Truyện Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 509-515




Chương 509: Đợi tin tốt của cô đó

Thời gian bây giờ đã là 4 giờ chiều rồi.

Những nhân viên thăng chức đều đã ngồi chờ đây đủ ở vị trí của mình.

Vũ Vân Hân còn chưa kịp lên tầng để nói rõ với Mục Lâm Kiên, thì đã bị Hoàng Hà kéo vào nới những nhân viên thăng chức đang ngồi rồi.

“Sáng sớm hôm nay không tìm thấy cô đâu, làm tôi sợ muốn chết! Cũng may là lịch đã được đổi xuống buổi chiều.”

Hoàng Hà đặt tài liệu vào tay Vũ Vân Hân, “Tổ trưởng, Cô hãy cố gắng lên! Chờ đợi tin tốt của cô đó!”

Vũ Vân Hân bốc thăm sau đó đi đến vị trí của mình ngồi xuống.

Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái út

Mới đây, trên trang cá nhân của mình, nam danh hài Hoài Linh đã cho đăng tải loạt ảnh gia đình kèm dòng trạng thái chúc mừng sinh nhật em gái của mình...

Chi tiết

QC

Vào lúc đó, mũi của cô bỗng thấy rất ngứa.

Vốn dĩ cuộc họp thăng chức nhân viên này được tổ chức vào buổi sáng, nhưng chỉ vì mình cô mà đổi lại thành buổi chiều.

Mục Lâm Kiên yêu cô yêu đến tận xương tủy.

Là người trong cuộc, lsao cô có thể không biết rõ điều này.

Tại sao ngay đúng lúc cô đối với anh bắt đầu tăng lên tình cảm thì lại có người xuất hiện gây rối mọi chuyện?

Trong hành lang,một đoàn cán bộ cấp cao đi ngay phía sau lưng Mục Lâm Kiên, nghiêm ngặt và trật tự từ phía cửa đi vào.

Khí chất mạnh mẽ của Mục Lâm Kiên khiến cho tất cả mọi người đều phải im lặng lại.

Đó là vị trí cao nhất, anh chính là người có quyền lực lớn nhất tại nơi này, anh kiểm soát toàn bộ cuộc họp này.

Mọi người ngay lập tức đứng dậy, cung kính hướng về phía anh.

Anh không ngồi xuống thì không ai dám tùy tiện ngồi.

Còn Vũ Vân Hân thì lại khiêm tốn đứng trong góc.

Đó chính là sự khác biệt giữa người với người, bị cái vị trí phân ra rất rõ ràng.

Vũ Thư Anh ngồi bên cạnh Mục Lâm Kiên làm như vô tình nhìn về phía Vũ Vân Hân đang đứng phía sau cô ta.

Vũ Vân Hân tức giận nhìn cô ta.

Sự chán ghét hiện ra rất rõ ràng, chỉ cần một cái nhìn thôi là đã đủ để hiểu.

Cô ta bíu môi, đắc ý mà dựa lại gần bên người của Mục Lâm Kiên: “Tổng giám đốc Mục, bây giờ có thể bắt đầu được chưa?”

Khoảng cách đó rất gần nhau, khiến cho Vũ Vân Hân nhìn thấy liền cảm thấy muốn giết người luôn rồi.

Cô nghiến răng tức giận, nhất định đó là do Vũ Thư Anh, ngoài cô ta ra không có ai có thể làm một việc nham hiểm và xảo quyệt như vậy.

“Bây giờ cuộc họp thăng chức bắt đầu, chúng ta sẽ dựa theo số thứ tự đã bốc”

Người chủ trì cuộc họp là thư kí Lương nhìn vào máy tính và chọn ngấu nhên một con số.

“Số 100”

Mọi người bên dưới đều nhìn nhau, âm thanh ồn ào vang lên lan khắp toàn cuộc họp.

Vũ Vân Hân đứng dậy từ từ.

Cô có chiều cao khiêm tốn, lại ngồi ở vị trí khuất mắt, cho dù cô có đứng lên rồi cũng không có người chú ý đến.

Bởi vì phòng họp này rất lớn, cô lại đứng ở phía cuối cùng, bên cạnh chính là cửa sau “Số 100, không đến thì xin mời người tiếp theo.”

Chỉ thấy tiếng có vang lên, một dáng người nhỏ nhắn từ từ tiến lên phía trước.

“Hóa ra là cô Vũ Vân Hân của nhóm dự án số năm, vậy xin mời!”

Cô bước đi mang theo mùi hương tinh tế, Mục Lâm Kiên quay người lại, tai anh nhạy cảm chuyển động.

Mỗi bước đi đều cảm giác như in dấu trong tâm trí của anh.

Mùi hương ấy càng ngày càng tiến gần về phía anh.

Cô giống như một làn gió xuân từ bên người anh thổi qua.

Vũ Vân Hân đứng ở trước mặt mọi người.

Vị trí đó thật trùng hợp lại là đối diện với Mục Lâm Kiên.

Khoảng cách quen thuộc, người cũng quen thuộc…

Nhưng ánh mắt ấy của anh thật lạnh nhạt, thiếu đi sự thâm tình của ngày xưa.

Vào ngày phỏng vấn đó, Vũ Vân Hân cảm nhận được người này vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt tinh tế, giống như là xiềng xích, khóa chặt lấy cô.

