*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nông trang bên ngoài thành.
Lãnh Bằng Nguyệt nôn nghén rất khủng khiếp, đặc biệt là độ chênh lệch hoàn cảnh ở đây khiến nàng ta nhìn cái gì cũng thấy ghê tởm.
Ngay cả sau cơn mưa đi ra ngoài một chút, đường đất lầy lội, thỉnh thoảng lại tỏa ra mùi phân trâu khiến cổ họng nàng ta có chút ngứa ngày.
Thời gian này Phương Phẩm Chi cũng không tới gặp nàng ta.
Thứ nhất là vì Lãnh Bằng Nguyệt đang mang thai, tới chỗ nàng ta cũng không thể giải quyết, nhạt nhẽo vô vị, e là đã đi tìm tình mới rồi.
Thứ hai là mọi chuyện đã thành, chỉ cần chờ thời cơ thích hợp vạch trần ra, nàng ta lại có thể vẻ vang dọn về Phong vương phủ, ổn định vững chãi làm một trắc phi, ngay cả Cẩm Ngu cũng không thể nề hà nàng ta.
Thời điểm mấu chốt này, không thể để lộ ra bất cứ sơ hở gì, cho nên, trừ phi có chuyện gì quan trọng, cố gắng không tới, tránh cho người khác nghi ngờ lại thất bại trong gang tấc thì tốt hơn.
Hơn nữa vì có thai nên cuối cùng Phương Phẩm Chi cũng nói thật với nàng ta, bảo nàng ta sau này không được dùng Ngưng hương đan nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu tới thai nhi trong bụng.
Đột nhiên lại ngừng sử dụng thuốc khiến nàng ta rất khó chịu, cảm thấy vô cùng buồn bực, ngày nào cũng nổi trận lôi đình, tức giận với hạ nhân.
Không ngừng trông mong mòn mỏi, bẻ tay dày vò.
Thân hình cao lớn đĩnh đạc của Mộ Dung Phong xuất hiện ở của khiến trong phòng đột nhiên tối sầm lại.
Lãnh Bằng Nguyệt ngước mắt lên, có chút hoảng hốt, vừa nhận ra là hắn, trong lòng đột nhiên lại dâng lên niềm hy vọng.
Nàng ta đứng dậy, mừng rỡ gọi một tiếng: “Vương gia!”.
Mộ Dung Phong chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái, thấy thời gian này nàng ta gầy yếu đi không ít, màu da thoạt nhìn cũng không được sáng trong như trước đây nữa.
Xem ra, nàng ta sống ở đây cũng không dễ dàng gì.
“Vương gia, chàng tới đón Bằng Nguyệt sao?”
Lãnh Bằng Nguyệt nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy hy vọng, bởi vì trong lòng có chút kiêng dè nên đứng cách hắn hai ba bước, không dám giống như trước đây, bổ nhào vào lòng hắn.
Mộ Dung Phong lấy một tờ giấy trong lồng ngực ra, ném vào tay nàng ta: “Để một đại tiểu thư như người ở đây cũng có chút ấm ức, cho nên, bắt đầu từ ngày mai, người được tự do, nam cưới nữ gả, không liên quan tới nhau”.
Lãnh Bằng Nguyệt nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi, run rẩy mở bức hưu thư trong tay ra, cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó lập tức xé nát, phẫn hận mà ném xuống dưới chân.
“Muốn bỏ ta? Dựa vào cái gì chứ?”
Yết hầu Mộ Dung Phong khẽ giật: “Dù sao thì ngươi cũng không thể ở đây cả đời được, ngươi có thể chọn cho mình một cuộc sống mới, làm lại từ đầu”.
“Ta hỏi chàng, chàng dựa vào cái gì?” Lãnh Bằng Nguyệt lệ rơi đầy mặt: “Rốt cuộc ta đã làm sai cái gì? Bảy điều sai trái ta đã phạm vào cái gì? Ta đã là người của Phong vương gia chàng, chàng bội tình bạc nghĩa, ngay cả một lý do cũng không có, nói một câu là muốn đuổi ta đi sao?”
Mộ Dung Phong im lặng.
