Tự Cẩm

Chương 708




Hôm sau, Khương Tự tiến cung thỉnh an Hoàng Hậu.

Trước đó Phúc Thanh công chúa cùng Thập Tứ công chúa đặc biệt xuất cung đi Yến Vương phủ thăm nàng, nàng lần này tiến cung lý do vẹn toàn.

“Hôm đó hai vị công chúa đến Vương phủ tìm con, bởi vì đã phát tâm nguyện Vương gia chưa trở lại sẽ không rời khỏi tiểu Phật đường mà chậm trễ hai vị công chúa, con dâu hôm nay đặc biệt tới bồi tội với hai vị muội muội.”

Hoàng Hậu thấy Khương Tự thức thời như thế, rất là cao hứng, mỉm cười oán trách nói: “Ngươi nói như vậy thì khách khí quá rồi, làm tẩu tử bồi tội muội muội cái gì, truyền ra ngoài người ta còn không chê cười hai tiểu nha đầu bọn nó. Có điều Phúc Thanh rất thích ngươi, biết ngươi hôm nay tiến cung chắc chắn sẽ cao hứng lắm.”

Hôm qua trò cười trong Ngọc Tuyền cung đã truyền tới trong tai Hoàng Hậu, cũng bởi vậy, Hoàng Hậu nhìn Khương Tự càng thêm thuận mắt.

Chính như lời Úc Cẩn nói, trong hoàng cung này nào có ai thật sự không tranh không đoạt đâu.

Hoàng Hậu không con, ngay từ đầu những nữ nhân không nhìn rõ tình thế cho rằng Hoàng Hậu không con trai ắt làm không lâu, không ít người chạy đến trước mặt bà khoe khoang.

Đây chính là lấy khuyết điểm của Hoàng Hậu tới đâm vào tim Hoàng Hậu, Hoàng Hậu có thể cao hứng? Chẳng qua là bởi vì nghĩ thông suốt nên im hơi lặng tiếng thôi.

Sau lại, mắt thấy Cảnh Minh Đế vẫn kính trọng Hoàng Hậu không giảm, thậm chí mấy năm nay còn có xu thế càng ngày càng để ý, những người đó mới thành thật, ngược lại nịnh bợ Hoàng Hậu.

Nhưng trong lòng Hoàng Hậu rõ như trăng sáng, nếu bà đoản mệnh hơn Hoàng Thượng thì thôi, một khi đi sau Hoàng Thượng thành Thái Hậu, quan hệ với tân đế lại đạm nhạt, sắc mặt vài người nào đó chỉ sợ lại muốn thay đổi.

Nhưng mà trong lòng Hoàng Hậu tuy rõ ràng, lại không thể làm gì.

Bà cũng không thể tự dưng biến ra con trai, nói không chừng chỉ có thể nhìn một trong số những phi tần nào đó tương lai đắc ý.

Hoàng Hậu cũng là tục nhân, có vui buồn yêu hận của tục nhân, mắt thấy Úc Cẩn và Hiền phi ầm ỹ không vui, tự nhiên sinh ra vài phần vui sướng khi người gặp họa không đủ nói với người ngoài.

Khụ khụ, thân là Hoàng Hậu nghĩ như vậy đương nhiên không đúng, nhưng bà trộm vui không được sao?

Nghĩ đến những điều này Hoàng Hậu trên mặt cười nhạt, một vẻ đoan trang.

“Hai vị muội muội đi Từ Ninh Cung?”

Hoàng Hậu cười gật đầu: “Đúng vậy, mỗi ngày lúc này hai đứa nó đều đi bồi Thái Hậu, có điều bổn cung đã phái người thông báo cho Phúc Thanh với Thập Tứ, chờ bọn nó thỉnh an Thái hậu xong sẽ tới đây ngay.”

“Xem ra Hoàng tổ mẫu rất thích hai vị muội muội.” Khương Tự nói khá tùy ý, trong lòng lại bắt đầu nghĩ ngợi.