Mục Lâm Kiên của bây giờ, không hề nhìn cô, mà nhìn vào điện thoại đang để trên bàn.

Vũ Vân Hân giống như một món đồ chơi mà anh đã chán và vứt bỏ triệt để.

Cô hít thở sâu, ép bản thân kiên cường lại.

Bước gần về phía micro và bắt đầu tự giới thiệu về bản thân.

Việc được thăng chức rất khó khăn, không chỉ nêu nội dung công việc mà còn phải xem xét đánh giá chất lượng tổng thể.

Ngay lúc Vũ Vân Hân vừa phát biểu xong, màn hình lớn phía sau cô đột nhiên lóe lên.

“Wow!” Tất cả mọi người có mặt tại đó kêu lên ngạc nhiên.

“Đây không phải trộm đó chứ? lén la lén lút như vậy!” Một giọng nói kê lên khiến Vũ Vân Hân quay người lại, nhìn thấy bức ảnh bản thân đang đẩy chiếc xe chở thùng hàng lớn.

Ngay trước đó là lúc ba đứa bé ở nhà trẻ, vị hiệu trưởng nói: “Cuộc sống riêng tư của Vũ Vân Hân rất hỗn loạn! Sinh ra ba đứa trẻ, không dạy không quản, suốt ngày chỉ biết đi đánh nhau. Bà nói gì? Cô ta nói rằng còn độc thân vẫn chưa kết hôn và sinh con cơ mà? Những lời nói đó của cô ta đều là nói dối!

Phía trước chính là nơi cô ta đang sống, bao nhiêu người đều biết rằng cô ta được một người lão già giàu có bao nuôi”

Chương 510: Hóa ra đó là con của cô ấy

Hay cho câu lão già, Mục Lâm Kiên hờ hững nhếch mày, xem phụ nữ trong màn hình đang nói những lời nghe có vẻ giống như sự thật kia.

“Cô Vũ Vân Hân, trên lý lịch cô rõ ràng viết mình vẫn còn độc thân, tại sao cô lại có con rồi vậy? Bộ phận nhân sự của chúng tôi cần xác minh lại thông tin của cô, mời cô hãy giải thích rõ về vấn đề này” Một người phụ nữ mặc vest xám ngồi bên cạnh Vũ Thư Anh cầm lấy bản lý lịch của Vũ Vân Hân lên xem Xét.

Vũ Vân Hân vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ đó, nhìn vào màn hình phía sau không biết nên nói gì.

Nội dung đang chiếu trên màn hình đằng sau cô căn bản không phải là video mà cô đã chuẩn bị, mà giống như có người đã cố ý chỉnh sửa để bôi nhọ cô, thay đi video cô đxa chuẩn bị lục đầu.

Vài người hàng xóm xung quanh đã nhắc đến cô trước camera, và mỗi người họ đều mang vẻ mặt ghét bỏ khi nhắc đến cô: “Người phụ nữ đó ấy à, tôi nhìn thấy cô ta liền cảm thấy ghê, không hề có dáng vẻ của một người phụ nữ nên có, thật sự dơ bẩn. Mỗi ngày đều có rất nhiều loại xe đỗ trước nhà cô ta, và đàn ông cô ta gặp mỗi ngày đều không hề giống nhau! Đáng cười nhất đó chính là con của cô ta không được gọi mẹ mà lại gọi cô ta là Búp Bê.”

Nhắc đến hai từ Búp Bê này khiến cho tất cả mọi người nơi này bất giác nhớ đến ba đứa bé trước kia cả ngày đều đến công ty: “Hóa ra đó là con của cô ấy. Khó trách chúng vẫn luôn đi theo cô.”

Mỹ nhân “Như ý truyện” bị đánh ghen ngay tại nhà riêng

Thông tin nữ diễn viên Vương Tử Văn bị đánh ghen tại nhà đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nữ diễn viên của “Như Ý truyện” phải lên tiếng....

Chi tiết

QC

“Hóa ra đã từng này tuổi như cô vẫn chưa kết hôn đều là có lý do của nó. Còn luôn bày ra bộ dạng mình là một người độc thân giàu có, lái xe sang mấy chục tỷ, ai mà biết rằng… cô lại chỉ là loại phụ nữ sống bám vào đàn ông đâu”

Hết câu này đến câu khác vang lên đều là sự mỉa mai.

Vũ Thư Anh đắc ý cong môi lên, ánh mắt đầy hứng thú nhìn về phía Mục Lâm Kiên bên cạnh cô ta.

Chỉ nhìn thấy khuôn mặt anh rất lạnh nhạt, điềm tĩnh ngồi đó nhìn mọi việc.

“Cô có thể nói rõ trong bản tư liệu cá nhân này có thông tin nào là giả không?” Người phụ nữ kia lại một lần nữa hỏi cô.

Vũ Vân Hân vẻ mặt do dự và mím chặt môi, nội tâm cô bây giờ rất hoảng loạn.

Mục Lâm Kiên ở ngay trước mặt cô, cô vẫn luôn đặt sự chú ý của mình về phía anh.

Bọn trẻ là người mà cô luôn để tâm nhất, cô vẫn luôn không muốn công khai chúng cho mọi người biết, và cũng là không muốn khiến cho Mục Lâm Kiên biết được sự thật, càng không mong muốn có người sẽ làm mọi việc của cô có liên quan đến bọn trẻ.

