Tù Binh - Đinh Ngũ

Chương 43: Ngoại truyện 2: Mang thai (hạ)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cậu có thể trực tiếp phá thai nhi của cô ấy không?” Cain lạnh lẽo hỏi, giọng điệu điên cuồng.

Hệ thống thông minh của khoang dưỡng thương trả lời: Không thể, tôi là máy móc bảo dưỡng cơ thể của con người tự nhiên, tuyệt đối không thể làm hại đến cơ thể của con người tự nhiên.

Bất đắc dĩ, Cain đành phải chờ khoang dưỡng thương xoa dịu cơn mệt mỏi trên người Giang Minh Phương rồi bế cô về giường. Nằm cạnh cô, anh phủ tay lên bụng cô, cứ nghĩ đến trong đây có thai nhi chưa đến một tháng là anh lại ghen điên lên được.

Dùng sức đấm xuống, đấm xuống… Chỉ cần đấm mạnh xuống là sinh mệnh nhỏ yếu ớt kia sẽ sảy.

Nghĩ vậy, ánh mắt anh càng lúc càng lạnh lẽo tàn bạo.

“Cain, anh làm gì vậy?” Cảm giác bụng bị vật nặng đè lên càng lúc càng khó chịu, Giang Minh Phương tỉnh dậy theo bản năng, nhìn thấy gương mặt nhuốm đầy sát khí của anh, mà bàn tay anh đang dùng sức đè xuống bụng mình như định đè bẹp nó.

“Chắc là em mang thai rồi, tôi rất bực mình.” Cain lạnh lùng nói, đôi mắt lóe lên ánh sáng hung ác. Con người tự nhiên rất yêu quý cơ thể của bọn họ,

cứ cách một thời gian sẽ tiến hành kiểm tra cơ thể, tuy anh đã xóa sạch số liệu kiểm tra của khoang dưỡng thương, nhưng Giang Minh Phương sẽ nhanh chóng biết chuyện mình mang thai từ nơi khác.

“Mang thai?” Giang Minh Phương sửng sốt, sau đó nói, “Vậy anh còn đè lên bụng tôi? Mau thu tay lại.” Cô vội vàng đẩy mạnh tay anh ra.

“Tôi bực lắm!” Cain thu tay lại theo ý cô, nghiến răng nghiến lợi nói, “Em lại nhìn trúng thằng đàn ông nào rồi, ngoài là con người tự nhiên ra thì cái gì mạnh hơn tôi chứ?” Lần nào ra ngoài cô cũng đưa anh theo, dù anh không thể đi theo cô như hình với bóng vì thân phận của mình, nhưng anh vẫn biết cô đang ở với người đàn ông nào, ở bao lâu. Anh canh phòng nghiêm ngặt, thời gian rời khỏi cô, để cô và đàn ông trẻ tuổi ở cạnh nhau không quá hai tiếng. Cô lên giường với tên đàn ông nào đó lúc nào, tiêu bao nhiêu thời gian với đàn ông trên giường?

“Đầu anh có vấn đề rồi, bây giờ ngoài anh ra tôi còn người đàn ông nào khác sao?” Giang Minh Phương ngồi dậy, dịu dàng xoa bụng, “Tôi phải nghĩ xem làm thế nào để sinh ra đứa bé này một cách thuận lợi, cho nó thân phận con người tự nhiên mới được.” Cô là con người tự nhiên, đứa bé lại được mang thai tự nhiên từ cơ thể mẹ, cho nên đứa bé này sinh ra chắc sẽ là người tự nhiên.

Cain sợ ngây người, đột nhiên bật dậy, vội vàng hỏi, “Chẳng lẽ là tôi? Nhưng tôi là người máy sinh hóa.” Người máy sinh hóa tình ái chỉ có chức năng tình ái, không có kỹ năng sinh ra đời sau. Tuy người máy sinh hóa tình ái có thể bắn t*nh, nhưng trong tinh d*ch không có tinh tr*ng.

Giang Minh Phương trừng anh, nói, “Vì sao anh phải ở trong khoang chữa trị bồi dưỡng hai tháng? Đó là do tiến sĩ Gitter và tiến sĩ Bruce điều chỉnh cơ thể anh, khai thông ống dẫn tinh bị bít lại của anh, để anh điều dưỡng cơ thể trong chất dịch bồi dưỡng.” Cô là đại tiểu thư Giang gia, cô có rất nhiều tiền bạc, hôn nhân của cô ắt phải là sự kết hợp lợi ích giữa các tập đoàn tài chính, có lẽ chồng của cô sẽ ngấp nghé tiền tài của cô và tập đoàn tài chính Giang thị. Chủ nhân cơ thể này đã từng bị phản bội trong tình yêu, cô cũng đã bị phản bội trong tình yêu, cho nên cô không định kết hôn nữa. Cô muốn một đứa trẻ kế thừa tiền tài và sự nghiệp của mình, thế là cô nghĩ đến Cain. Cain là vệ sĩ người máy sinh hóa, là thể nhân bản của bộ đội đặc chủng đã chiến đấu hy sinh anh dũng vì tinh cầu, có ý thức tự chủ mãnh liệt, vì yêu cô nên vô cùng trung thành với cô, có thể làm cha của con cô.

“Tôi có năng lực sinh sản? Nó là con tôi à?” Cain vừa mừng vừa sợ, không thể tin vào tai mình.

“Tôi là con người tự nhiên, tôi là đại tiểu thư của tập đoàn tài chính Giang thị, tôi phải vu khống đứa bé cho người sinh hóa là anh à?” Giang Minh Phương không vui nói, chậm rãi xuống giường.

“Minh Phương, em muốn đi đâu?” Cain cẩn thận ôm lấy eo cô, không cho cô xuống, sợ toát mồ hôi lạnh vì suy nghĩ vừa nãy của mình.

“Tôi đến khoang dưỡng thương để điều dưỡng cơ thể.” Giang Minh Phương nói, “ Tôi không biết là làm sao anh biết được, vừa rồi anh đè mạnh lên bụng tôi, tôi lo đứa bé bị ảnh hưởng rồi.” Trước khi cô ngất đi, bọn họ còn mới triền miên kịch liệt xong, không biết có động thai hay không.

Cain vội vàng nói: “Tôi bế em đi.” May mà vừa nãy anh lo mình sẽ làm hại cô, không nhẫn tâm đấm xuống bụng cô, không thì anh sẽ mưu sát đứa con ruột mình vất vả lắm mới có được.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.