Nếu Thái Hậu có vấn đề, một người cất giấu bí mật nhiều năm thật sự sẽ bởi vì tịch mịch mà gọi cháu gái ngày ngày qua bầu bạn? Dù sao hai vị công chúa cũng không phải từ nhỏ lớn lên bên người Thái Hậu, theo lý thuyết cũng không có bao nhiêu cảm tình mà nói.

Khương Tự mơ hồ nhận ra vài phần cổ quái, lại nghĩ không ra nguyên do, chỉ có thể tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến.

“Bổn cung cũng không nghĩ tới Phúc Thanh cùng Thập Tứ có phúc khí như vậy, có thể được lão nhân gia Thái Hậu coi trọng.” Nếu nói ngay từ đầu Thái Hậu nói muốn nữ nhi qua làm bạn, Hoàng Hậu còn có chút khẩn trương, qua lâu như vậy vẫn gió êm sóng lặng, tự nhiên liền thả lỏng.

Khương Tự phụ họa cười cười.

Hoàng Hậu đột nhiên chuyển đề tài: “Bổn cung kỳ thật có chút tò mò ngươi sao lại nghĩ đến niệm kinh cầu phúc?”

Bờ mi Khương Tự khẽ run, trong mắt lộ ra vài phần bất đắc dĩ: “Khi đó cho rằng huynh trưởng gặp nạn, Vương gia đi xa, con dâu chỉ là một nữ tử nhu nhược ở Vương phủ không làm được gì, nhưng không làm chút chuyện trong lòng lại khó chịu, nghĩ tới nghĩ lui đành phải trốn vào tiểu Phật đường niệm kinh cầu phúc để cầu an tâm……”

Khóe miệng Hoàng Hậu giật giật.

Nữ tử nhu nhược? Yến Vương phi nói chuyện một chút cũng không thực tế.

Có điều đây không phải trọng điểm, trọng điểm ở phía sau.

Hoàng Hậu chịu đựng xấu hổ, làm bộ không chút để ý hỏi: “Không biết bái là vị Bồ Tát nào?”

Hoàng Thượng gần nhất nhất định là trúng tà, trong ngôn ngữ nhiều lần ám chỉ bà lập một cái tiểu Phật đường ở Khôn Ninh Cung, bảo bà không có việc gì thì đi bái lạy.

Cái này cũng nhịn đi, nhưng Hoàng Thượng còn nói rõ muốn bà bái Bồ Tát mà Yến Vương phi bái, cái này thì làm người ta không thể nhịn được nữa.

Không thể nhịn được nữa cũng phải nhịn, mới có câu hỏi vừa rồi.

Hỏi xong, mặt Hoàng Hậu cũng nóng lên, trong lòng lại lôi Cảnh Minh Đế ra mắng vài câu, đương nhiên không dám mắng nặng, dù sao người ta là Hoàng Thượng.

Nét mặt Khương Tự có chút vi diệu, có điều nhanh chóng phản ứng lại, nhịn cười nói: “Con dâu bái chính là Tống Tử nương nương.”

Hoàng Hậu nghe xong liền kinh ngạc, biểu tình vặn vẹo.

Không đúng nha, cầu phúc phu quân xa nhà bình an trở về, vì sao lại bái Tống Tử nương nương?

Khương Tự giải thích: “Đúng lúc Vương phủ có một pho tượng Tống Tử nương nương. Con dâu nghĩ Bồ Tát thiện tâm, chỉ cần thành tâm, cầu bình an hẳn là cũng không thành vấn đề ——”

Nét mặt Hoàng Hậu càng thêm phức tạp.

Vậy cũng được?

Bà giờ đã không biết nên nói Yến Vương phi tâm lớn, hay là vận khí nghịch thiên nữa.

Cầu bình an cầu đến trên đầu Tống Tử nương nương, còn cầu thành, đây còn có thiên lý không?