“Tôi sẽ từ bỏ việc được thăng chức này” Vũ Vân Hân bình tính nhìn những người có mặt tại đây.

Vũ Thư Anh mỉm cười lạnh nhạt, bỏ cuộc liền có thể coi như không có chuyện gì xảy ra sao?

Khi Vũ Vân Hân đang định đi ra khỏi phòng họp, thì có một âm thanh quen thuộc vang lên.

“Các người định làm gì? Nếu như chúng tôi bị thương thì bố mẹ của chúng tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu!” Đó là âm thanh của trẻ con, khiến cho Vũ Vân Hân đột nhiên quay đầu lại.

Cô nhìn thấy ba đứa bé trong màn hình bị chói trặt vào ba cái ghế.

Bàn tay nhỏ bé bị trói vào lưng ghế.

Họ tức giận và cố gắng để tháo dây trói, nhưng sợi dây thừng trói rất chặt không thể làm đứt ra được.

“Mau thả chúng tôi ra! Các người có biết bố chúng tôi là ai không hả? Bố chúng tôi chính là một người rất lợi hại” Bánh Bao phãn nộ hét lên thật to.

Mấy đứa bé khi gặp trường hợp khẩn cấp đều sẽ nói những lời này, giống như một điều khiến cho chúng cảm thấy mạnh mẽ hơn.

Mặc dù Vũ Vân Hân nói với chúng răng bố của chúng đã chết rồi, nhưng khi gặp kẻ địch mạnh, chúng luôn cảm thấy rằng khi nói những lời đó có thể dọa sợ kẻ xấu, không chừng răng bố đang ở trên trời vẫn luôn dõi theo bảo vệ chúng.

“Mẹ của các người là Vũ Vân Hân phải không?” Một giọng nói đã được máy thay đổi giọng làm khác đi vang lên: “Chỉ cần các người nói ra, chúng tôi sẽ không làm hại các người, nếu không thì..’ Âm thanh của máy cưa phát ra, Những tia lửa nhỏ cũng lóe lên trên màn hình.

Vũ Vân Hân tức giận mà quay trở lại, cô không nói lời nào mà trực tiếp năm lấy cổ áo của Vũ Thư Anh: “Có gì cô trực tiếp nhằm vào tôi đây này, vì sao lại động đến bọn trẻ?”

Vũ Thư Anh kinh ngạc mở to hai mắt: “Em… làm sao? Em vẫn luôn ngồi ở dây, cũng chưa từng rời đi, sao chị có thể đổ oan rằng việc các con chị bị bắt là do em làm cơ chứ?”

“Bớt giả vờ trước mặt tôi, mau thả bọn trẻ ra.”

Mắt thấy lưỡi cưa sắc bén đang ngày càng tiến gần về phía bọn trẻ, Vũ Vân Hân bóp cổ Vũ Thư Anh gày càng mạnh hơn.

510-vo-yeu-cung.jpg

Chương 511: Cô giống như là biến mất đi

Đây là lần đầu tiên mà Vũ Vân Hân cảm thâý bất lực đến như vậy, ngay lúc đó cô rất muốn nói với người đàn ông này, chúng là con của anh, anh hãy mau cứu lấy con của chúng ta.

Nhưng rất nhanh những suy nghĩ đó đều bị cô dùng lí trí mà kìm nén lại.

Cô đã gọi cho cảnh sát: “Alo! phải cục cảnh sát không? Ở đây có…

Trong nháy mắt, Vũ Thư Anh đã đưa tay ra nắm lấy điện thoại của cô: “Hình như bọn trẻ đã trốn thoát được rồi!”

Vũ Vân Hân không quan tâm đến cô ta và tiếp tục báo cảnh sát.

Những người trước mắt cô bây giờ đều giống như những con quỷ vô nhân tính.

Mỹ nhân “Như ý truyện” bị đánh ghen ngay tại nhà riêng

Thông tin nữ diễn viên Vương Tử Văn bị đánh ghen tại nhà đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nữ diễn viên của “Như Ý truyện” phải lên tiếng....

Chi tiết

QC

Rõ ràng là nhìn thấy bọn trẻ bị bắt cóc, hắn không chỉ thờ Ø, còn thật sự ngồi ở đó như đang xem kịch vậy.

“Con của chị hình như đã được cứu rồi, chị thử xuống dưới tầng xem xem” Vũ Thư Anh giả vờ tốt bụng nhắc cho cô.

Vũ Vân Hân chỉ vào cô ta: “Yên tâm, sự việc này tôi nhất quyết sẽ làm đến cùng”

Nói xong cô liền chạy xuống tầng dưới Đến sảnh chính của công ty, như thể tất cả nhứng màn hình chiếu trong công ty đều đanh nhằm về phía cô.

Hình ảnh vừa rồi cứ lặp đi lặp lại không ngừng.

Vũ Thư Anh đang ngồi ở trên tầng giống như bị kim châm, bởi vì toàn bộ sảnh chính đều đã bị bao vây bởi người của Mục Lâm Kiên.

“Là ai làm?”

Anh lạnh lùng chỉ vào video đang chiếu trên màn hình.

“Điều này thật sự không phải do tôi làm” Vũ Thư Anh nhăn mặt.

