Tù Binh

Chương 55: Phiên ngoại 2




Một năm đó, vào mùa thu Tố Y yêu thích nhất, trời cao vân đạm, nguyệt minh phong thanh, cùng với mùi hương lương thực, cây trái tươi chín nhàn nhạt trong không khí. Hơn nữa vào ngày thu sau giờ ngọ, nằm trên nhuyễn tháp ôm một quyển sách, khi nửa mê nửa tỉnh thầm nhớ đến những chuyện tình vui vẻ trong quá khứ, này thật sự là một đoạn thời gian vui thích khó tả thành lời.

Ngày hôm đó, phụ tử Hoàn Nhan Tự một lòng muốn bồi y dùng bữa trưa rồi bị bắt qua chỗ thái hậu hầu chuyện, vì Tố Y có thói quen ngủ trưa, thái hậu cũng không truyền y, Hoàn Nhan Hà gần đây ngày đêm vì y tìm kiếm hai vị dược tài danh quý, cũng đã vài ngày không đến thăm. Tố Y thật lâu không hưởng qua những khoảng thời gian an tĩnh sau giờ ngọ thế này, trong lòng thư sướng, vội lấy một quyển truyền kỳ tiểu thuyết rồi nằm trên nhuyễn tháp, vừa lật xem vừa ngửi hương khí nhàn nhạt của quế hoa ngoài cửa sổ, dần dần động tác lật sách chậm lại, cuối cùng đình chỉ.

Nhìn kỹ thì nguyên lai y đã nhắm lại hai mắt, thầm nghĩ tới buổi trưa kia vào một năm trước. Cũng là đoạn thời gian ngọt ngào và trân quý trong trí nhớ của Tố Y.

Đó là chuyện tình xảy ra một tháng sau khi Hoàn Nhan Tự cùng Tố Y ngự giá thân chinh Tiểu Lăng quốc, ngày đó, bọn hắn rốt cục hoàn toàn chiến thắng Tiểu Lăng quốc, ba vạn tù binh xung quân, quốc chủ Tiểu Lăng quốc vì tình thế bắt buộc mà dâng hàng biểu, nguyện ý xưng thần, từ nay về sau hằng năm tiến cống.

Hoàn Nhan Tự từ khi có được Tố Y, tấm lòng nhân ái càng sâu, vì thế cho thả phần lớn tù binh, cùng Tiểu Lăng quốc ký hiệp nghị, cũng không bắt bọn hắn tiến cống cái gì, Tố Y thấy ái nhân biết khoan dung với người ngoài, trong lòng thập phần cao hứng. Bởi vì trải qua chiến tranh gian khổ, hai người họ quyết định để cho ba quân tướng sĩ ở biên quan nghỉ ngơi, chỉnh lý quân ngũ rồi mới hồi hương.

Hơn một tháng này, Hoàn Nhan Tự cùng Tố Y trong lòng lo lắng chiến sự, dùng hết tâm lực, chính mình cũng đều mệt đến không chịu nổi, hiện giờ chiến loạn biên quan đã bình ổn, hai người mới lơi lỏng xuống, thoải mái nghỉ ngơi, cùng ngủ say trong trướng.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi ánh mặt trời sau giờ ngọ sáng lạng ấm áp chiếu vào phòng, Tố Y mới từ trong cảm giác an tĩnh ngọt ngào tỉnh lại, rồi phát hiện mình nãy giờ vẫn ngủ dựa vào một lồng ngực ấm áp vững chải, trên đầu là tiếng hít thở vững vàng quen thuộc, xuyên thấu qua sa liêm thật dày, liền thấy trong phòng cũng không có ai khác, chỉ có hương lộ từ từ truyền ra một hương khí nhàn nhạt nhè nhẹ lượn lờ, y chậm rãi tựa đầu, đem mặt dán lên mảnh ngực rám nắng rắn chắc, yên lặng nghe tiếng tim đập hữu lực, đó là thứ thanh âm khiến cho y cảm thấy an tâm nhất trên đời.

“Tố Tố”, bỗng nhiên từ phía trên truyền đến một thanh âm khàn khàn, làm cho Tố Y đột nhiên từ trong mông lung bừng tỉnh, y vội vàng né tránh, âm thầm vì hành vi như nữ nhân của mình mà đỏ mặt, đương nhiên, ở ngoài mặt y cũng sẽ không biểu hiện ra. Ngồi thẳng dậy, nói: ”Nên dậy thôi, đã ngủ thẳng đến bây giờ, thật chưa từng xảy ra mà.”, ngữ khí trong trẻo, lạnh lùng lại cứng ngắt, làm sao còn có bộ dáng hạnh phúc thỏa mãn vừa rồi.

