Truyện Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi - Lãnh Băng Cơ - Mộ Dung Phong

Chương 366




Chương 366

Thẩm Phong Vân nghiêm túc mà nghe vào trong tai, vặn mặt nói với Lãnh Băng Cơ: “Nói như thế thì Phương Phẩm Chi này chính là một người đáng e ngại, có một đống kẻ thù, chỉ sợ muốn tìm ra hung thủ không dễ dàng.”

Lãnh Băng Cơ lại đang xuất thần ở một bên, không có trả lời hắn.

“Biểu tẩu?” Thẩm Phong Vân nhắc nhở một câu: “Có phải tẩu nghĩ tới cái gì không?”

Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Đột nhiên nhớ tới ta đã từng đọc qua một tình tiết ở trong sách, chính là nói về việc nam giả thành nữ để dụ dỗ phụ nữ nhà lành. Ban đầu ta cảm thấy hơi hoang đường, lại không nghĩ tới thật sự có thật.”

Thẩm Phong Vân cười cười: “Có một chút chi tiết trong sách ghi lại nguyên bản những giai thoại được lưu truyền mà.”

Lãnh Băng Cơ càng nghĩ càng cảm thấy hồ nghi, đặt chuyện này trong lòng rồi lập tức từ biệt với Thẩm Phong Vân.

Thẩm Phong Vân cảm ơn nàng, kêu nha dịch hộ tống nàng trở về Vương phủ.

Sau một hồi đã trở về phủ, Lãnh Băng Cơ lập tức quay cuồng khắp nơi ở trong phòng.

Nhi Nhi thấy kỳ quái hỏi: “Người đang tìm gì vậy?”

“Một quyển sách, là quyển mà lần trước Tri Thu cho ta.”

“Không phải người cất quyển sách đó đi rồi sao?” Nhi Nhi vừa nói vừa xoay người ra ngoài, lấy quyển “Phách án kinh kỳ sơ khắc” tới, đưa cho Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Băng Cơ mở sách ra, mở đến trang Tri Thu cố ý đánh dấu kia, cẩn thận mà đọc một lần. Sau đó lại lấy mấy tấm khăn kia ra, bảo Nhi Nhi gọi Vương ma ma vào.

Vương ma ma nhìn thấy mấy tấm khăn kia liền giận dỗi nói: “Không phải lão nô đã đổi khăn cho nương nương rồi sao? Đồ người chết để lại rất đen đủi, nương nương người đừng chạm vào nữa.”

Lãnh Băng Cơ đem mấy tấm khăn mở ra ở trên bàn: “Ngươi nhìn một chút xem có biết trên khăn thêu gì không?”

Vương ma ma tiến lên cẩn thận mà xem xét: “Đây là Tây Sương Ký, đây là Lương Chúc, cái này là…Đây đều là nam nữ không mai mối mà tằng tịu hoan ái với nhau, không được thanh nhã cho lắm. Nếu Vương phi nương nương muốn nghe diễn, có thể đến gánh hát gọi hai người vào ca, vài ngày trước quận chúa Cẩm Ngu và Nhị tiểu thư cũng có mời người tới đó.”

“Các nàng cùng nghe diễn sao?”

Hai người này không phải như nước với lửa sao? Từ khi nào mà quan hệ lại tốt như vậy chứ.

“Còn không phải sao, nghe nói chính là Lương Chúc này hát, nhưng mà chỉ hát được một lát là quận chúa Cẩm Ngu liền chi tiền thưởng rồi đuổi người đi rồi.”

Lương Chúc?

Lãnh Băng Cơ nắm chặt khăn trong tay, sau vẫy vẫy tay với Vương ma ma: “Được, ta biết rồi.”

Vương ma ma liền lui xuống.’

Những đồ vật mà Tri Thu để lại cho mình rõ ràng là có ý nghĩa gì đó.

Nàng ta chắc chắn biết được bí mật gì đó của Lãnh Băng Nguyệt nên mới rước phải họa sát thân.

Lúc đó, không có ai tìm hiểu rõ ràng động cơ Lãnh Băng Nguyệt giết Tri Thu. Bởi vì, từ khi Tri Thu trở thành nha hoàn thông phòng thì Lãnh Băng Nguyệt đã nhìn nàng ta không thuận mắt, giết nàng ta mặc dù sẽ làm cho người khác cảm thấy quá tàn nhẫn nhưng không hề làm cho mọi người nghi ngờ.

Sự việc này chắc chắn vẫn còn một huyền cơ khác trong đó.

Lẽ nào là giống như những gì trong quyển sách này ghi lại, Lãnh Băng Nguyệt hồng hạnh vượt tường? Đối phương chính là nam giả nữ?

Cách nghĩ này rất là to gan, cũng có chút khó mà tưởng tượng nổi, nhưng mà Lãnh Băng Cơ lại kích động đến mức cả người đổ mồ hôi.

Không phải là không có khả năng!

Nàng lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa, một tay nhấc rèm cửa lên: “Điêu ma ma, giúp ta đi gọi thị vệ ở cửa Tướng phủ đến đây, cứ nói là ta có việc phân phó.”

Điêu ma ma lập tức đáp lời rồi đi ra ngoài, không tốn qua nhiều thời gian, khi quay trở lại còn dẫn thêm một thị vệ trông cửa.

Sau khi đi vào thì hành lễ thỉnh an Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Băng Cơ hất tay cho hắn ta miễn lễ.

“Ta hỏi ngươi, những ngày gần đây có những người nào đến tìm Trắc phi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.