Bạn biết không?. Người ở quê tôi thuật lại như vầy. Thuật rằng tay chân người nào để lộ ra ngoài giường thì sẽ bị quỷ kéo đi. Chúng nó chờ bên giường của bạn, chờ bạn đang ngủ, ngay thời điểm bạn không hề đề phòng chúng nó sẽ kéo bạn đi.
Cao Thông co người trên chiếc giường nhỏ, nhớ lại lời bạn học hồi cao trung. Sáng sớm Dương Diệp đã tự mình đi tới trung tâm y tế, Từ Nhàn Thuyền đi ra ngoài, những người khác đều trở về phòng. Hắn không dám đứng ở tầng 1 vì nơi đó có người “cô” khiến cho hắn thấy rất bất an. Không tìm được Dương Diệp và Từ Nhàn Thuyền, lại không dám theo Tần Tử Giác, vừa không tiện ở cùng một chỗ với mấy người nữ giới kia, cho nên hắn chỉ có thể trở lại phòng mình.
Tuy rằng nằm nghỉ nhưng thần kinh của hắn vô cùng căng thẳng. Hắn ở đang ở trong trạng thái nôn nóng, mâu thuẫn —— hắn không dám đóng cửa. Hắn thủy chung cảm thấy có một ánh mắt trong căn phòng này, nếu lúc này hắn bị nhốt lại bên trong căn phòng nhỏ thì hắn quả đoán là hắn đã tự mình hại mình. Nhưng đồng thời hắn cũng không dám mở cửa, bởi vì hắn sợ vạn nhất mình đang ngủ, người “cô” ở lầu dưới sẽ xông vào.
Hắn nằm ở trên giường, dùng chăn bọc lại cả người, hai mắt mở to gắt gao nhìn chằm chằm ra cửa.
“Nguyệt nhi ảnh, hoa trung ánh, đa nương kiến liễu tiếu ngâm ngâm. Tử yên can, hỏa nhi quang, đường thượng nhất oản vô đầu thang. Đầu tại na lý? Đầu tại na lý?(35) Hắc thủ ấn, yếu nhĩ mệnh…”.
(35) “Đầu tại na lý? Đầu tại na lý?”: Đầu ở nơi nào? Đầu ở nơi nào?
“Ai đó?!”. Cao Thông hét lớn.
“Đầu ở nơi nào? Đầu ở nơi nào?”.
Cao Thông từ từ ngồi dậy —— cùng lắm thì đồng vu quy tận! Hắn nghĩ thầm.
“Đầu ở chỗ này. Đầu ở chỗ này”. Cái âm thanh kia nói, “Hì hì, đầu ở chỗ này, hì hì, ở chỗ này”.
Đi theo âm thanh này, Cao Thông ra khỏi phòng.
Âm thanh vui cười xuyên qua cánh cửa phòng bên cạnh, là phòng Cổ Tiểu Nhị. Cao Thông do dự một hồi, khẽ đẩy cửa đi vào. Trong phòng bày biện rất đơn giản, một cái giường đơn, một cái bàn và một cái ghế dựa. Trừ những cái đó ra, còn có một tủ sách lớn đến khoa trương. Sỡ dĩ nói tủ sách lớn đến khoa trương là vì nó cao đụng đến trần nhà. Nhiều năm kinh nghiệm phá án khiến Cao Thông cảm thấy không thích hợp. Vì vậy hắn cẩn thận khóa cửa lại, thử đẩy một cái. May mà bên trong tủ không có nhiều sách, làm từ gỗ nên khá nhẹ, Cao Thông không dùng khí lực quá lớn, cẩn thận từng li từng tí mà đẩy ra. Quả nhiên, có một chiếc thang dây rũ xuống từ phía sau bức tường.
Cái thang kéo dài từ cái lỗ hình vuông trên bức tường, lỗ hổng không lớn, vừa đủ một người nằm bò mà đi. Cao Thông ngẩng đầu nuốt nước bọt, cẩn thận bò lên.
Cái lỗ không hề sâu, vừa bò một chút thì đã thấy đích. Ở trong này tối đen, không có một chút ánh sáng, Cao Thông chật vật móc ra chuỗi chìa khóa trong túi. Cái khâu chìa khóa có treo một cái đèn nhỏ, Cao Thông lần mò tìm kiếm, tiếng va chạm leng keng quang quẩn trong không gian vừa tối lại vừa nhỏ, làm kẻ khác rợn cả tóc gáy.