Mục Lâm Kiên đã không quan tâm đến cô ta, ngồi trên ghế, lạnh lùng nâng hai chân lên: “Nếu không nói thì tất cả ai cũng không được tha”

Bên trong cũng có đến hơn vài trăm người.

Số người muốn vào Tập đoàn Mục Lâm vượt xa con số hàng trăm này nghìn lần, đối với Mục Lâm Kiên, chỉ cần có tiền thì đều có thể tuyển được người tài.

Cả khán đài im lặng, không ai dám nói gì.

“Tổng giám đốc Mục, chúng tôi tìm thấy kẻ bắt bọn trẻ rồi.”

Lục Tâm vội vã chạy đến.

“Người đâu?”

Thanh âm anh lạnh nhạt, vài vệ sĩ kéo hai người đàn ông vào.

Một người đàn ông bị đánh khiến đầu chảy cả máu, ngay cả khi thân thể có khỏe mạnh thì bây giờ trông cũng yếu ớt vô lực và khó khăn thở.

Mùi máu tanh nồng nặc bao trùm khắp phòng họp, giống như một lời cảnh báo cho mọi người đang có mặt ở đây.

Ai dám đụng đến Vũ Vân Hân, chính là muốn đối địch với Mục Lâm Kiên anh.

“Ai là người đã sai khiến các người?” Mục Lâm Kiên nhẹ nhàng đặt đôi chân dài xuống, cao ngạo bước đến chỗ người đàn ông to lớn kia, và trực tiếp giãm lên mặt họ: “Không nói có phải hay không, vậy thì đừng bao giờ lên tiếng nữa”

Có nhiều tin đồn, Mục Lâm Kiên là một người tàn nhãn độc ác, làm mọi việc sạch sẽ lưu loát, không hề theo lẽ thường tình.

Nhiều người ngồi đây cũng chỉ nghe qua điều này, trong công ty hầu hết đầu nhìn thấy Mục Lâm Kiên mặc vest, đi giày da, trông như một người đàn ông đẹp trai và thành đạt. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một tình cảnh đẫm máu như vậy, trong đó bao gồm cả Vũ Thư Anh.

Hai người đàn ông trên đất rõ ràng đến mở mắt cũng rất khó khắn, ấy vậy mà bị Mục Lâm Kiên đạp cho tỉnh lại.

Người đàn ông nhìn tất cả mọi người ở đây, và cuối cùng nhìn vào người phụ nữ mặc bộ đồ màu xám nói: “Chính là cô tại”

Người phụ nữ hoảng sợ và vội vàng xin tha: “Không phải do tôi làm!”

Cô ta đang định quay người cầu cứu Vũ Thư Anh, ai biết Vũ Thư Anh lại tuyệt tình nói: “Người đâu đem cô ta đuổi ra ngoài! Là trưởng phòng nhân sự tôi không cho phép bất kỳ ai làm ô uế toàn bộ công ty”

“Không phải!” Người phụ nữ đã khóc lóc cầu xin, người vệ Sĩ tàn nhẫn kéo lấy cô ta và đuổi cô ta ra khỏi công ty .

Chỉ mất một phút thời gian để đuổi người đó đi.

Nhưng nếu bạn muốn khiến cho một người quay trở lại, thì một tuần thời gian cũng chưa chắc mời được người đó quay lại.

Vũ Vân Hân giống như là biến mất vậy, từ lần thăng chức chức nhân viên đó đã không thấy cô đâu nữa.

Nếu như trong vòng ba tháng mà cô không đi làm, thì sẽ coi như cô tự động từ chức.

Việc thăng chức của Tập đoàn Mộc Lâm đã đến hồi kết thúc, cũng không ai dám nhắc tới sự việc đó.

Trong văn phòng yên tĩnh, Mục Lâm Kiên gạch bỏ ngày tháng trên lịch để bàn, đã là ngày thứ tư không gặp Vũ Vân Hân.

Đêm hôm đó, anh quay lại ngôi nhà mà anh cho cô thuê đã lâu không đến và nhận thấy rằng Vũ Vân Hân đã chuyển đi nơi khác.

Chương 512: Tiệc mừng thọ của ông Mục

Trong căn nhà trống trải, hoang vắng như thể chưa từng có ai ở dây.

Mục Lâm Kiên đứng ở trung tâm phòng khách, cô đơn mà nhìn xung quanh.

Vũ Vân Hân đối với anh giống như những hạt cát vậy, không cách nào năm giữ, những hạt cát từ kẽ hở của bàn tay mà bay đi, làm cách nào cũng không thể giữ chặt được.

Đoạn tình cảm này họ ngay cả cơ hội cãi nhau rồi làm hòa cũng không hề có.

“Tổng giám đốc Muc, thời gian không còn sớm nữa chúng ta nên đến tiệc mừng thọ của ông Mục rồi.

Hôm nạy là tiệc mừng thọ bay mươi tuổi của ông Mục, có rất nhiều người khách đến tham gia bữa tiệc tại nhà tổ, và nhiều quan chức cấp cao đến thăm từ sáng sớm.

Toeic24.vn - Luyện Thi TOEIC Miễn Phí

Tổng hợp đề ETS 2018 - 2021, thi thử chấm điểm miễn phí!

