Truyện Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi - Lãnh Băng Cơ - Mộ Dung Phong

Chương 377




Chương 377

Cây châm bạc đâm vào da thịt bà ta, khiến động tác trên tay Linh bà đột nhiên chậm lại. Chỉ cần một kỹ năng ngắn ngủi như vậy, đã giúp Hoàng đế có thời gian trốn thoát.

Các thị vệ cũng lần lượt kéo vào, lưỡi kiếm ánh lên từng mảnh, cứu lấy Hoàng đế.

Huệ Phi nhìn thấy đại họa hôm nay, sợ hãi đến nỗi mặt mày biến sắc.

May thay, thị vệ trong hoàng cung cũng không phải bất tài vô dụng. Hơn nữa, thân thủ của Linh bà hôm nay bất thường giống như một con rối, nên dễ dàng bị thị vệ bắt giữ với một lưỡi kiếm nằm trên cổ.

“Dám ám sát trẫm, để trẫm từ từ thẩm vấn, xem xem rút cuộc bà ta đã được ai sai khiến, mà dám gan to hơn trời như vậy!” Hoàng đế tức giận phân phó.

Thị vệ nhận lệnh, liền dùng dây thừng trói Linh bà lại.

Trong cổ họng Linh bà đột nhiên phát ra một tiếng “ách”, giống như tiếng nấc, rồi thở ra một luồng hơi dài từ bụng.

Các thị bên cạnh lần lượt bịt mũi: “Hôi quá!”

Sau khi nấc, con mắt Linh bà trắng dã, trợn ngược lên trên, sau đó cả người ngã xuống đất bất động.

Thị vệ tiến lên kiểm tra hơi thở, bẩm báo với Hoàng đế: “Khởi bẩm hoàng thượng, người đã chết rồi ạ.”

“Đã chết?” Hoàng đế cau mày: “Tự sát rồi?”

“Có lẽ là vậy.”

“Chết chưa hết tội, kéo đến bãi tha ma cho chó ăn.”

“Chậm đã.” Lãnh Băng Cơ tiến lên một bước: “Phụ hoàng, Linh bà này hôm nay có chút kỳ quái, cử chỉ không bình thường. Xin phép cho Băng Cơ xem xét nguyên nhân cái chết của bà ta.”

Ánh mắt Hoàng đế nhìn nàng hơi lóe lên: “Nhưng bà ta đã thú nhận toàn bộ rồi.”

Hàm ý muốn nói là nếu Linh bà đã thẳng thắn nhận tội, rửa sạch những lời nói quỷ quái cho Lãnh Băng Cơ, và cũng đã khai ra người ở sau sai khiến là Cẩm Ngu, nàng hà tất còn tạo thêm rắc rối làm gì?

Lãnh Băng Cơ liếc nhìn Huệ Phi, không nhiều lời: “Linh bà đột nhiên trở nên hung dữ, Băng Cơ cho rằng phải có ẩn tình.”

Hoàng đế thở dài một hơi, gật đầu tán thưởng: “Được, con làm đi.”

Lãnh Băng Cơ nhận được mệnh lệnh, nghiêng người về phía trước, kiểm tra thi thể của Linh bà.

Sự tình dường như khác xa với những gì nàng tưởng tượng, Linh bà không hề có vết tích của việc bị trúng độc, vậy sao bà ta lại đột ngột thay đổi chiều gió, và tại sao bà ta lại chết bất đắc kỳ tử như vậy?

Lẽ nào là vu thuật? Nhưng chẳng phải Nhất Nặc đã nói, trong cung có cao nhân bố trí, vu thuật hoàn toàn không có hiệu quả sao?

Trong lúc nhất thời nàng đang chăm chú quan sát, chợt nghe thấy tiếng của thị vệ bên cạnh la lên: “Cái gì thế này?”

Nàng định thần lại xem thử, thì thấy ngay chỗ cổ áo mở rộng, bên dưới làn da nhão nhoẹt của Linh bà có một cục u to bằng hạt đậu đang di chuyển một cách nhanh chóng, nó giống như một sinh vật sống, vội vàng qua lại.

Tất cả mọi người đều bị thu hút ánh nhìn, nhìn chằm chằm vào cục u kia. Thấy nó cuối cùng cũng dừng lại ở cổ họng của Linh bà, sau đó, một cảnh tượng vô cùng đáng sợ đã xảy ra.

Da thịt nơi cổ họng của Linh bà sưng lên, từ bên trong chui ra một cái đầu nhỏ, hàm răng sắc bén đang nhanh chóng nhấm nháp, rõ ràng nó đã cắn nuốt da thịt của Linh bà, rồi chui ra khỏi lớp da.

Cảnh tượng này không chỉ đáng sợ mà còn kinh tởm. Lãnh Băng Cơ thiếu chút nữa đã nghiêng đầu nôn ra.

Một người thị vệ khác kêu lên: “Nó ra rồi, nó ra rồi, nó là một con sâu.”

Quả thật, một con sâu màu đỏ chui ra từ dưới lớp da của Linh bà. Lưng nó từ từ tách ra, giống như một con bướm phá kén, từ bên trong sinh ra một đôi cánh, sau đó toàn thân mới khó khăn chui ra, biến thành một con bướm đỏ như máu, đập đập cánh, bay đi.

Không ai dám xông lên bắt nó, cứ như vậy để nó bay đi.

Dù sao thì thứ chui ra từ trong thi thể, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Nhất thời, có chút yên tĩnh, có thể nghe được tiếng kim rơi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.