang đầy vẻ không thể tin được.
'Đúng vậy. Tôi không được nhìn thấy con như thế nào, cái mà tôi thấy được chỉ là thi thể bé bỏng của nó! Cung Quý Dương, anh có biết không, nhìn con thật đáng yêu, thật bé bỏng. Con chỉ yên lặng nằm đó. Tôi biết, tôi biết con đang tìm tôi ... con ... đang tìm tôi ... nhưng chỉ tiếc là ... tiếc là ... tôi không có cách nào cứu được con...'
Sầm Tử Tranh càng lúc càng kích động, cô khóc không thành tiếng, trí nhớ hoàn toàn quay trở lại sự kiện năm đó, chuyện này mãi mãi là một vết thương không lành trong tim cô.
Tám năm, tám năm qua, rất nhiều đêm cô bừng tỉnh dậy trong nước mắt, bên tai mơ hồ nghe được, lúc thì là tiếng con yêu gọi mẹ, lúc thì là tiếng kêu cứu của con ...
Tất cả, tất cả hiện lên trong đầu cô rõ mồn một như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua!
'Tranh Tranh ...'
Cung Quý Dương kéo thân thể mềm oặt của Sầm Tử Tranh vào lòng, thực ra hắn sớm đã bị những tin tức này làm cho chấn động rồi nhưng khi nghe về số phận của con, lòng hắn cũng đau đến không thể hô hấp được!
Đây là con của họ! Người làm cha như hắn sao lại để chuyện này xảy ra chứ?
'Mất đi con, tôi giống như mất đi tất cả. Tôi bỏ lỡ cuộc thi thiết kế, về phía trường học cũng chỉ đành làm thủ tục xin thôi học, may mắn gặp được thầy, nhờ thầy dẫn dắt tôi tiếp tục với nghề thiết kế thời trang!'
Sầm Tử Tranh nhắm mắt lại, hồi tưởng về quá khứ, nước mắt cô cứ rơi mãi không ngừng nhưng rồi được lau khô bởi nụ hôn dịu dàng của Cung Quý Dương.
'Cung Quý Dương, tôi thật sự rất hận anh. Không phải vì anh làm tôi mất đi tương lai mà là bởi vì anh nên tôi mất đi con!'
Khi cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay của hắn, tâm tình của cô càng trở nên kích động. Sầm Tử Tranh dùng sức đấm vào ngực hắn, hết đấm lại đẩy giống như muốn đem mối hận tám năm qua toàn bộ phát tiết một lần.
'Tranh Tranh ... Tranh Tranh ... em bình tĩnh lại đi, nghe anh nói!'
Cung Quý Dương cứ để mặc cô đánh nhưng một lúc sau bàn tay hắn nhẹ giữ tay cô lại, không phải bởi vì sợ đau mà hắn chỉ sợ cô vì đánh hắn mà làm đau chính mình.
'Anh muốn em nói cho anh biết, lúc đó vì sao em lại muốn bỏ đi con của chúng ta? Chẳnng lẽ chỉ bởi vì anh chưa kịp quay lại sao?'
Tuy rằng vẫn còn chìm trong đau khổ và chấn động nhưng dù sao hắn vẫn là người từng trải trên thương trường, sau khi nghĩ kỹ lại tất cả mọi chuyện, hắn có cảm giác trong những chuyện này có một sơ hở rất lớn.