*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Linh bà nhìn thấy đại sự không ổn: Đạo sĩ Vân Hứa, đừng bị nàng ta mê hoặc, đó chỉ là thuật che mắt mà thôi.
Nhanh chóng bắt đầu Thiên Lôi trận, mời sấm sét đến trừ tà, vì dân trừ hại!”.
Vân Hứa bây giờ phóng lao thì phải lên lao, phải bất chấp lao lên, hơn nữa cũng không dám giở trò ra vẻ trước mặt Lãnh Bằng Cơ nữa.
Ông ta nghiến răng, rút cây phất trần từ sau lưng ra: “Yêu quái, dám giả làm thái thượng lão quân.
Xem ta mời thiên lôi đến đánh cho ngươi hồn phi phách tán! Thiết lập!”
Lãnh Bằng Cơ nhìn thấy hai mánh khóe đầu tiên của Vân Hứa, cũng chỉ cho rằng cái mà ông ta gọi là bày trận chẳng qua chỉ là ra vẻ huyền bí, nên hoàn toàn không để tâm.
Nàng chỉ thấy một cơn gió thoảng qua mặt, đầu óc lập tức choáng váng, gần như không thể đứng vững.
Thầm nghĩ trong lòng không ổn, chắc chắn trong cơn gió do cây phất trần giũ ra có mang theo thứ bột thuốc nào đó để mê hoặc tâm trí.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, liền cảm thấy chóng mặt, ngay cả tay chân cũng bắt đầu bủn rủn, không thể chống đỡ nổi, xụi lơ trên mặt đất.
“Vương phi nương nương, người làm sao vậy?” Na Trát Nhất Nặc sửng sốt, muốn đi qua giúp đỏ.
Thân hình Linh bà vụt một cái, liền cản ở trước mặt nàng ta: “Khuyện người một câu, tốt hơn là đừng nhúng tay vào chuyện của hoàng gia
Lãnh Bằng Cơ nhất thời hoa mắt chóng mặt, không thể tỉnh táo phân biệt rõ ràng kết quả kiểm định độc dược do nhẫn không gian truyền đến, nàng không hề do dự rút ra một cây châm giải độc trung khu thần kinh từ chiếc nhẫn rồi tiêm vào người mình.
Đạo sĩ thấy đã đạt được mục đích, đắc ý cười với Huệ Phi: “Nương nương người xem, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào rơi vào Thiên Lôi trận của thần đều không thể thoát khỏi.
Chỉ cần ba cây định Thất Cốt, chắc chắn sẽ khiến nàng ta hồn phi phách tán ngay lập tức”
Huệ Phi có chút do dự, dù gì thì mạng người quan trọng, hơn nữa bà ta cũng không rõ trong bụng Lãnh Băng Cơ có phải đang mang máu thịt của Mộ Dung Phong hay không: “Hồn phi.
phách tán có phải có chút tàn nhẫn quá không? Hơn nữa, nàng ta còn đang mang thai, đợi đến khi Phong nhi hồi kinh, ta sẽ không giải thích được.
Có thể tạm thời trấn áp nàng ta trước, sau đó quay lại thẩm vấn rõ ràng, rồi hẵng xử lý nàng ta được không?”
Đạo sĩ lặng lẽ liếc mắt nhìn Linh bà: “Huệ Phi nương nương tự bị đại lượng, muốn thủ hạ lưu tình là tốt.
Thế nhưng ban nãy người cũng đã tận mắt nhìn thấy, con yêu quái này thực sự lợi hại.
Nếu như giữ lại tính mạng cho nàng ta, trước tiên phải đánh tan một hồn một phách của nàng ta.
Bằng không nếu như nàng ta chạy trốn, thì sẽ rất phiền phức.
Nàng ta bộc phát hung tính, mất hết tính người, người đầu tiên gặp nạn chính là Phong Vương gia”
Huệ Phi nghe vậy lập tức sợ hãi: “Vậy thì hãy làm theo lời của đạo sĩ, nhớ dặn thủ hạ phải lưu tình, giữ lại tính mạng của nàng ta”
Đạo sĩ Vân Hứa lấy từ trong tay áo ra một cây chậm bạc dài khoảng ba tấc, đi về phía Lãnh Băng Cơ với nụ cười ác độc: “Vậy thì hôm nay ta sẽ phong ấn linh hồn của nàng ta, phá hủy tâm trí nàng ta, làm hỏng đạo hạnh của nàng ta”.
Na Trát Nhất Nặc sửng sốt: “Thuật Loạn Hồn! Huệ Phi nương nương, nếu ông ta đâm xuống, Phong vương phi sẽ trở nên ngu ngốc!”
Tay của Huệ Phi run rẩy, muốn ngăn lại, nhưng lại do dự bỏ xuống.
Con người trắng xám của Linh bà khóa chặt trên người Lãnh Băng Cơ, vẻ mặt đắc ý, tự mãn.
Lãnh Băng Cơ như bị rút hết sức lực trong cơ thể, nàng khó khăn có người về phía sau, ngẩng mặt lên, nhưng không nhìn về phía đạo sĩ, mà lại nhìn vào Huệ Phi.
“Huệ Phi nương nương, Băng Cơ muốn hỏi, cho dù ta là người hay quỷ, nhưng từ khi gả cho Vương gia, đã từng làm gì có lỗi với hắn chưa?”