Hoàn Nhan Tự trở mình, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt thanh lượng cua y, ngay sau đó, hắn không nói gì đã hướng môi lên, thuận thế áp Tố Y xuống. Sau một nụ hôn dài, hai người đều khí suyễn, Tố Y đang muốn nói chuyện, Hoàn Nhan Tự đã ách thanh nói: “Tố Tố, ta muốn.”

Vốn Tố Y định cự tuyệt, giờ rõ ràng vẫn là ban ngày, người từ xưa chịu thánh nhân chi huấn như y làm sao có thể lúc này lại cùng Hoàn Nhan Tự triền miên, chính là vừa thấy gương mặt ngập tràn tình dục cùng đôi con ngươi nguyên bản trong suốt nay lại chất chứa khổ khổ áp lực không che dấu được khát vọng kia, y bỗng nhiên lại mềm lòng.

Cảm động với sự tôn trọng của Hoàn Nhan Tự, thời khắc như lúc này cũng không quên phải có sự đồng thuận của mình. Đây là luyến nhân mình âu yếm a, trên người liền lan ra một đạo nhiệt lưu, Tố Y im lặng đem những lời cự tuyệt nuốt trở về. Mỉm cười nhìn chăm chú ái nhân trước mặt, y chậm rãi cởi bỏ nút thắt nơi tiết y, nhuyễn y đột nhiên hoạt hạ, lộ ra dáng người rắn chắc duyên dáng.

Hoàn Nhan Tự ùng ục nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên nhào đến, ở trên mặt trên vai trong ngực Tố Y cuồng hôn, vừa thì thào lẩm bẩm: “Tố Tố, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi…..”, động hai ba cái liền nhanh chóng cởi đi y phục trên người, hai thân người trần trụi gắt gao ôm ấp, cùng một chỗ.

Cho dù trải qua nhiều lần âu yếm, mặt Tố Y vẫn y nhiên sớm đỏ thành một mảnh. Nơi khố hạ của Hoàn Nhan Tự tuy sớm cao cao thụ khởi, hắn lại cường tự nhẫn nại, đem hai ngón tay nhẹ nhàng ấn nhu huyệt khẩu sẽ cho mình vô hạn khoái hoạt, vừa ôn nhu hỏi Tố Y: “Có đau không?”

Tố Y nhẹ nhàng lắc đầu, bởi vì biết ái nhân sẽ không làm mình bị thương, không ngừng hô hấp sâu, y lại thêm cố gắng phóng tùng thân thể chính mình, cảm giác được “Ânơi ấy” dưới sự cố gắng của hắn đang chậm rãi mở ra, trong lòng vẫn có chút xấu hổ, bất giác nhắm mắt lại. Sau một khắc lại “a” một tiếng kêu sợ hãi. Nguyên lai Hoàn Nhan Tự đã thu hồi ngón tay, cự vật cực đại lập tức liền thúc vào đến chỗ sâu nhất.

Chưa bao giờ đau mãnh liệt như vậy, vì trước nay Hoàn Nhan Tự chưa bao giờ cuồng dã như thế. Tố Y oán hận nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi cố ý?”, là một câu hỏi đầy khẳng định. Bởi vậy Hoàn Nhan Tự cũng liền thật khẳng khái gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, ai bảo ngươi mỗi lần đều quay đầu đi, giống như ta là bá vương ngạnh thượng cung vậy”

Sau đó hắn lại cúi đầu, ở bên tai Tố Y thầm thì: “Kỳ thật nơi đó của ngươi bị ta nhu vài cái cũng mềm ẩm, cho nên phân thân ta mới có thể thuận lợi đi vào như vậy a.”

“Hoàn Nhan Tự, ta giết ngươi.”, Tố Y cuồng nộ hống, tay mới vừa giơ lên, liền không chút đề phòng Hoàn Nhan Tự bỗng nhiên liền mãnh liệt va chạm, luật động càng lúc càng nhanh, một chút thâm một chút thiển cuồng mãnh trừu sáp, thành công làm cho Tố Y ngừng động tác mưu hại thân phu, vòng tay ôm trụ tấm lưng cường tráng của hắn: “Hoàn Nhan Tự…… Ngươi…… A…… A…… Ngươi…… Ngươi này…… A…… Ngươi…… Ngươi mau dừng lại…..”