Rốt cuộc Cao Thông cũng tìm được. Hắn đè cái nút, một luồng sáng rọi thẳng về phía trước.
Nương theo ánh sáng hắn nhìn thấy cách chỗ hắn vài cm có một, cái, đầu.
Chính xác mà nói là một cái hộp sọ của con người, chỉ là bên ngoài được dán giấy, vẽ lên ngũ quan khiến nó thoạt nhìn tựa như là một cái đầu người. Cái ót của “đầu người” hướng về phía trước, giống như một người nằm úp sấp trên mặt đất rồi bị chặt đứt đầu. Nó nhòm ngó căn phòng phía dưới. Mà nơi nó “nhìn chăm chú” vừa vặn là giường của Cao Thông.
Nguyên lai đây là ánh mắt.
Hai mắt Cao Thông tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
…
Vào buổi chiều, Từ Nhàn Thuyền tìm được Cổ Tiểu Nhị, nó đang ngồi câu tôm ở bờ ruộng.
Loài tôm so với những loài cá khác thì ngu ngốc hơn nhiều, câu chúng nó căn bản không cần dùng móc. Cổ Tiểu Nhị cầm trong tay một cây cỏ dài, cột một chút thịt ở phía đầu, rồi thả vào trong nước, chỉ chốc lát là đã bắt được vài con.
Từ Nhàn Thuyền cũng không ngại bẩn, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Cổ Tiểu Nhị, đợi đến khi tôm gần đầy sọt, mới mỉm cười hỏi: “Đồ ăn tối nay sao? Thoạt nhìn rất ngon”.
Cổ Tiểu Nhịn quay đầu nhìn cậu rồi đứng lên phủi bùn đất trên quần, nói: “Đây là cho ông nội em”.
“A?”. Từ Nhàn Thuyền đi theo, “Mỗi ngày nhóc đều đi đưa cơm cho ông nội sao?”.
“Cũng không phải mỗi ngày”. Cổ Tiểu Nhị suy nghĩ một chút rồi nói, “Ông rất thích nấu những cái này”.
Từ Nhàn Thuyền kinh ngạc há miệng, trong quan niệm của cậu, người như Cổ lão gia chắc hẳn phải chán ghét việc làm bếp mới đúng.
“Mẹ em nói khi bà mới vừa gả vào nhà, ông nội chưa bao giờ ăn đồ ăn mà bà nấu cả”.
“Hửm? Vì sao?”.
“Không biết”. Cổ Tiểu Nhị vừa đi vừa đá hòn đá nhỏ bên đường, “Có một lần ông nội ăn vào rồi bị đau bụng, ông chỉ vào mặt của mẹ rồi mắng bà hạ độc ông”.
Quái gở, sống một mình, bệnh đa nghi nặng. Từ Nhàn Thuyền quy kết những đặc điểm miêu tả Cổ lão gia từ lời kể của Cổ Tiểu Nhị. Ngôi nhà lớn vậy lại không sống, một mình chạy đến ở trong ngôi nhà gỗ cũ nát ngoài cửa thôn. Không thích nhiều người, cho rằng chỉ khi một mình thì mới an toàn nhất. Đối với sự tình lại có tâm lý bài xích mãnh liệt, thậm chí ngay cả con dâu và cháu trai của mình cũng hoài nghi…
Tất cả đều nói cho cậu biết đây là một lão nhân có tố chất thần kinh rất thận trọng. Cổ lão gia đã đến cái tuổi này thì còn có điều gì để sợ chứ?
Trên thực tế là có.
Ví dụ như là, cái chết.
Sinh mệnh càng đến gần kết thúc thì càng dễ nhìn thấu. Loại thấu triệt này thông thường chia làm hai loại. Một loại là đã nhìn ra, một loại là vẫn chưa nhìn ra. Người đã thông suốt thì mặc số phận mà tận hưởng lạc thú trước mắt. Còn người vẫn chưa thông suốt thì giãy dụa, không từ thủ đoạn liều mình với mọi thứ, chỉ vì muốn sống sót.
Bản thân đang nghĩ như vậy thì đã đến ngôi nhà gỗ nhỏ của Cổ lão gia. Ông ấy vẫn giống như hôm qua, ngồi hút thuốc ở tảng đá trước cửa thôn. Cổ Tiểu Nhị đưa tới cái sọt tôm, Từ Nhàn Thuyền để ý cái tẩu thuốc trên tay Cổ lão gia. Hình như đã được dùng rất lâu nên mặt ngoài của tẩu thuốc bám một lớp màu đen, nhìn không ra diện mạo ban đầu. Nhưng cũng may những hoa văn phía trên vẫn còn thấy sơ sơ, Từ Nhàn Thuyền cẩn thận nhìn rõ hai hình vẽ, một cái ở ngay chính giữa tẩu thuốc, có hình tròn, một cái ở dưới góc phải, có hình bầu dục, ở trên là một cây cột, vẽ không theo quy luật nào cả, phía trên còn có vài cái sừng nhỏ.