Huệ Phi sửng sốt, càng thêm không đành lòng.
Linh bà gièm pha nói: “Nương nương đừng bị nàng ta mê hoặc.
Người phải biết, người quỷ khác đường.
Chỉ cần nàng ta gả cho Vương gia chính là đang hại hắn.
Một ngày nào đó, nàng ta sẽ hút sạch dương khí trên người Vương gia, thế nên không thể mềm lòng”
Huệ Phi nghiến răng: “Đúng vậy, ta không thể khoan nhượng cho người ở bên cạnh Phong nhi, đó là hại nó”.
Trong mắt Lãnh Băng Cơ lóe lên một tia buồn bã: “Người là mẫu phi của Vương gia, ta kính người, hiếu người, yêu quý người.
Không ngờ, hôm nay người lại tuyệt tình như vậy, đi nghe lời vụ khống của người khác, nhất định phải đưa ta vào chỗ chết! Chẳng lẽ người thực sự không phân biệt được ta và Linh bà, ai là người, ai là quỷ sao? Hay là bọn họ chỉ cho người một cái cớ gây khó dễ cho ta mà thôi?”.
“Bản cũng chỉ tin rằng Cẩm Ngu có tình nghĩa sâu nặng với Phong nhi, tuyệt đối không thể làm hại nó! Nếu như người đồng ý rời khỏi Phong nhi, không bao giờ gặp lại nó nữa, bạn cũng có thể thả cho ngươi một ngựa”
Lãnh Bằng Cơ chậm rãi lắc đầu một cách kiên định: “Ta không làm được”
“Vậy thì không có gì để nói.
Người nên hiểu nỗi khổ tâm của người làm mẫu thân như bản cung, ta không thể trơ mắt nhìn người làm hại Phong nhi của ta.
Hôm nay cứ để đạo sĩ Vân Hứa thu phục ngươi, đưa người đến trước mặt hoàng thượng, nói rõ ngọn nguồn, nhờ hắn làm chủ”
“Haha” Lãnh Băng Cơ cười khổ, trong nụ cười ẩn chứa sát ý: “Đúng là chuyện cười.
Huệ Phi nương nương, bà nghĩ việc bà làm là vì muốn tốt cho Phong Vương gia sao? Kéo lá cờ của tình mẫu thân, độc đoán khiến Phong Vương gia sống theo những gì bà thích.
Loại bỏ ta, sau đó danh chính ngôn thuận để Phong Vương gia cưới Cẩm Ngu làm thê tử, thế mới vừa ý bà?”.
“Ngươi biết cái gì?” Huệ Phi hoàn toàn tức giận vì sự ngang ngược của nàng: “Động thủ!”
Đạo sĩ Vân Hứa tiến thêm một bước, giơ cao cây châm bạc, chuẩn bị đâm vào huyệt Thiên Linh của Lãnh Băng Cơ!
Đột nhiên, cả người ông ta chấn động giống như bị sét đánh, toàn thân co quắp, tay chân run rẩy, cây châm bạc cũng rơi xuống mặt đất.
Lãnh Băng Cơ bật điện áp của máy khử rung tim trong tay lên mức tối đa, nghiến chặt răng, ra sức giơ cánh tay lên, sắc mặt tái nhợt mang theo sự quật cường và bất khuất.
Đạo sĩ Vân Hứa rốt cuộc cũng mềm nhũn ngã xuống đất, tay chân co giật hai cái, tạo hình có chút kỳ quái, giống như một con ếch đang nằm ngửa bụng.
Không ai trong đại điện biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, trong chớp mắt tất cả đều trợn.
mắt há mồm.
Lãnh Băng Cơ chật vật đứng dậy, lạnh lùng nhìn Huệ Phi: “Thiện ác hữu báo, thiên lôi trước giờ chỉ đánh người bàng môn tà đạo, tội ác tày trời.
Còn ai muốn thử nữa không?”
Huệ Phi bị ánh mắt đáng sợ như hai lưỡi băng của nàng dọa lùi lại hai bước, run giọng nói: “Yêu thuật, chắc chắn là yêu thuật!”
Lãnh Băng Cơ cười “haha”: “Ông ta giả thần giả quỷ, dùng phất trần hạ độc ta, khiến toàn thân ta bủn rủn không thể cử động thì là đạo giáo.
Ta bất đắc dĩ tự vệ một cách chính đáng thì là tà thuật.
Huệ Phi nương nương, lòng bà đúng là thiên vị quá rồi đấy.
Nếu bà nói ta dùng tà thuật, thì đó chính là tà thuật.
Hôm nay, nếu bà đã ra tay hãm hại ta và hài tử trong bụng, vậy thì về sau ta cũng không cần phải tôn kính bà nữa.
Nói trắng ra bà cũng chỉ là thiếp của phụ hoàng, còn ta chính là Vương phi nương nương chính thức.
Ta gọi là một tiếng mẫu thân là coi trọng bà, hôm nay bà mới là người dưới phạm thượng.
Bà có thủ đoạn gì, cứ việc lôi ra, Lãnh Băng Cơ ta đã sợ ai bao giờ?”.
Trước mặt nhiều người như vậy, Huệ Phi lập tức biến sắc, không thể xuống đài: “Còn đứng đờ ra
.