Hiện giờ Lãnh Băng Nguyệt ở trong mắt hắn, để tiện, ngoan độc, ghen ghét, không từ thủ đoạn, đừng nói là yêu thích như lúc ban đầu, bây giờ cho dù nhìn một cái cũng cảm thấy chán ghét.
Nếu như nói đến hành vi phạm tội, lại chẳng tìm ra tội lỗi nào tày trời cả.
Hắn chậm rãi nói một câu: “Mấy lần ngươi biến không thành có, hãm hại Băng Cơ thì có tính không?”
“Xét cho cùng cũng là vì Lãnh Bằng Cơ” Lãnh Băng cơ hùng hổ lau nước mắt: “Bởi vì chàng thay lòng với ta, cho nên mới miễn cưỡng tìm ra một cái cớ như vậy, đẩy tất cả mọi tội lỗi lên đầu ta.
“Sao ta lại hãm hại nàng ta? Nói nàng ta chưa lập gia đình đã có thai? Đứa bé trong bụng nàng ta là con hoang? Nói nàng ta để tiện vô sỉ, hạ thuốc ta, khiến ta trời xui đất khiến trao thân cho vương gia?”
“Câm miệng!”
Mộ Dung Phong chợt tức giận, vung tay áo lên, Lãnh Bằng Nguyệt cảm một luồng khí lạnh bao xung quanh mình, xoay hai vòng trên không trung rồi mới ngã xuống mặt đất.
Bụng nhỏ âm ý đau, nàng ta hít sâu một hơi, không dám nhúc nhích.
“Nếu như người còn dám nói năng lung tung, có tin bổn vương sẽ giết người ngay lập tức không?”
Nàng ta tin, khi nam nhân tàn nhẫn lên, nào có cái gì gọi là tình cũ nữa, huống hồ Mộ Dung Phong đã giết vô số mạng người.
Trong mắt hắn, một mạng người chỉ như một con kiến nhỏ bé không đáng kể trên chiến trường thôi.
Nàng ta chảy nước mắt giàn dựa: “Nếu như vương gia vô tình như thế, lấy sinh tử ra ép ta, vậy thì Băng Nguyệt còn gì để nói nữa.
Khi chàng cầu hôn ta, ta thanh thanh bạch bạch, là tiểu thư vạn người muốn cưới của Tướng phủ, hiện giờ không còn tình nghĩa nữa, chàng lại nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, ta liền trở thành đường phụ bị người người ghét bỏ, mắng chửi.
Vương gia, chàng thật sự quá nhẫn tâm”
Mộ Dung Phong bừng bừng lửa giận, bị Lãnh Bằng Nguyệt khóc lóc khiến cho tỉnh táo lại.
Lãnh Bằng Nguyệt rất rõ ràng nỗi đau của hắn, hơn nữa còn nắm chặt vào đó mà lấn tới.
Hắn cảm thấy điều đáng hổ thẹn nhất chính là một đêm nam sơn khắc cốt minh tâm kia, chính mình muốn nàng ta, chỉ vì muốn bù đắp, không ngờ lại hủy hoại cả đời nàng ta.
Bởi vì điều này nên hắn mới năm lần bảy lượt, bỏ qua sai lầm cho nàng ta, khiến Lãnh Bằng Cơ chịu thiệt thòi.
Hắn hạ quyết tâm nói: “Ta tuyệt đối sẽ không để người trở lại Phong vương phủ, từ đêm trung thu đó người tính kế với ta, ta và người đã ân đoạn nghĩa tuyệt.
Nếu ngươi không muốn hòa ly, cũng được thôi, cái danh trắc phi của Phong vương phủ vẫn sẽ là của ngươi, thôn trang này cũng là của ngươi, ngươi có thể cứ ở lại đây.
Trừ phi người chết, ta sẽ không đến nữa”
Một tia ảo tưởng cuối cùng của Lãnh Bằng Nguyệt đã hoàn toàn biến mất, cho mình nàng ta có làm gì đi nữa thì nam nhân này vĩnh viễn sẽ không thuộc về nàng ta.
Thậm chí, nàng ta còn suy nghĩ dựa vào đứa bé trong bụng để trở về Phong vương phủ, giúp mình sống tốt hơn một chút.
Nhưng chẳng phải cũng chỉ là đổi lấy một cái nhà giam hoa lệ hơn chút thôi sao?.