Có điều có một việc Hoàng Hậu là khẳng định: Nếu Hoàng Thượng bảo bà mỗi ngày bái Tống Tử nương nương, bà dứt khoát không làm Hoàng Hậu nữa, bà liều mạng với ngươi!

Lấy tuổi tác và thân phận của Hoàng Hậu, đây đều không phải dùng mất mặt là có thể hình dung.

Tâm ý kiên định Hoàng Hậu lập tức mất hết hứng thú với đề tài này.

Lúc này cung tì tới báo: “Nương nương, hai vị công chúa tới rồi.”

Ngoài cửa chưa nói đã nghe tiếng cười, sau đó đi vào một thiếu nữ mặt mày như họa, thỉnh an Hoàng Hậu xong liền kéo Khương Tự nói: “Ta còn lo Thất tẩu về mất rồi cơ.”

Thiếu nữ dung mạo xuất sắc chính là Phúc Thanh công chúa.

Thiếu nữ theo sát sau đó gầy hơn Phúc Thanh công chúa một chút, tư thế dung mạo văn tĩnh, chính là Thập Tứ công chúa không thể nghi ngờ.

Cho lễ gặp nhau, Khương Tự cười nói: “Hôm nay cố ý tới bồi tội với hai vị muội muội, ta sao có thể trở về sớm được, chính là mặt dày cũng phải ăn vạ ở chỗ mẫu hậu.”

Mặt Phúc Thanh công chúa ửng đỏ, thẹn thùng nói: “Thất tẩu chỉ biết nói giỡn, tẩu tiến cung tìm chúng ta chơi, ta thấy rất vui. Thập Tứ muội, muội nói có phải hay không?”

Thập Tứ công chúa không nghĩ tới Phúc Thanh công chúa sẽ hỏi mình, hơi hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Phải đó, lần đó nhìn thấy Thất tẩu cũng chưa nói được vài câu.”

Ở trong lòng Thập Tứ công chúa, vốn không thân cận với Khương Tự như vậy.

Nàng không chán ghét vị Thất tẩu này, nhưng Yến Vương phi lộ ra không ít thủ đoạn thần kỳ, còn có ngày ấy từ Yến Vương phủ trở về mẫu hậu hỏi han một hồi, đều chứng minh Yến Vương phi không đơn giản.

Đối với người không đơn giản nàng tình nguyện kính trọng nhưng không thân cận, dù sao nàng không phải Thập Tam tỷ thân phận cao quý, một cô công chúa không có hậu thuẫn rất dễ gặp tai họa.

Bầu không khí sau đó hòa thuận vui vẻ, cho đến khi Hoàng Hậu đuổi người: “Được rồi, không phải nói muốn thêu một bức tranh vạn thọ cho Hoàng tổ mẫu con sao, lúc này đã không còn sớm, đừng ở đây chây lười nữa.”

Phúc Thanh công chúa đành phải lôi kéo Thập Tứ công chúa cáo từ Khương Tự.

Chờ hai vị công chúa đi rồi, Hoàng Hậu cười lắc đầu: “Phúc Thanh đúng là bị ta sủng hư.”

Khương Tự nhìn chằm chằm cửa mãi không thu hồi tầm mắt.

Nàng hôm nay tiến cung cũng không phải thuần túy là lễ qua lễ lại, mà là bởi vì hôm qua Úc Cẩn nhắc đến muốn xuống tay từ chỗ Hoàng Hậu tranh đoạt vị trí trữ quân, do đó nghĩ đến một sự kiện: Kiếp trước Phúc Thanh công chúa ngã xuống đài cao mà chết, hình như chính là vào tết Nguyên Tiêu năm nay.

Hoàng Hậu phát hiện nét mặt Khương Tự là lạ, hỏi: “Sao vậy?”

Khương Tự chần chờ một chút, hỏi: “Công chúa thích xem hoa đăng sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.