Ngã ngồi lại trên giường, sắc mặt Khương Trạm không khỏi ngưng trọng.
Trước mặt một già một trẻ hắn không lộ ra, nhưng trong lòng đã sớm phát hiện không thích hợp.
Bằng vào kinh nghiệm, những vết thương trên người hắn rõ ràng đã tốt hơn phân nửa, nhiều nhất là hành động bị chút ảnh hưởng, nhưng trước mắt hắn lại vô lực không thể đi lại.
Những người này đã bỏ thêm gì đó vào trong đồ ăn hằng ngày của hắn?
Cứ việc có suy đoán này, Khương Trạm lại không thể làm gì, càng không tiện hoàn toàn xé rách mặt.
Hắn giả ngu ít nhất còn có cơ hội, nếu như xé rách mặt, nói không chừng đối phương sẽ trực tiếp dùng thủ đoạn cường ngạnh giam cầm hắn, vậy thì càng không có cơ hội chạy trốn.
Vừa nghĩ như vậy, Khương Trạm lại đột nhiên có chút hối hận.
Sớm biết vậy hẳn là nên đáp ứng đổi người.
Nha đầu gọi là A Hoa kia rõ ràng có ý với hắn, nói không chừng có thể thi triển chút mỹ nam kế?
Khương Trạm rất là ảo não, hạ quyết tâm bữa sau sẽ đưa ra yêu cầu đổi người.
Hoa trưởng lão dẫn Khương Tự đi ra ngoài, đi ngang qua A Lan bước chân hơi dừng: “A Lan, ngươi cũng đi.”
A Lan chần chừ một chút, nhấc gối đi theo sau lưng Hoa trưởng lão.
Bóng đêm đã bao phủ toàn bộ ngôi làng, bên ngoài đã hiếm có người đi lại, từ trong các nhà các hộ truyền tới mùi cơm chín càng lúc càng nồng, làm người thèm nhỏ dãi.
Khương Tự theo Hoa trưởng lão rời khỏi nơi tỏa ra mùi khói lửa càng ngày càng xa, rốt cuộc dừng lại trước một căn nhà.
Đã tới chỗ ở của Đại trưởng lão.
Hoa trưởng lão giật chuông đồng rũ ở cạnh cửa, cửa nhanh chóng mở ra.
Mở cửa là một nữ nhân trung niên, hành lễ với Hoa trưởng lão.
Hoa trưởng lão khẽ gật đầu, dẫn Khương Tự và A Lan đi vào.
Nữ nhân trung niên dường như hoàn toàn không có lòng hiếu kỳ, rũ mắt đóng cửa, cũng không nhìn Khương Tự lần nào.
Trong viện rất yên tĩnh, ánh trăng như sương, cùng ánh đèn hắt xuống trong phòng lồng vào nhau, chiếu sáng con đường phía trước.
Khương Tự bước lên thềm đá, không hiểu sao có chút khẩn trương.
Đối với Đại trưởng lão, tâm tình của nàng là phức tạp, nếu nhất định phải nói, vậy cảm kích nhiều hơn tất cả.
Kiếp trước, là lão nhân tóc trắng xoá kia cho nàng thân phận mới, dạy cho nàng rất nhiều bản lĩnh.
Tuy rằng nhìn từ hiện tại, để nàng giả mạo Thánh Nữ với Ô Miêu mà nói là một việc hai bên cùng có lợi, Đại trưởng lão dạy nàng có lẽ ôm một mục đích khác, nhưng những ngày tháng sớm chiều ở chung kiên nhẫn dạy dỗ nàng cũng là thật.
Bậc thang chỉ có ba bậc, Hoa trưởng lão đã đi vào, phát hiện Khương Tự dừng chân, không khỏi quay đầu lại nhìn nàng.
Đi theo sau lưng Hoa trưởng lão A Lan cũng quay đầu lại, trong mắt ẩn hàm bắt bẻ.
Đây là nữ tử Hoa trưởng lão tìm tới từ nơi khác để giả mạo Thánh Nữ?
Nhìn chẳng ra sao cả, người như vậy cũng xứng giả mạo Thánh Nữ?
Trong lòng A Lan tràn đầy khinh thường, nhưng ngại Hoa trưởng lão ở đây, tạm thời đè phần tâm tư này xuống.
Khương Tự hoàn hồn, đi theo.
Trong phòng tràn ngập mùi hương kỳ dị, mùi hương rất nhạt, như có như không.
Thanh âm già nua truyền đến: “Người tới?”
Hoa trưởng lão vội nói: “Tới rồi.”
Trong phòng im lặng trong chốc lát, thanh âm kia lại lần nữa vang lên: “Dẫn vào đi.”
“Vâng.” Hoa trưởng lão ra hiệu Khương Tự đuổi theo, đi vào cánh cửa treo màn vải năm màu.
Trong phòng ánh sáng tối tăm, một bà lão đầy đầu tơ bạc ngồi xếp bằng, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra cửa.
Hoa trưởng lão bước nhanh về phía trước, nghiêng người tránh ra lộ ra Khương Tự ở phía sau: “Đại trưởng lão, chính là vị nương tử này.”
Tầm mắt của Đại trưởng lão dừng ở trên người Khương Tự.
Khương Tự hành lễ với Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão hơi giật mình, vốn dĩ thần thái không chút để ý lại có biến hóa, nhìn về phía Hoa trưởng lão.
Nữ tử trước mắt lấy dung mạo cháu gái Hoa trưởng lão, hành chính là lễ nghi của Ô Miêu.
Mà cái hành lễ này, mười phần tiêu chuẩn.
