(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Được.” Tân Diệu không do dự gật đầu, dứt khoát gọi cả Giáng Sương lại.
Giáng Sương nhìn thấy Hàn Tuyết quỳ dưới đất, có chút nghi hoặc: “Tiểu thư có gì sai bảo?”
“Trước đó chưa hỏi qua ý kiến của các ngươi, đó là sự sơ suất của ta. Hàn Tuyết muốn ở lại, ta đã đồng ý, giờ muốn hỏi qua ý kiến của ngươi. Không cần lo ta sẽ giận, cứ thành thật là được.”
Thực ra, nếu phải chọn, Tân Diệu chỉ muốn mang theo Tiểu Liên, thiếu những người khác ngược lại càng thuận tiện hơn.
Giáng Sương kinh ngạc liếc nhìn Hàn Tuyết đang cúi đầu im lặng, rồi trả lời: “Nô tỳ muốn đi theo tiểu thư.”
Giọng Tân Diệu dịu dàng, tránh để tiểu nha đầu áp lực: “Phải suy nghĩ kỹ càng đấy.”
“Nô tỳ đã suy nghĩ kỹ rồi, nô tỳ sẽ đi cùng tiểu thư đến thư quán.”
Tân Diệu gật đầu, bước vào trong phòng.
Hàn Tuyết không hiểu được quyết định của Giáng Sương, kéo nàng lại thì thầm hỏi: “Ngươi sao lại muốn đi theo tiểu thư ra ngoài? Một nữ nhân ở bên ngoài đâu phải dễ dàng gì, đặc biệt là tiểu thư vẫn còn chưa xuất giá. Tiểu thư không trách, sao ngươi không ở lại?”
Giáng Sương cũng không hiểu được lựa chọn của Hàn Tuyết: “Tiểu thư có cửa thư quán, có người hầu, sao lại không dễ dàng? Cùng tiểu thư quản lý thư quán chẳng phải tốt hơn ở đây sao? Hơn nữa, bên cạnh tiểu thư chỉ có mỗi Tiểu Liên tỷ, như vậy là không đủ.”
Hàn Tuyết cũng hiểu rõ hành động của mình không được tử tế cho lắm, nhưng nàng không hé lời, trong lòng thầm mắng Giáng Sương là ngốc nghếch.
Tiểu thư nếu không còn danh tiếng tốt, những kẻ hầu hạ gần gũi như các nàng sau này cũng khó mà gả được. Giáng Sương như thế chẳng phải quá khờ khạo sao?
Hôm sau, khi từ biệt lão phu nhân, Tân Diệu lấy lý do cần có người ở lại canh giữ Vãn Thanh Cư, nên đề nghị để Hàn Tuyết ở lại.
Lão phu nhân chẳng hề để tâm tới chuyện đi hay ở của một tiểu nha hoàn, không hỏi nhiều mà liền đồng ý.
Tân Diệu đến trước mặt Đoạn Văn Bách và Chu thị, khẽ hành lễ: “Đa tạ nhị cữu cữu và nhị cữu mẫu đã chiếu cố suốt thời gian qua.”
Chu thị trong lòng cảm thán, dịu dàng nói: “Ra ngoài nếu thấy không quen thì về nhà đi.”
Nay bà quản lý gia đình, dù không thể giúp được nhiều cho đứa nhỏ đáng thương này, nhưng ít nhất cũng để nàng ăn ở thoải mái.
Tân Diệu nhận ra chân tình trong lời của Chu thị, cảm kích cúi đầu cảm tạ.
Đoạn Vân Linh không dám tỏ ra quá mức thân thiết trước mặt lão phu nhân, đôi mắt sáng ngời nhìn Tân Diệu: “Thanh biểu tỷ, tỷ nhớ thường xuyên trở về đấy nhé.”
“Nhất định rồi. Linh biểu muội nếu có ra phố, lúc nào cũng có thể tới thư quán tìm ta.”
Sau những lời từ biệt xã giao, cuối cùng Tân Diệu cũng lên xe ngựa hướng tới Thư quán Thanh Tùng.
Trong khoang xe, Tiểu Liên thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng thoát khỏi nơi hổ sói đó rồi. Tiểu thư, người thật lợi hại.”
Tân Diệu khẽ cười: “Đợi lấy lại phần lớn tài sản của Khấu tiểu thư, rồi hẵng khen ta cũng chưa muộn.”
“Tiểu thư, người đã có cách rồi sao?”
“Từ từ mà làm, hiện tại thời cơ chưa tới, nói nhiều cũng vô ích.”
Đến nơi, xe ngựa đi thẳng vào từ cửa sau của khu nhà ở phía sau thư quán. Trong nhà, những người hầu sớm đã nhận được tin tức nên tập trung lại hành lễ với Tân Diệu.
Tổng cộng có tám người, một người gác cổng, hai người quét dọn, hai người giặt giũ may vá, một người nấu ăn, còn lại là hai hộ viện phụ trách tuần tra.
Tân Diệu giao mấy người này cho Phương ma ma quản lý, Tiểu Liên dẫn Giáng Sương sắp xếp hành lý mang tới, còn nàng tự mình đi ra thư quán phía trước.
Thư quán vắng vẻ, Hồ chưởng quầy và các tiểu nhị vẫn chỉ nhìn nhau ngao ngán.
“Đông gia, người đến rồi.” Thấy Tân Diệu, Hồ chưởng quầy vội vã đón, tay cầm bản thông báo đã viết sẵn, “Người xem thế này có được không, nếu không có vấn đề gì, tiểu nhân sẽ dán nó lên.”