Tất cả động tác chợt tạm dừng, hung khí hoàn toàn ngừng chiến, tràng đạo bị va chạm khoái cảm đến cực điểm trong lúc nhất thời không thích ứng được đột nhiên cảm thấy hư không, vừa co rút lại vừa phóng tùng. Tố Y biểu tình mờ mịt nhìn Hoàn Nhan Tự, lại nghe hắn ra vẻ vô tội nói: “Tố Tố, ta nghe lời ngươi nói nên dừng lại a. Ân, không tồi không tồi, ngươi đã ôm ta, trước đây ngươi đều là dùng hai tay xé rách sàng đan a.”

“Ngươi này hỗn đản.”, Tố Y khí thô, mắng. Đang muốn buông hai tay ra, Hoàn Nhan Tự lại ghé vào lỗ tai y nói nhanh một câu: “Ai yêu, quả nhiên người đang bất mãn cơn tức thập phần lớn a.”

Nói xong lại nhanh chóng đem hai cẳng chân thon dài đặt trên vai mình, vị trí này càng tiện cho hắn hoàn toàn xâm nhập. Chỉ thấy hung khí ngang dương không tốn chút sức đã lại xông vào tiểu huyệt chưa hoàn toàn bế hợp, lại là một trận cuồng hướng mãnh chàng, khiến cho thân mình Tố Y tựa như lục bình trôi. Khi thì theo động tác của hắn mà trầm xuống, một khắc sau kết hợp chặt chẽ nhất, tất cả cuồng bạo đã được phóng ra, mọi thứ chìm vào yên lặng, Tố Y đình chỉ tất cả rên rỉ, tràng đạo giống như bị dung nham nóng bỏng bắn vào, làm thân mình y ko ngừng run rẩy

“Tố Tố, ta yêu ngươi.”, lại một lần nữa nói ra thâm tình ái ngữ, rốt cục làm cái đầu đang bị hôn mê của Tố Y choàng tỉnh, tức giận đẩy ái nhân ra, y lạnh lùng nói: “Ta lại không thấy vậy, ngươi liền chỉ biết ở trên người ta khoa trương uy phong thôi. Tốt lắm, chuyện nên làm, chuyện không nên làm ngươi cũng làm rồi, nên rời giường đi.”

Y nói xong, cố gắng giãy dụa ngồi dậy, lại bị Hoàn Nhan Tự giữ lấy: “Không được a Tố Tố, ta còn muốn nữa, chúng ta đã một tháng không làm.”

“Đứng lên…… A…… Ngươi…… A…..”, kết quả đương nhiên có thể tưởng tượng ra, tràng đạo đã bị tinh dịch sung phân nhuận hoạt, căn bản mặc kệ ý nguyện chủ nhân, phi thường khoái trá nhanh chóng tiếp nạp hung khí đang trướng lên kia, hơn nữa thập phần trung thành làm cho chủ nhân dục tiên dục tử, cấu kết với chủ nhân của hung khí sau giờ ngọ ở trong phòng diễn nên cảnh tượng xuân sắc khôn cùng.

“Hoàn Nhan Tự, ta muốn giết ngươi.”, trong lúc ngủ mơ Tố Y bỗng nhiên hét một câu này, làm cho Hoàn Nhan Tự vừa mới vào cửa sợ tới mức dừng bước, thật cẩn thận nhìn chăm chú ái nhân còn như đang ngủ, cẩn thận hồi tưởng gần đây rốt cuộc có làm chuyện xấu gì chọc Tố Tố sinh khí không.

Cuối cùng, hắn không nghĩ ra đáp án. Trời cao chứng giám a, vì Tố Tố, hắn đã trở nên nhân từ bao nhiêu a, hơn nữa trong suốt một tháng từ buổi chiều kia đã bị ái nhân cấm dục, hắn cũng không dám làm chuyện xấu gì nữa.

Chẳng lẽ là Tố Tố nhớ nhung mình, cho nên giận mình không ngủ cùng y sao?

Bị ý tưởng tự mình đa tình lung lạc ý nghĩ, Hoàn Nhan Tự vội vàng khoái trá trèo lên tháp, nhẹ nhàng ôm lấy bảo bối ái nhân, vừa ở trong lòng xây dựng mộng đẹp: Ân, có lẽ đợi sau khi Tố Tố tỉnh lại, thừa dịp y tâm tình hảo, còn có thể ôn lại một chút chuyện xưa một năm trước, a, kia thật sự là một khoảng khác xuân sắc khôn cùng ngập tràn tư vi mất hồn a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.