Thi Thử Ngay

QC

Nhiều ô tô đắt tiền đỗ đầy ngoài cửa đã chiếm hết cả con phố.

Đến tiệc mừng thọ của ông Mục, những người có thể nhận được lời mời đều là những người không tầm thường, chính vì vậy mà nhiều người đều mong chính mình có thể tham gia vào bữa tiệc này.

Chỉ cần có một chút quan hệ với những người này thôi, thì đã có thể không không cần làm việc vất vả mấy năm trời.

Âm Âm là người nhỏ tuổi nhất trong số những người giúp việc.

Do cần rất nhiều người làm việc nên nhà họ Mục đã tạm thời tuyển thêm một số người giúp việc.

“Các người nhất định phải nhớ lấy, không ai có thể đi đến tầng hai, hiểu chưa?” Người quản gia liên tục nhắc nhở họ.

Âm Âm nhìn vào biệt thự tráng lệ trước mắt, tiền tài và quyền lực của nhà họ Mục thật sự rất lớn, những đồ thủ công đặt trong phòng khách ngẫu nhiên lấy một cái đều có giá trị rất cao.

Cả đời này nếu như chỉ cần có một chút quan hệ với nhà họ Mục thôi thì sau này có thể sẽ không phải lo lắng về cuộc sống nữa.

“Tâng hai là nơi nghỉ ngơi của ông chủ phải không ạ?” Cô †a giả vờ như không biết gì.

“Đúng vậy, thế nên ngàn vạn không được phép đi lên đó”

Từ những lời của quan gia thì chắc chắn Mục Lâm Kiên sống ở trên tầng hai rồi.

Cô ta cố tình đi đến khu vực rượu vang, chuyên nghiệp giúp khách rót rượu.

Trên tay cầm một cái khay, trên đó có vài ly rượu.

Nhà họ Mục có một nhà máy rượu vang rất lớn, nhiều loại rượu ngon được sản xuất từ nhà máy rượu vang nhà họ Mục, nhưng hầu hết đều là để chính nhà họ Mục dùng, rượu vang đỏ đang được dùng về cơ bản rất quý giá và đắt tiền, và nó là sự tượng trưng của địa vị.

Phía sau vườn hoa viên tràn đầy mùi thơm cổ điển nhàn nhạt của rượu vang, tiếng vĩ cầm vang lên du dương, âm thanh của đàn piano đầy sự uyển chuyển, những cánh hoa trắng tinh khôi tao nhã rải trên bãi cỏ xanh.

Bởi vì đây là một hòn đảo nhỏ, bao quanh là biển xanh bát ngát, ánh nắng mặt trời chiếu vào biển xanh sáng chói.

Ông Mục ngồi trên ghế sa lon và thản nhiên lắng nghe những giai điệu nhỏ, Khoác trên mình chiếc áo lông mùa đông ấm áp.

Ông tháo kính chống nẵng ra, liếc nhìn thời gian: “Ba đứa bé đó sao còn chưa tới?”

Tất cả những khách quý đều đến chào hỏi ông một cách kính cẩn, những người đó chỉ là muốn cùng ông nói chuyện nhiều hơn nhưng đều bị ông từ chối.

Bởi vì ông già rồi, cảm thấy mệt mỏi với các mỗi quan hệ như này, thế giới của người trưởng thành đều là có lợi hay không có lợi, còn thế giới của trẻ con thì chỉ cần biết vui hay không vui là được.

“Ông ơi!”

Âm thanh non nớt trong trẻo từ bên ngoài truyền đến.

Há Cảo khoác một chiếc áo khoác rất dày khiến cho mỗi bước đi của bé trông có vẻ khó khăn.

Màn Thầu và Bánh Bao cũng theo ngay phía sau.

“Ông ơi, ông không lạnh à?” Ba đứa bé co cổ lại nhìn ông như đang đắm mình trong gió biển.

“Có một chút.”

“Vậy ông còn đứng xem biển làm gì chứ?”

Ông Mục bối rối, vốn dĩ ông định khoe vói chúng san hô biển mà ông nuôi, kết quả lại bị chúng nói như vậy liền không còn chút hứng thú nào.

“Cháu muốn ăn khoai lang nướng” Há Cảo lấy ra bốn củ khoai lang tròn từ túi ra: “Ông nói nhà ông rất rộng và có thể nướng đồ ăn được nên cháu đã mang khoai lang đến rồi này”

Ông Mục mỉm cười và nhìn họ hiền hậu.

Ông tốn hơn chục tỷ đế tổ chức tiệc mừng thọ, kết quả là bọn trẻ đến chỉ để nướng một củ khoai lang.

“Ông ơi, có được không ạ?”

Chương 513: Quà sinh nhật

Ba đứa trẻ chỉ nhìn thấy ông Mục cầm súng phun nước hướng về khoai lang nướng trông có vẻ còn chưa chín.

“Con thấy người ta phải cho vào than nướng, còn ông thì lại muốn qua mắt chúng con à?” Màn Thầu trù môi.

“Đây chính là quà sinh nhật của ông đó, ông mà không nướng được thì coi như ông không có quà sinh nhật” Ba đứa trẻ nói một cách nghiêm túc.

Ông Mục cầm khoai lang và súng phun nước sững sờ: “Keo kiệt vậy sao? Sinh nhật của ông, các con chỉ tặng một củ khoai lang này thôi à?”