Thấy được ánh mắt dò xét của cậu, Cổ lão gia trừng mắt liếc cậu rồi bước nhanh vào trong nhà, ra sức đóng sầm cửa lại.
Trên đường trở về, Từ Nhàn Thuyền vẫn mãi suy nghĩ tới hai cái hình vẽ, thực sự là không nghĩ ra cái, cậu hỏi Cổ Tiểu Nhị: “Nhóc có biết tẩu thuốc của ông nội nhóc vốn có hình dáng thế nào không?”.
Cổ Tiểu Nhị suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, vì vậy Từ Nhàn Thuyền lại vùi đầu suy nghĩ. Kết cục của chuyện xưa là kẻ phóng hỏa trở thành kẻ giết người, nhưng mấu chốt nhất là kẻ giết người và người bị giết vẫn chưa có chút manh mối nào. Giả thiết Cổ lão gia là kẻ giết người, như vậy, người bị giết là ai?
“Cái tẩu thuốc kia không phải của gia gia tôi”. Cổ tiểu nhị bỗng nhiên nói, “Nó vốn là của Hoa gia gia”.
Hoa? Từ Nhàn Thuyền tựa hồ nghĩ tới điều gì, cậu hỏi: “Vậy tại sao nó lại ở trong tay ông nội nhóc?”
“Đó là di vật của Hoa gia gia”.
“Di vật? Nhóc nói là….Hoa gia gia đã chết?”.
“Đúng vậy”. Cổ Tiểu Nhị đẩy cửa nhà mình bước vào, “Chết lúc em còn rất nhỏ”.
“Ông ấy chết như thế nào?”.
“Bị thiêu chết”.
Tìm được rồi, người bị giết là Hoa gia gia. Từ Nhàn Thuyền mỉm cười sờ sờ đầu Cổ Tiểu Nhị rồi bước nhanh lên lầu hai.
Tần Tử Giác nằm nghỉ trên giường nhỏ, lần này là nằm thẳng nên may mắn chân không bị đưa ra ngoài. Từ Nhàn Thuyền đi tới, đem cánh tay Tần Tử Giác đặt ở mép giường đẩy vào bên trong, suy nghĩ một chút lại kéo cổ tay của y tới, nhìn xem có dấu màu xanh nhạt hay không. Nhìn từ trên xuống dưới, khi ngẩng đầu lên thì Tần Tử Giác đã tỉnh, y đang mở to hai mắt nhìn cậu. Từ Nhàn Thuyền lúng túng ho khan một tiếng, nói cho y nghe chuyện của Cổ Tiểu Nhị. Lúc nói đến tẩu thuốc của Cổ lão gia, Từ Nhàn Thuyền dứt khoát kéo tay Tần Tử Giác qua, vẽ vẽ ở lòng bàn tay y.
Vẽ qua loa hình dáng, Từ Nhàn Thuyền hỏi, “Thế nào? Anh xem chúng giống cái gì?”.
Tần Tử Giác không trả lời, thực tế thì tâm tư của y căn bản không đặt ở việc này. Lúc này, toàn bộ lực chú ý của y đều đặt trên ngón tay của Từ Nhàn Thuyền. Ngón tay kia sạch sẽ thon dài, mềm mại, lành lạnh. Nếu dùng để xoa bóp thì hẳn là rất thoải mái. Suy nghĩ của Tần Tử Giác bay đi rất xa.
Từ Nhàn Thuyền đương nhiên không biết suy nghĩ của y, cậu đưa tay quơ quơ trước mặt Tần Tử Giác: “Tần Tử Giác? Anh có nghe tôi nói gì không?”.
“Cậu gọi tôi làm gì?”. Tần Tử Giác hiển nhiên vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhè nhẹ bay bổng hỏi.
“…”. Bị ngốc sao?
