Truyện Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi - Lãnh Băng Cơ - Mộ Dung Phong

Chương 488




Chương 488

“Có biết một chút, nhưng mà Vương phi nương nương cũng hiểu, tiểu nhân chỉ là kẻ gà mờ giả danh đi lừa bịp chốn giang hồ, biết vài thứ da lông bên ngoài để khoa tay múa chân, chứ cách thức đúng đắn thì hoàn toàn không biết.”

“Vậy ngươi quen Linh bà đã lâu, có biết việc bà ta đã truyền lại thuật nhiếp hồn cho Cẩm Ngu quận chúa không?”

Vân Hứa gật đầu:” Việc này thì thật ra có đoán được một chút.

Tiểu nhân thấy hai mắt Linh bà lơ đễnh liền hỏi nguyên nhân.

Linh bà vẫn bị người Thánh Nữ giáo đuổi giết, trong cung chính là nơi ẩn náu an toàn nhất.

Vì muốn lấy được sự bảo vệ của Cẩm Ngu quận chúa, bà ta đã truyền lại thuật nhiếp hồn cho nàng.

Trước khi luyện thành thuật nhiếp hồn phải tuyệt đối tránh tổn thương do ánh sáng mạnh, thế là Linh bà dùng thuật che mắt quỷ với Cẩm Ngu quận chúa, khiến Cẩm Ngu quận chúa bị mù tạm thời.”

Quả nhiên là vậy! Lãnh Băng Cơ sửng sốt, lập tức hỏi:” Ta đã dùng nước mắt trâu và nhựa lá cây để phá vỡ thuật che mắt quỷ của nàng ta, bây giờ nàng ta đã khôi phục lại thị lực.

Như vậy liệu đã luyện thành thuật nhiếp hồn hay chưa?”

“Nước mắt trâu và nhựa lá cây?” Vân Hứa đạo sĩ hơi kinh ngạc:” Ai đã dạy cho Vương phi phương pháp này?”

“Chính là tiểu cô nương mà ngươi đã chỉ ra và xác nhận là người hạ cổ cho Linh bà.”

Lãnh Băng Cơ cũng không giấu giếm.

“Cách này quả thực có thể phá giải thuật che mắt quỷ, nhưng nó cũng rất tàn nhẫn.

Nếu đang ở thời kỳ tuyệt đối tránh ánh sáng mạnh, nó có thể khiến ánh mắt Cẩm Ngu quận chúa bị hỏng hoàn toàn.

Kể cả tới giai đoạn cuối cũng vẫn khiến nàng ta chịu tổn thương rất lớn.”

Lãnh Băng Cơ nhớ tới phản ứng dữ dội của Cẩm Ngu ngày hôm đó, hóa ra đó không phải giả vờ mà là nàng ta thực sự bị thương?

Lúc trước khi Na Trát Nhất Nặc nói với nàng về cách này, mắt của Cẩm Ngu chỉ vừa mới bị mù không lâu.

Nếu lúc đó nàng lỗ mãng hấp tấp ra tay, chẳng phải đã khiến Cẩm Ngu thật sự bị mù hay sao?

Xem ra ngay từ khi gặp mặt, Na Trát Nhất Nặc đã không ngừng đào hố để nàng tự nhảy vào, cũng chưa từng dừng việc âm thầm hãm hại nàng lại.

Nhưng mà thử nghĩ xem, nàng và Na Trát Nhất Nặc, một cái ở Thiên Phủ, một cái ở Trường An, chưa từng gặp gỡ, tại sao lại nảy sinh hận thù? Chuyện này quả thực không thể giải thích được.

“Vậy bây giờ nếu muốn hồi phục vết thương càng sớm càng tốt và luyện thuật nhiếp hồn thành công thì có đường tắt nào không?”

Vân Hứa suy nghĩ một chút:” Chuyện này ta thật sự không biết nói thế nào.

Vu thuật của bọn họ rất kỳ quái, đều là những thứ tà môn.

Nếu không phải người am hiểu thì sẽ hoàn toàn không thể đoán ra.”

Lãnh Băng Cơ rơi vào suy tư:” Hôm qua Cẩm Ngu cố tình chạy đến Sư Hổ Doanh trong khu vực săn bắn của hoàng gia để đi dạo, lúc gặp lão hổ còn có thể bình yên vô sự quay trở về.

Bên trong chuyện này liệu có gì kỳ quái không?”

“Sư Hổ Doanh?” Vân Hứa đạo sĩ nhíu mày:” Vạn vật có tư duy, lão hổ cũng không là ngoại lệ.

Ta e rằng trên người nàng có thứ gì đó khiến lão hổ phải kinh sợ.”

“Hổ phách, một miếng hổ phách màu vàng nhạt.”

Lãnh Băng Cơ đoán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.