“Một củ khoai lang cũng mất tiền đó! Chúng con mới ba tuổi đã phải tiêu hết vốn rồi! Ai bảo nhà chúng con nghèo, đâu có giàu như nhà ông.”

Ông Mục nhìn củ khoai lang trong tay lại nghĩ: “Vậy ông sẽ giữ nó rồi trồng trong vườn đến khi đó sẽ có rất nhiều khoai để ăn”

Toeic24.vn - Luyện Thi TOEIC Miễn Phí

Tổng hợp đề ETS 2018 - 2021, thi thử chấm điểm miễn phí!

Thi Thử Ngay

QC

Ba đứa trẻ nghe thấy cách nghĩ mới mẻ này liền sáng mắt ra, đúng là suy nghĩ của người làm ăn kinh doanh, đúng là biết tính toán.

“Ông à, cả đời này của ông có người ông ghét nhất không?”

Bỗng nhiên bị hỏi câu này làm ông Mục cảm thấy nghi ngờ.

“Rõ ràng là rất ghét thì tại sao lại phải giả vờ như là bạn bè chứ?” Màn Thầu nhìn ông chằm chăm.

Một câu hỏi không phải sâu sắc gì nhưng lại làm cho ông Mục hơi cau mày: “Bời vì góp vui lấy lệ”

Bỗng nhiên ba đứa trẻ liền mở to mắt, vốn định nói gì đó nữa nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì không nói gì nữa.

Vào đến trong nhà vệ sinh, ba đứa trẻ ngồi trên bồn cầu thảo luận.

“Nói vậy thì vừa rồi, ông cụ kia cũng là góp vui lấy lệ sao?”

“Chắc vậy!”

“Vậy thì chẳng phải bây giờ chúng ta là tự mình lọt lưới sao?”

“Phải bảo Búp Bê nhanh chóng đến cứu chúng ta mới được”

“Không được!” Màn Thầu kiên quyết nói: “Em phải hỏi rõ ràng đã.”

Cậu không sợ chết, không dễ gì đến được đây cậu muốn hiểu rõ mọi chuyện.

Vũ Vân Hân lúc này đang ở đồn cảnh sát hoà giải với người nhà của tài xế taxi, sẽ không thể quay về ngay được.

Chính vì thế nên ba đứa trẻ mới có thời gian trốn đến đây tham gia tiệc chúc thọ.

Màn Thầu lấy dũng khí đưa ra đoạn video đang lan truyền nhanh chóng trên mạng. Từ sau khi đoạn video này xuất hiện, chỉ cần Màn Thầu ra ngoài là mọi người nhìn thấy cậu đều nói cậu là tội phạm giết người.

Vì phải chịu áp lực dư luận này nên cậu bắt buộc phải tìm ra một người giúp cậu chứng minh mình vô tội, người đó chính là ông Mục.

Anh nghĩ ông Mục biết chuyện Mục Lâm Kiên và Vũ Vân Hân ở bên nhau rồi” Há Cảo nói, tay nhỏ chỉ về hướng cửa cầu thang bên cạnh nhà vệ sinh: “Dùng khả năng đọc môi của em đoán xem”

Màn Thầu là đứa biết nói chuyện muộn nhất trong ba đứa vì thế trước đó cậu học một chút đọc môi để luyện tập khẩu hình và phát âm.

Nhìn thấy ông Mục và trợ lý nói chuyện cũng nghe được sơ Sơ.

“Người phụ nữ đó đi thật “Dạ đúng vậy! Đã mấy ngày liền không đi làm ở tập đoàn Mục Lâm rồi”

rồi sao?”

“Tiếp theo hãy phong sát trong ngành để đuổi cô ta ra khỏi thành phố AI”

“Nghe nói con trai cô ấy giết người, bây giờ đang làm công tác bồi thường, lúc này chính là thời cơ tốt nhất” Trợ lý nói như chắc chắn.

513-vo-yeu-cung.jpg

Chương 514: Giao hàng tận cửa?

Trong tay Âm Nguyệt đang cầm chai rượu vang lén la lén lút đứng ở cửa một cầu thang khác.

“Sao cô ta lại đến đây rồi?”

Ba đứa trẻ tò mò nhìn bốn phía: “Cô ta đến vậy thì chứng †ỏ Mục Lâm Kiên cũng đến rồi!”

“Đây là sinh nhật của ba Mục Lâm Kiên nên chú ấy đến cũng là bình thường” Bánh Bao phân tích: “Lẽ nào Mục Lâm Kiên đang ở trên lầu sao?”

Há Cảo nhanh nhẹn: “Lại muốn giao hàng tận cửa sao?”

Vừa nói xong liền nhìn thấy Âm Nguyệt lấy từ trong túi xách ra một túi bột đổ vào trong chai rượu vang.

QC

“Bỏ thuốc hả?” Ba đứa trẻ khinh thường liếc nhìn.

Bọn chúng đau đầu gãi đầu: “Chúng ta nên không nhìn thấy không nghe thấy gì cả, hay là giữa đường gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ đây?”

“Chú ấy chẳng phải là chia tay với Búp Bê của chúng ta rồi sao?” Há Cảo buồn bực cau mày.

