Tự Cẩm

Chương 115: chap-115




Chương 115: Bức Họa

Từ biệt Huyện úy, đoàn người Khương Tự rất nhanh liền ra khỏi Thanh Ngưu trấn.

Sau cơn mưa mới tạnh, cây cối hai bên đường tràn đầy sức sống, màu xanh lục dày đặc tựa như màu nước lưu động.

Mùi bùn đất ẩm ướt đập vào mặt, móng ngựa giẫm trên con đường bùn lầy, làm chậm lại tốc độ di chuyển của xa mã.

“ Ơ, đây không phải là huynh muội Lý thị sao?” Khương Trạm ghìm chặt dây cương, đưa tay chỉ chỉ.

Dưới đại thụ cách đó không xa có một đám người, cầm đầu chính là huynh muội Lý thị.

Nhà hai huynh muội ở Đại Dương trấn, cách Thanh Ngưu trấn không xa, con cái nhà thôn hào phú hộ đến cùng không thể so được với quý nữ cùng công tử của kinh thành, bao gồm Lý cô nương ở trong một đám người cũng phải đi bộ.

Úc Cẩn lãnh đạm liếc qua hướng kia một cái.

Tiểu tử này đều sợ tè ra quần rồi, lẽ nào tà tâm còn chưa chết?

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua xe ngựa, Úc Cẩn thầm giật mình.

Sẽ không phải là tìm A Tự cáo trạng chứ?

Lý công tử căn bản không dám nhìn hướng Úc Cẩn, vội vàng vẫy gọi Khương Trạm: “ Tưởng huynh, muội muội ta muốn cùng lệnh muội nói lời tạm biệt.”

Sắc mặt Úc Cẩn lập tức khó coi hẳn, nhếch miệng cười lạnh.

Tiểu Vương bát đản tiến bộ nha, biết thông qua muội muội lôi kéo làm quen cơ đấy, có điều A Tự mới không nguyện ý phản ứng với người xa lạ vô sự mà ân cần đâu.

“Dừng xe ——”

Đánh xe chính là lão Tần, nghe được Khương Tự phân phó lập tức ghìm dây cương ngừng xe ngựa.

A Man đẩy màn cửa xe ra, đỡ Khương Tự xuống xe.

“ Nhị ca, các huynh trước chờ một lát đã. Đến mà không trả lễ thì không hay, người ta đã chờ ở chỗ này nói lời tạm biệt với muội, muội qua đó trò chuyện với Lý cô nương.”

Khương Trạm đương nhiên sẽ không ngăn cản, chỉ căn dặn A Man: “ Đỡ cô nương các ngươi cho tốt, cẩn thận đường trơn.”

Úc Cẩn đen mặt sờ sờ mũi.

Lúc Khương Tự đi qua, Lý cô nương nhấc váy chào đón, trước một bước mở miệng: “Tưởng cô nương, chúng ta qua bên kia tâm sự đi.”

Khương Tự quan sát tỉ mỉ Lý cô nương.

Nàng ta vẫn tiều tụy, đáy mắt phát xanh, màu môi nhợt nhạt, giống như người bệnh nặng mới khỏi, nhưng trong mắt lại có thêm chút gì đó khiến người ta thấy không rõ.

Khương Tự sinh lòng nghi hoặc.

Lấy dáng vẻ chỉ sợ tránh nàng không kịp của Lý cô nương trong chùa Linh Vụ, chờ ở chỗ này mục đích là gì?

Hai người đều mang tâm tư riêng đi đến ven đường, dần dần kéo ra khoảng cách với bọn người Khương Trạm, A Man không xa không gần đi theo.

Lý cô nương dừng lại bên cạnh một gốc cây liễu, dư quang quét A Man một chút.

“ A Man là tâm phúc của ta, Lý cô nương có chuyện cứ nói đừng ngại.”

Thấy Lý cô nương còn đang do dự, Khương Tự nhắc nhở: “ Hai người chúng ta nói lời tạm biệt, nếu đẩy nha hoàn đi, rơi vào trong mắt người ngoài sợ sẽ sinh nghi.”

Một câu bỏ đi suy nghĩ muốn đuổi A Man đi của đối phương, Lý cô nương chần chờ mở miệng: “ Ta vừa mới nghĩ đến một chuyện có liên quan đến Trì cô nương ——”

“ Chuyện gì?” Trên mặt Khương Tự bất động thanh sắc, nhưng trong lòng khó tránh khỏi kích động.

Chuyện có liên quan đến Trì cô nương tất nhiên là càng kỹ thì càng tốt.

Bằng cảm giác nàng mặc dù nhận định Trì cô nương chính là một người bị hại gần nhất, nhưng lỡ như có sai lệch thì sao?

Thời gian Chân đại nhân vào kinh dừng chân ở dịch quán là ngày mười chín tháng năm, thời gian dư lại cho nàng đã không còn nhiều.

“ Ta muốn hỏi Tưởng cô nương một chuyện trước.”

“Lý cô nương mời nói.”

Lý cô nương mấp máy bờ môi, tay nắm chặt rồi lại buông ra, hiển nhiên có chút khẩn trương.

Khương Tự kiên nhẫn chờ đợi.

“Trì cô nương có phải là xảy ra chuyện rồi không?” Lý cô nương rốt cục lấy dũng khí hỏi ra vấn đề xoay quanh ở trong lòng.

Khương Tự trầm mặc một chút, rồi khẽ gật đầu một cái.

Sắc mặt Lý cô nương càng trắng hơn: “ Nàng ấy——”

Nàng ấy thế nào, rốt cuộc không hỏi ra được.