Tân Diệu liếc qua, không có ý kiến gì khác, chỉ chỉ vào khoản tiền trên đó: “Đổi năm mươi lượng thành năm trăm lượng.”
Hồ chưởng quầy sững sờ: “Năm trăm lượng?”
“Ừ.”
“Đông gia, như vậy có hơi cao quá không?” Hồ chưởng quầy nhắc khéo, thực ra cảm thấy không phải hơi cao mà là quá cao.
“Nếu mua được một câu chuyện hay thì chút đó không có gì là nhiều. Chưởng quầy, cứ dán thông báo lên đi.”
Hồ chưởng quầy đành nghe theo, tâm trạng phức tạp dán thông báo, rồi cảm thán với người hầu: “Đông gia quả là hào phóng, không trách được người chi hẳn hai vạn lượng mua thư quán này.”
Nếu con cháu của ông ta mà như vậy, chắc chắn ông ta sẽ mắng là đồ phá của.
Tâm trạng tiểu nhị còn phức tạp hơn cả Hồ chưởng quầy, thầm nghĩ, chưởng quầy quả thật ngây thơ.
Thông báo vừa dán lên, ngay lập tức thu hút đám đông.
“Nếu câu chuyện được chọn, sẽ nhận được năm trăm lượng bạc?”
“Thật không vậy? Quá cao rồi đó!”
“Đúng vậy, chẳng lẽ câu chuyện ấy là dùng bột vàng để viết sao?”
Mọi người chấn kinh, liền xôn xao hỏi Hồ chưởng quầy.
Hồ chưởng quầy cúi mình chào hỏi: “Thông báo đã dán lên, sao có thể là giả? Nếu thực sự có câu chuyện hay, năm trăm lượng bạc sẽ không thiếu một phân.”
Dù bản thân ông cảm thấy mức tiền này không hợp lý, nhưng không thể để lộ sự yếu kém của tân đông gia được.
“Hồ chưởng quầy, đông gia của ngươi quả là có khí phách.”
Hồ chưởng quầy mỉm cười: “Mong các vị cũng giúp đỡ truyền tin.”
Mọi người vội đáp: “Không thành vấn đề.”
Năm trăm lượng mua một câu chuyện, việc kỳ lạ thế này, dù không được nhờ, họ cũng không kìm lòng mà kể khắp nơi.
Cửa Thư quán Thanh Tùng càng lúc càng tụ tập đông người, chưởng quầy của Thư quán Nhã Tâm đối diện không khỏi bước ra, phái người đi thăm dò tình hình.
“Một câu chuyện năm trăm lượng?” Sau khi nghe tin, chưởng quầy bật cười khinh bỉ: “Chiêu dùng ngàn vàng mua xương ngựa đấy, chỉ tiếc là viết tiểu thuyết không như thứ khác, đâu phải cứ chịu bỏ tiền là có được câu chuyện tốt khiến người đời mến chuộng.”
Dù nói vậy, chưởng quầy Thư quán Nhã Tâm vẫn không yên tâm, phái người chuẩn bị một bàn tiệc hảo hạng gửi tới cho tiên sinh Bình An.
Hồ chưởng quầy bước vào thư quán, xúc động chắp tay trước Tân Diệu: “Đông gia, tiểu nhân hiểu được dụng ý của người rồi. Năm trăm lượng mua một câu chuyện tuy nhiều, nhưng mọi người ngay lập tức đều biết tới, sau này thư quán chúng ta ra sách mới, không ít người sẽ hiếu kỳ mua về xem.”
Đây là điều mà ông nhận ra sau khi thấy số người ngày càng đông và đối thủ bên kia sững sờ.
Ông đã hiểu lầm đông gia rồi!
Tân Diệu không phủ nhận: “Quả có một phần là vì lý do này.”
Hồ chưởng quầy kinh ngạc: “Còn có lý do gì khác sao?”
Tân Diệu không trả lời, chỉ mỉm cười: “Chưởng quầy hãy cùng ta tới xưởng in xem sao.”
Còn có một lý do khác, chính là không muốn để tiền vào tay kẻ khác, năm trăm lượng bạc này nàng đã tính toán để tự mình kiếm rồi.
Dĩ nhiên, điều này không cần phải nói ra, Tân Diệu không có ý định để cả kinh thành biết rằng biểu cô nương của phủ Thiếu Khanh cũng biết viết sách.
Phía ngoài Thư quán Thanh Tùng hiếm khi náo nhiệt như vậy, trong xưởng in thì lại ảm đạm, tiếng than phiền của mấy thợ thủ công truyền rõ vào tai Tân Diệu.
“Năm ngoái đã in rồi còn phải khắc bản in lại, tân đông gia này đúng là nhiều tiền sinh rồ.”
“Phải đó, ta thấy thư quán này chẳng thể mở được bao lâu nữa…”
“Một cô nương, không ở yên trong nhà, lại đi mở thư quán, không phải là chuyện điên rồ sao!”
“Khụ khụ!” Hồ chưởng quầy khẽ ho một tiếng.
“Đông gia, chưởng quầy.” Mấy thợ thủ công ngượng ngùng hành lễ.
Hồ chưởng quầy thấy Tân Diệu mặt không biểu cảm, liền vội nói: “Bọn họ đều là người thô kệch, đông gia chớ để trong lòng.”
Tân Diệu nhìn lướt qua mấy người, mỉm cười: “Không đâu, các vị chỉ cần làm việc cho tốt là được, thư quán nhất định sẽ mở lâu dài.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");