Đây thật sự là nữ tử cực kỳ giống A Tang mà Hoa trưởng lão tìm được từ kinh thành Đại Chu xa xôi?
Hoa trưởng lão đè xuống kinh ngạc trong lòng, giải thích nói: “Trên đường có từng kể với nàng một ít chuyện của chúng ta.”
Ở Ô Miêu nhìn thấy trưởng bối phải hành lễ như thế nào, bà xác thật đã từng nhắc qua với Khương Tự, chỉ là không nghĩ tới đối phương có thể làm được tốt như vậy.
“ Bỏ dịch dung trên mặt nàng đi.”
Hoa trưởng lão gật gật đầu, lấy ra từ trong túi mang theo bên người một lọ thuốc mỡ, lấy ra một ít bôi lên khăn tay sạch sẽ, từng chút giúp Khương Tự xóa bỏ ngụy trang.
Đại trưởng lão không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt Khương Tự, liền thấy da thịt trên mặt nữ tử càng lúc càng trắng nõn, mặt mày dần dần có biến hóa.
“Châm đèn lên.” Đại trưởng lão đột nhiên nói một câu.
A Lan mắt không chớp nhìn chằm chằm Khương Tự, nhất thời không kịp phản ứng lời này là đang phân phó nàng.
Vẫn là Hoa trưởng lão quát: “A Lan, không nghe thấy Đại trưởng lão phân phó?”
A Lan lấy lại tinh thần, tạ lỗi một tiếng, vội vàng đi đốt sáng đèn dầu.
Trong phòng nhất thời sáng ngời.
Mà lúc này, dung nhan chân thật của Khương Tự rốt cuộc hiện ra trước mặt mấy người.
“Thánh Nữ!” A Lan thần sắc kích động, không khỏi đi về phía Khương Tự.
Đại trưởng lão đã là khiếp sợ đầy mặt, bàn tay trong tay áo rộng nhẹ nhàng run rẩy.
Giống, thật sự là quá giống, thực tế chính là A Tang!
Không, chỉ ngoại trừ giữa mi tâm thiếu một nốt ruồi đỏ.
Bình tĩnh lại Đại trưởng lão rốt cuộc phát hiện khác biệt, mà phát hiện này cũng không ảnh hưởng đến giờ phút này bà kích động.
Thánh Nữ A Tang chết giống như một thanh lợi kiếm treo ở trên đỉnh đầu tất cả những người biết chuyện, không biết khi nào thì kiếm rơi, quấy Ô Miêu đến long trời lở đất.
Tìm một nữ tử có dáng người, khuôn mặt tương tự A Tang dịch dung thành bộ dạng A Tang giấu trời qua biển, điểm này Đại trưởng lão không phải không nghĩ tới, lại không dám tùy tiện thi hành.
Để nữ tử kia xuất hiện ngắn ngủi trước mặt tộc nhân tuy có thể có lệ cho qua, lại không thể gạt được con mắt của mấy vị trưởng lão cùng thế hệ với bà.
Thuật dịch dung mấy trưởng lão này đều đã từng học qua, thậm chí có một vị còn nắm giữ môn dị thuật này tinh vi hơn cả bà.
Nội bộ Ô Miêu cũng không phải bền vững như thép, để mấy vị trưởng lão phát hiện có người thay thế A Tang trấn an tộc nhân, việc A Tang chết sẽ không giấu được nữa.
Đến lúc đó, chắc chắn sẽ là sai lầm.
Trời cao rũ lòng thương, thế mà lại đem một nữ tử có dung mạo cơ hồ giống A Tang như đúc đến trước mặt bà.
Biểu tình còn kích động hơn cả Đại trưởng lão chính là A Lan.
A Lan nhào qua quỳ gối trước mặt Khương Tự, che mặt bật khóc: “Thánh Nữ, ngài……”
Hoa trưởng lão dùng sức ho khan một tiếng, sợ A Lan nói lỡ miệng.
A Lan bắt lấy góc váy Khương Tự không thả.
Khương Tự nhấc chân dịch sang một bên, thanh âm lãnh đạm: “Ngươi nhận lầm người.”
Nàng vừa mở miệng, Đại trưởng lão trực tiếp đứng lên, thất thanh nói: “Ngươi lặp lại lần nữa!”
Ngay cả giọng nói đều giống nhau như thế, chẳng lẽ thật sự là A Tang đã trở lại?
Khương Tự nhìn về phía Đại trưởng lão, ngữ khí bình tĩnh: “Ta không phải Thánh Nữ, A Lan cô nương nhận sai người.”
A Lan ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: “Rõ ràng giống Thánh Nữ như đúc……”
“Thế thì ta cũng không phải Thánh Nữ, ta là người Đại Chu.” Khương Tự nhàn nhạt nói.
A Lan há miệng thở dốc, quay đầu nhìn Đại trưởng lão.
Giờ phút này Đại trưởng lão không rảnh để ý một tiểu nha đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Khương Tự, đột nhiên mở miệng nói: “Vươn tay trái ngươi ra.”
Khương Tự thản nhiên duỗi tay.
Đại trưởng lão túm lấy cổ tay nàng, nhấc ống tay áo lên nhìn kỹ, nói không nên lời là mất mát hay là khiếp sợ, lẩm bẩm nói: “Trên đời này lại có người giống A Tang đến như thế.”
Trong khuỷu tay trái của A Tang có một cái ấn ký màu đỏ nho nhỏ, sinh ra đã có, mà nữ tử trước mắt lại không có.
Đây là Chân Thần có linh, đưa tới một vị “Thánh Nữ” khác!
Đại trưởng lão không khỏi nhìn Hoa trưởng lão một cái.