Trải qua cảnh tình nhân chết thảm, thiếu nữ này đối với từ ‘chết’ trở nên phá lệ mẫn cảm sợ hãi, càng sợ loại bất hạnh này rơi vào trên đầu người quen, dù người kia chỉ là bèo nước gặp nhau.

“Ta là tới giúp nàng ấy.” Cuối cùng, Khương Tự đành phải nói một câu như vậy, tin hay không tùy thuộc vào đối phương.

Lý cô nương trầm mặc một lúc lâu.

“ Lý cô nương muốn nói chuyện gì?” Vẫn là Khương Tự phá vỡ cục diện bế tắc.

Lý cô nương nhìn chăm chú hai mắt Khương Tự, cân nhắc tìm từ: “ Có lẽ là ta nhớ nhầm, dù sao thời gian ta với Trì cô nương ở chung cũng không dài, ta luôn cảm thấy nàng ấy...... Nàng ấy và Tưởng cô nương giống nhau đến mấy phần......”

“ Gì cơ?” Trong lòng Khương Tự trầm xuống, không tự chủ được nhớ lại bộ dạng của nữ thi.

Lúc ấy đêm quá tối, nàng lại vội vàng tìm kiếm manh mối, với khuôn mặt còn mang vẻ non nớt ấy cũng không có nhìn nhiều.

Loại cảnh tượng thê thảm ấy, ai lại nhẫn tâm nhìn nhiều đâu?

Bọn nàng tương tự ư? Khương Tự ở trong lòng đánh cái dấu hỏi.

“ Cũng không phải nói hình dạng rất tương tự, nói thế nào đây —— Chính là mặt mày có chút giống. Như vậy đi, ta sẽ vẽ dáng vẻ của Trì cô nương ra cho ngươi nhìn xem.”

Trong lòng Khương Tự vui mừng: “ Lý cô nương có thể vẽ ra chân dung của Trì cô nương?”

Cái đêm tràn ngập sát khí kia nàng dù không nhìn ra nữ thi và nàng có chỗ tương tự, nhưng hình dạng đại khái của nữ thi thì vẫn nhớ, nếu Lý cô nương thật sự có thể vẽ ra Trì cô nương, nàng liền có thể xác định có phải là cùng một người hay không.

Lý cô nương rất có vài phần tự đắc: “ Từ nhỏ trong nhà có mời tiên sinh, cái khác học không tốt, chứ vẽ vời vẫn khá giỏi, chỉ là hiện tại không có giấy bút ——”

“ Trên xe ta có.”

Khương Tự dứt khoát mời Lý cô nương lên xe ngựa.

“ Tứ muội ——”

Khương Tự ló đầu ra từ trong xe ngựa, mềm giọng nhờ vả: “ Nhị ca, muội và Lý cô nương mới quen đã thân, để cho bọn muội nói chuyện một lát đi. Nếu huynh chờ nhàm chán, thì cùng Dư công tử qua bên kia đường nghỉ ngơi đi.”

“ Không chán, các ngươi trò chuyện đi, muốn nói bao lâu thì cứ nói.” Vừa bị muội muội nhờ như thế, Khương Trạm cười hé ra hai hàm răng trắng, dắt Úc Cẩn rời đi ngay.

Úc Cẩn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt Khương Trạm.

Người này còn có một chút nguyên tắc nữa không?

Khương Trạm dù không rõ ý nghĩ chân thực của Úc Cẩn, nhưng cũng nhìn ra bất mãn của hắn, ha ha cười nói: “ Tứ muội đều đã mở miệng, chút chuyện nhỏ như vậy hà tất không chiều lòng muội ấy đây? Ây da, Dư Thất ca, huynh không có muội muội, không hiểu.”

Úc Cẩn yên lặng liếc mắt.

Hắn không có muội muội? Một đoàn tỷ muội kia của hắn nói ra sợ hù chết người.

Chính là vì có muội muội, hắn mới khó có thể lý giải được ý nghĩ của Khương Trạm.

Làm huynh trưởng sao mà một chút uy nghiêm cũng không có, loại thời điểm này thì nên xụ mặt mang theo muội muội rời đi mới đúng.

Trong xe ngựa, Khương Tự đã chuẩn bị xong bút mực.

Lý cô nương trên vẽ vời xác thực rất có tạo nghệ, chẳng mấy chốc đã phác hoạ ra đại khái hình tượng của thiếu nữ.

Khương Tự không khỏi cắn môi.

Nhìn thấy bức họa này nàng đã có thể xác định, người trong bức họa chính là cỗ nữ thi ở vườn hoa!

Khác với đôi con ngươi trừng lớn tuyệt vọng của nữ thi, thiếu nữ trong họa mặt mày tinh xảo, một đôi mắt nhìn ngó thần phi, đúng thật là có nét rất giống nàng.

Một luồng hơi lạnh như từ đáy lòng Khương Tự bốc lên, kèm theo đó là lửa giận dời non lấp biển.

Nàng nhất định sẽ làm cho Trường Hưng Hầu thế tử ác có ác báo.

Khương Tự giữ lại bức họa, tiễn Lý cô nương đi.

Xe ngựa đi tới đường lớn, dễ đi hơn rất nhiều, mắt thấy sắp đi đến chỗ ngã ba, Khương Trạm nghiêng đầu nói với Úc Cẩn cưỡi ngựa sóng vai cùng đi: “ Dư Thất ca, khó được ra cửa một chuyến, ta còn muốn mang Tứ muội đi nơi khác dạo chơi, huynh dự định hồi kinh sao?”

Dưới ánh mặt trời thiếu niên cười đến người vật vô hại: “ Hồi kinh cũng không có chuyện gì, ta muốn cùng Khương Nhị đệ cùng nhau dạo chơi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.