“Nhưng phân tốt không được để chảy ra ruộng ngoài! Mục Lâm Kiên là Boss lớn của chúng ta đấy, dù cho không ở cùng Búp Bê của chúng ta nữa cũng không thể làm lợi cho người phụ nữ khác được”

Màn Thầu cũng lại gãi đầu: “Nếu như chúng ta cứu Mục.

Lâm Kiên vậy thì ai sẽ cứu chúng ta đây? Tối nay chúng ta sẽ bị đuổi đi đấy”

Ba đứa trẻ lo lắng đi lại trong nhà vệ sinh.

“Mấy đứa à, các cháu xong chưa vậy?”

Ông Mục nhìn thấy chúng vào nhà vệ sinh lâu như vậy mà chưa quay ra, lại cũng sắp đến giờ tiệc tối rồi cũng không thể để bọn trẻ đói được.

Ba đứa trẻ ra khỏi nhà vệ sinh, để bảo vệ ông chú phẫu thuật thẩm mĩ này mà bọn chúng đồng loạt quay người chỉ về hướng tầng đối diện: “Ông Mục có nhìn thấy người nữ giúp việc ở hành lang kia không?”

Ông Mục ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”

“Cô ta kì lạ lắm! Lúc nãy cứ đứng mãi ở bên ngoài nhà vệ sinh nam, sau đó lại chạy đến chỗ cầu thang đối diện giống như đang tìm ai đó vậy. Ông nhìn xem, đáng sợ nhất là cô ta còn cho thuốc gì đó vào trong rượu nữa”

Há Cảo lanh lợi nên vừa rồi đã chụp lại cả ảnh.

Ông Mục nhìn bức ảnh, tuy khoảng cách khá xa, nhìn không rõ nhưng người nữ giúp việc này nhìn rất lạ, chắc là người làm tạm thời mấy ngày trước mới tuyển.

“Quản gia, đi bắt người phụ nữ kia lại cho tôi”

“Dạ, ông Mục!”

Ba đứa trẻ đắc ý nhếch miệng nhìn Âm Nguyệt đang lén la lén lút đi đi lại lại ở hành lang nhìn đông nhìn tây.

Hành động của cô ta vốn đã lộ rõ, cô ta vào từng phòng một. Không lật tìm giường tủ nhưng trên lầu vốn không có phòng cho khách, cô ta cầm rượu đi lên rõ ràng là đang tìm người.

Âm Nguyệt đi vào căn phòng trong cùng. Cả tầng này đều rất yên tĩnh, mọi người làm đều tập trung ở vườn hoa để tiếp đãi khách rồi. Cả tầng hai yên tĩnh này dường như chỉ có một mình cô ta.

Cô ta đẩy cánh cửa cuối cùng ra, bên trong là những bộ đồ †ây và áo sơ mị được sắp xếp chỉnh tề, hoành tráng ngăn nắp.

Một bên bức tường bày đầy các mẫu đông hồ đeo tay thịnh hành nhất của năm, giá khởi đầu ít nhất cũng phải tám con số trở lên.

Cà vạt và áo sơ mi cũng vậy, có xếp theo màu đậm nhạt Mùi vị của một người đàn ông trẻ thành công có sự nghiệp đã làm cô ta tràn đầy xúc động trong.

Cô ta không kiềm được mà sờ vào bức tường đồng hồ đeo tay đầy mùi tiền bạc kia, mỗi chiếc đồng hồ tương đương với một căn nhà, đúng là quá đáng.

“Rượu…”

Bỗng nhiên trong phòng vang lên một giọng say rượu.

Âm Nguyệt giật mình dừng chân lại.

Cô ta cẩn thận đứng trong góc phòng để đồ nhìn vào bên trong.

Thì ra trong phòng tắm có người!

Một mùi bạc hà vừa quen thuộc vừa xa lạ bay khắp trong phòng. Là mùi hương của Mục Lâm Kiên.

Cô ta mừng rỡ nắm chặt lấy chai rượu vang trong tay.

Trước khi đến cô ta đã điều tra tư li về Mục Lâm Kiên.

Người đàn ông này thích nhất rượu vang, từng mua vài nông trại chuyên sản xuất rượu vang chỉ vì muốn được uống rượu vang ngon.

Âm Nguyệt cố ý để chai rượu ở vị trí dễ thấy nhất.

Theo thông thường thì một người sau khi tắm xong sẽ ra khỏi nhà tắm rồi sẽ đến ngồi ở ghế xô pha đầu tiên, vậy thì rượu để trên bàn chắc là đúng rồi.

Âm Nguyệt còn dọn nước trà trên bàn đi để không cho Mục Lâm Kiên chỉ uống mỗi trà.

“Cạch”

Cửa phòng tắm mở ra.

Một người phụ nữ đầu quấn khăn, thân hình cao gầy quấn khăn tắm đi ra.

Chương 515: Âm Âm không phục

Âm Âm kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

Cô ta cứ tưởng là mình đang nằm mơ, ánh mắt hoài nghỉ nhìn xung quanh căn phòng đó, không ngờ trong phòng lại còn xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ khác.

Người phụ nữ kia có dáng người vô cùng xinh đẹp, làn da mịn màng, căng bóng, thân hình đầy đặn, nhẹ nhàng cởi chiếc áo tắm xuống làm Âm Âm càng thấy rõ hơn.