Rất rõ ràng, Tần Tử Giác hoàn toàn không thèm để ý Từ Nhàn Thuyền trả lời như thế nào. Bởi vì trong đầu của y biến thành hình ảnh như thế này —— Từ Nhàn Thuyền quỳ gối bên cạnh y, một bên ra sức đấm chân cho y, một bên nịnh hót nói: “Ông chủ, ngài thấy thoải mái không?”. Thanh âm kia còn mang theo tia gợn sóng nho nhỏ.
“Này!”. “Bản thể” của Từ Nhàn Thuyền bị y làm lơ, cậu thở phì phò lên giọng.
Tần Tử Giác nhìn lòng bàn tay được Từ Nhàn Thuyền vẽ lên, như là đang nhìn một tác phẩm tinh tế.
“Họ Hoa?”. Tần Tử Giác hỏi.
Nhận được đáp án chắc chắn, y thu bàn tay, nói: “Hoa”.
“Hả?”. Từ Nhàn Thuyền có chút không theo kịp suy nghĩ của y.
Tần Tử Giác vẽ lại đồ án khi nãy lên ván giường. Không giống với nét vẽ thô cứng của Từ Nhàn Thuyền, y tỉ mỉ biến hóa bức tranh, những đường cong nhẹ nhàng liên tiếp, dần dần Từ Nhàn Thuyền đã nhìn ra.
“Là hoa sen sao?”. Cậu hỏi.
Tần Tử Giác gật đầu.
Vật tròn tròn phía trên là ——
Mặt trăng?
Nguyệt nhi ảnh, hoa trung ánh, đa nương kiến liễu tiếu ngâm ngâm. Đúng rồi, là ánh trăng.
Các cô nương trong thôn khi yêu thường đem khuê danh của mình thêu lên ví tiền và khăn tay. Vậy thì, bọn họ có thể cho rằng hình vẽ trên tẩu thuốc kia kỳ thực là tên của một người không?
Ánh trăng, hoa sen. Nguyệt và hoa. Người bị giết họ Hoa…Hoa Ánh Nguyệt?
Từ Nhàn Thuyền liếc nhìn, thế nào nghe như tên của con gái. Ông Hoa, tên gọi thực sự là thế sao?
“Đi hỏi”. Tần Tử Giác nói.
Đi nơi nào hỏi? Không phải Hoa gia gia chết rồi sao? Từ Nhàn Thuyền chán nản nghĩ. Không, không đúng…Thấy ánh mắt của Tần Tử Giác, Từ Nhàn Thuyền lập tức hiểu rõ, không phải đi hỏi Hoa gia gia.
Vậy thì nếu hỏi thì hỏi ai?
Người cô kia!
Vì sao?
Bởi vì cô ta là người hát bài hát này.
Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đi xuống lầu.
…
Đây là…Cổ Tiểu Nhị?
Tần Tử Giác và Từ Nhàn Thuyền nhẹ nhàng đi xuống lầu một, Từ Nhàn Thuyền chẳng biết từ đâu lấy ra một cái kẹp màu đen, đưa vào trong ổ khóa gian phòng bên trái vặn một cái, cửa phòng mở ra.
Chỉ là bọn họ trăm triệu không thể ngờ, người ở bên trong lại là Cổ Tiểu Nhị! Nó vô thanh vô tức nằm ở trên giường cây, tựa như một búp bê vải rách nát.
Hai người tiến tới kiểm tra tình trạng của Cổ Tiểu Nhị, đúng lúc đó, cửa phía sau “Thịch” một tiếng đóng lại.
Lộp cộp. Có người khóa cửa bên ngoài.
“Các người không nên nhiều chuyện như vậy…”. Ngoài cửa truyền đến tiếng thở dài của “Cổ Tiểu Nhị”.
Phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài! Hai người lập tức hành động, nhưng mà qua một hồi đập gõ, bọn họ bất đắc dĩ phát hiện ngoài trừ cửa chính thì không có đường nào khác. Hai người bèn thử phá cửa, nhưng bất kể bọn họ làm như thế nào, cánh cửa kia một chút cũng không dao động.
Bọn họ đành chịu mà dừng lại, không thể làm gì khác hơn là dựa vào cạnh giường để lấy lại sức. “Cổ Tiểu Nhị” trên giường vẫn còn hô hấp, đồng thời còn rất thông thuận, xem ra giống như đang ngủ vậy. Từ Nhàn Thuyền nâng cằm nhìn nó, thấy cổ họng nó nhô lên một chút.
“Tần Tử Giác”.
“Nói”.
“Anh có từng chú ý tới Cổ Tiểu Nhị, ý tôi là Cổ Tiểu Nhị bên ngoài kia, nó có hầu kết hay không?”
END 29