Truyện Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi - Lãnh Băng Cơ - Mộ Dung Phong

Chương 725




Chương 725

Yêu Cửu cung kính đánh lại công chúa Nam chiếu: “Người ở Trường An không hiểu được thuật trùng cổ này. Lần này nếu không phải là do phu nhân Lương Khương gây khó dễ làm hỏng chuyện lớn của chúng ta thì nào có ai biết được khởi nguồn của dịch bệnh chính là do một đám côn trùng nhỏ bé này đâu”

Công chúa Nam Chiểu khẽ hừ một tiếng: “Ngày mai ta phải gặp mặt người tên phu nhân Lương Khương kia mới được. Từ sau khi Lãnh Băng Cơ chết đi ta vẫn chưa thực sự gặp được một đối thủ nào ngang sức ngang tài nữa. Để ta nhìn xem nàng ta có lợi hại như những gì các người nói không? Đi thôi.”

Hai người đi tuần tra xung quanh một vòng thấy cũng không có gì đó bất thường nên đã Xoay người đi ra ngoài. Hai người họ khóa cửa phòng lại rồi cùng nhau rời khỏi đây.

Hai người ở trong cánh tủ vểnh tai lên lặng lẽ nghe ngóng tình hình bên ngoài. Đợi đến khi bước chân của công chúa Nam Chiếu và Yêu Cửu dần đi xa, cũng không có động tĩnh gì, Lãnh Băng Cơ đã ra tay trước để giành được lợi thế cầm ngân châm đã được chuẩn bị từ trước đâm về phía người đang đứng sau lưng nàng.

Dường như đối phương cũng đoán được việc Lãnh Băng Cơ sẽ dùng chiêu này từ lâu, thể nên cho dù là ban đêm hắn ta vẫn chính xác nắm được cổ tay của nàng.

Lãnh Băng Cơ một lần ra tay không được, sau đó nàng dứt khoát không ra tay nữa mà mở cánh cửa tủ ra rồi nhanh nhẹn nhảy ra bên ngoài, lật người nhẹ nhàng lăn xuống dưới đất. Trong lúc nàng xoay người, người đứng ở trong ngăn kéo đã đứng ở phía sau nàng rồi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đối phương dùng khăn đen bịt kín mặt chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài thôi. Hắn ta nhìn chằm chằm Lãnh Băng Cơ bằng đôi mắt sáng rực.

Trong bóng tối Lãnh Băng Cô không nhìn ra được màu sắc trong đôi mắt của hắn ta, nàng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

“Đúng là trái đất tròn, ta không nghĩ tới vẫn có thể nhìn thấy ngươi.” Na Trát Nhất Nặc vẫn hơi khiếp sợ, không hoàn hồn ngay lập tức được.

“Chúng ta có duyên đó”

Na Dạ Bạch càng thêm nghi hoặc: “Sao hai người lại biết nhau vậy?”

Na Trát Nhất Nặc nắm ống tay áo của Na Dạ Bạch rồi kéo hắn ta sang một bên:

“Ca ca, huynh có biết người này là ai không?”

Na Dạ Bạch thấy nàng ta nghiêm mặt lại thì trong lòng lờ mờ có một chút dự cảm không tốt: “Phu nhân Lương Khương, nghe nói từng là nữ nhân của gia chủ Cừu gia ở Giang Nam. Có điều bản thái tử cũng không để ý”.

Na Trát Nhất Nặc dậm chân nói: “Ca ca thực sự là hồ đồ, lần này huynh chọc phải phiền toái lớn rồi”

“Phiền toái gì? Ta còn không để một Cừu gia vào trong mắt đậu.”

“Huynh đưa nàng về Nam Chiếu mà không điều tra lai lịch của nàng từ trước hay sao? Nàng không phải người khác đâu, chính là Phong vương phi Lãnh Băng Cơ mà Nặc Nhi từng nhắc đến với huynh đó”

“Cái gì?” Na Dạ Bạch giật mình: “Không phải Phong vương phi đã chết rồi sao?”

“Huynh đã quên rồi ư, khi đó Mạc Bắc bên kia để lộ tin tức nói trên người Phong vương phi có cất giấu bảo bối chữa bệnh nên nhìn chằm chằm vào thi thể của Phong vương phi như hổ đói vậy. Sau đó đúng là thi thể của Phong vương phi bị trộm thật, sông không thấy người chết không thấy xác. Mộ Dung Phong cũng vì thế mà tiêu diệt toàn bộ mật thám của Nam Chiếu và Mạc Bắc ở Trường An, cuối cùng sống chết mặc bay. Bấy giờ xem ra, lúc trước vị Phong vương phi này vốn không chết, đó hắn chỉ là một âm mưu mà thôi”.

Na Dạ Bạch cũng sững sờ, hắn ta thật sự cảm thấy ngoài ý muốn: “Chẳng trách Thẩm Lâm Phong của Quốc Công Phủ ở Trường An lại sống chết không buông, hóa ra là còn có nguyên nhân này nữa. Có điều như vậy thì có sao? Năm đó Mộ Dung Phong sủng thiếp diệt thê, Lãnh Băng Cơ giận dữ viết hưu thư rồi uống thuốc độc tự sát. Mọi người đều biết là hai người họ đã thanh toán xong, không còn liên quan gì đến nhau nữa. Cho dù Lãnh Băng Cơ gả cho người khác thì Mộ Dung Phong cũng không có quyền xen vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.