Cứ tưởng rằng tối nay cô ta sẽ chiếm được vị trí cao nhất, nhưng không ngờ người phụ nữ này lại đi trước cô ta một bước cơ chứ.

Chẳng những đã giặt sạch sẽ mà còn chiếm đoạt luôn cả quần áo trong phòng.

Cô ta vô cùng không phục.

Toeic24.vn - Luyện Thi TOEIC Miễn Phí

Tổng hợp đề ETS 2018 - 2021, thi thử chấm điểm miễn phí!

Thi Thử Ngay

QC

Người phụ nữ kia tiến dần đến chiếc ghế sô pha, tao nhã ngồi về phía sau, tay cầm lấy ly rượu đỏ.

Chết tiệt người phụ nữ này, rõ ràng là cô ta đang không mặc gì cả!

Âm Âm cảm thấy vô cùng khó chịu, đều là phụ nữ với nhau, cô ta biết rõ hành động mang tính quyến rũ chí mạng này.

“Không biết xấu hổ! Rượu này không phải dành cho cô!”

Muốn cô ta giúp đỡ chuyện này, vậy thì mơ đi!

Âm Âm cầm khay đi đến trước mặt người phụ nữ kia.

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn cô, khăn tắm như có như không che lại thân hình cô: “Vậy cái này là cho Mục Lâm Kiên hay sao?”

“Đúng vậy.”

Âm Âm một bên dùng giọng điệu cứng rắn nói, bên kia người phụ nữ đã nốc cạn cả ly rượu: “Anh ấy cũng là người của tôi đấy thôi!”

Người phụ nữ nặng nề mà đặt ly rượu vào lại trong khay mà Âm Âm đang cầm.

Tay chỉ vào đống nước ở trên sàn nhà: “Lấy cái cây lau nhà lau chỗ đó đi, đỡ cho lát nữa Mục Lâm Kiên đến thì khỏi trượt chân.”

Âm Âm ngầm trừng mắt, người phụ nữ này rõ ràng là đang sai bảo cô ta at “Như thế nào? Nghe không hiểu tiếng người sao?” Người phụ nữ kia kiêu ngạo đứng dậy, đến bên một chiếc tủ, tiện tay kéo ngăn kéo ra.

Bên trong chứa đầy những bộ lễ phục lộng lẫy, người phụ nữ tùy tiện đưa tay vào, lấy ra một bộ lễ phục màu đỏ tươi, xé chiếc tà bên hông, chỉnh sửa lại đường chân váy.

Người phụ nữ đi nhanh đến trước gương, nâng bộ váy lên ướm thử một chút, chợt cảm thấy phía sau lành lạnh, cứ tưởng gì, hóa ra là Âm Âm đang nhìn chäm chäm mình.

“Cô nhìn tôi làm gì?” Người phụ nữ không vui hỏi.

Hiện giờ cô ta đang không mặc gì còn bị người khác nhìn vào, cho.

dù cô ta có được đi du học hơn mười năm đi nữa thì vẫn biết xấu hổ chứ.

Khuôn mặt Âm Âm lộ ra vẻ khó chịu, xoay người bưng ly rời đi.

“Đứng lại! Tôi kêu cô lau chỗ nước bẩn này mà! Cô nghe không hiểu tiếng người sao?” Giọng điệu cô ta ngày càng kiêu căng, đi từng bước trên đôi giày cao gót nhọn tới: “Không muốn làm sao?”

Âm Âm nắm thật chặt khay, cô ta không phục nhưng cũng chẳng thể làm gì được, đành phải nhẫn nhịn, lấy cây lau nhà ra lau chỗ đó.

“Lâu rồi chưa thấy Mục Lâm Kiên thì phải, không biết nên mặc gì đây!” Trong lòng của người phụ nữ kia vô cùng tự tin, chẳng khác những tiểu thư nhà giàu là bao, khoác lên người lễ phục vô cùng đoan trang, tao nhã không chút cuồng dã.

Mái tóc dài xõa xuống, cầm lấy chai nước hoa của Mục Lâm Kiên tặng xịt một chút, cảm giác giống như cả cơ thể đều được Mục Lâm Kiên ôm lấy.

Cô ta cầm lấy chiếc áo khoác lông trắng rồi mặc lên, kiêu hãnh bước trên đôi giày cao gót, vòng qua người Âm Âm mà đi ra phía ngoài.

“Xin chào cô Thẩm!”

Vừa đến cửa chính đã thấy một loạt những người vệ sĩ, cung kính cúi đầu trước cô ta.

“Lúc nãy có một người giúp việc đi lên lâu, không biết là cô ta có gây phiền phức gì cho người hay không?” Quản gia lễ phép hỏi, ánh mắt chú ý tới bóng người đang trong phòng lau sàn.

Cô Thẩm liếc mắt qua Âm Âm: ” Cô ta không có quấy rầy gì ta hết, chỉ là làm việc có hơi vụng về!”

“Không có quấy rầy người thì tốt rồi! Buổi tiệc tối nay đã bắt đầu rồi, ông Mục bảo tôi lên đây gọi người xuống dưới tham gia.”

Quản gia sợ hãi một hồi, sau đó nhanh chóng xuống lầu với cô Thẩm, ánh mắt liếc những người vệ sĩ, ra hiệu nhanh đưa Âm Âm đến chỗ khác.

515-vo-yeu-cung.jpg


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.