Truyện Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 501-508




Áo sơmi được Vũ Thư Anh xem như bảo bối, nghĩ đến Mục Lâm Kiên, cô ta lại đưa áo lên mặt cọ cọ.

Vũ Hân Hân nhìn thấy bộ dạng ngớ ngẩn của cô ta, trong lòng liền thấy vui vẻ.

Chiếc áo này nặng mùi là vì lúc đó Sủi Cảo tiêu chảy và đã ngồi lên nó, cho nên Mục Lâm Kiên nhìn thấy chiếc áo sơmi này sẽ bực mình nên sai cô vứt nó đi.

Cuối cùng Vũ Hân Hân đã giặt sạch hết đống áo sơmi rồi.

Ngồi trong phòng làm việc, rung đùi nhìn Lâm Linh phân tích báo cáo.

Những công ty kia giống hệt dự đoán của cô.

Vũ Thị hiện đang thiếu tiền sao?

Sao phải năm lần bảy lượt gửi email đến.

Tuy đăng ký là công ty nhỏ nhưng Vũ Hân Hân vẫn có thể nhận ra được.

“Tổ trưởng Vân, chúng tôi tan ca đây!”

Mấy đồng nghiệp đi qua văn phòng cô nói.

Vũ Hân Hân nhìn thời gian, là lúc đưa bọn nhỏ ra ngoài rồi.

Đi đến trước nhà kho, cô đã cho thợ thay khóa thành khóa vân tay, sau này chỉ có cô mới có thể đi vào phòng này.

Đẩy cửa ra, cô liền trợn tròn mắt.

Người đâu rồi?

Trong nhà kho trống không không một bóng người.

Vì đồ đạc bên trong lộn xộn nên chỉ có một khoảng trống nhỏ ngay trước mặt.

Thấy trống không.

Ngoại trừ một đôi giày nhỏ màu xanh và một điều khiển máy bay không người lái trên sàn thì không có gì nữa cả.

“Mau nghe điện thoại đi!” Vũ Hân Hân sốt ruột gọi điện cho bọn nhỏ.

Điện thoại vẫn trong trạng thái không ai nghe máy.

“Rốt cuộc đi đâu hết rồi chứ?”

Cô cuống quýt đi ra phòng uống nước nhìn xung quanh.

Cô nhớ lại hôm nay ngoài cô, đám phụ nữ trong văn phòng và thợ thay khóa thì cũng không có ai đến nơi này.

Chẳng lẽ là thợ thay ổ khóa?

Vũ Hân Hân nhíu mày nhớ lại.

Lúc ấy cô đi tìm người thay ổ khóa thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên lướt qua trước mặt, nói là đến để bảo trì điều hòa.

Lúc đó cô còn buột miệng hỏi có biết thay ổ khóa điện tử hay không?

Đối phương nói biết.

Vì thế Vũ Hân Hân liền cho người kia thay luôn.

Cô nhớ lúc đó, ba đứa bé còn bị cô đuổi vào trong WC, đáng ra người thợ thay ổ khóa kia phải không biết chuyện đứa bé mới đúng chứ.

Vũ Hân Hân càng nghĩ càng thấy lo lắng, vội vàng chạy đến phòng an ninh quan sát.

Vừa vào cửa, không nói nhiều lời liền đến khu vực điều hành, cầm chuột bắt đầu tìm kiếm.

“Cô Vân, không có sự cho phép của Tổng giám đốc Mục, cô không thể tùy tiện…”

Bảo vệ đang định ngăn cản, Vũ Hân Hân lạnh lùng trợn mắt nhìn.

Ông ta chỉ có thể im lặng làm ngơ.

Trong hệ thống bảo vệ ở đây ai cũng biết cô là người phụ nữ của Mục Lâm Kiên, họ không dám phân cao thấp với người phụ nữ này.

Vũ Hân Hân lục tung video camera từ sáng cho đến tận lúc tan ca.

Khó hiểu là cô không hề thấy bóng dáng bọn nhỏ rời khỏi công ty.

Cô lại mở lại camera phòng uống nước xem.

Nó lại hiển thị chế độ màn hình đen.

“Sao màn hình lại đen?” Vũ Hân Hân luống cuống, đầu ngón tay click chuột thật mạnh.

Bảo vệ đứng bên cạnh cũng thấy khó hiểu: “Từ hôm qua camera này đã bị hủy, hôm nay đã cử người đến sửa rồi mà”

“Tiêu rồi!” Vũ Hân Hân buồn bã đỡ trán: “Chắc chắn là người đàn ông sửa điều hòa kia rồi!”

“Làm sao vậy? Cô Vân!”

Vũ Hân Hân nhíu mày nhớ lại người đàn ông kia.

Cô cảm thấy hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi.

vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve-501-0

“Tôi muốn tìm anh ta! Xin hãy cho tôi cách liên lạc!”

“Cậu ta không có phương thức liên lạc”

Năm nay mà còn có người không để lại cách thức liên lạc sao?

Vũ Hân Hân không tin, hỏi: “Sao lại không có? Chẳng lẽ lúc mới vào nhận việc không đăng ký sao?”

Cô nhớ lúc mình mới xin nhận chức, gần như phải khai hết toàn bộ tổ tiên của cải vốn liếng ra.

“Nghe nói cậu ta là họ hàng của Trưởng phòng Vũ, hơn nữa chỉ đến làm việc vặt, mấy ngày nay cậu ta không đến nên tôi cũng không hỏi nhiều”

Lại là Vũ Thư Anh.

Bây giờ nhắc đến người phụ nữ này, Vũ Hân Hân chỉ muốn lục tung nhà cô ta lên để đánh cho cô ta một trận.

“Cô Hân, có phải cô mất gì đó không?”

“Đúng vậy”

Vũ Hân Hân nham hiểm nhíu mày, nếu dám ra tay với con cô thì cô sẽ không khách sáo đâu.

Cô buồn bực đi ra khỏi phòng theo dõi, trực tiếp báo công an.

Điện thoại còn chưa bấm xong thì nhận được tin nhắn của Lục Tâm: “Cô Vân, mau cứu tôi!”

Vũ Hân Hân sửng sốt.

“Búp Bê! Búp Bê! Chúng con yêu Búp Bê!”

Ba đứa nhỏ gọi.

Cô nghi ngờ nghe máy: “Sao lại thế này?”

“Chúng con muốn về nhà! Dì mau qua đây đón chúng con đi”

“Các con đang ở đâu?” Nghe thấy bọn nhỏ không sao, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm.

“Chúng con đang ở trước bàn chân của Mục Lâm Kiên”

“..” Đó là nơi quỷ quái gì.

Vũ Hân Hân đột nhiên tưởng tượng đến cảnh Minh Hiểu bị bàn chân Mục Lâm Kiên dẫm nát, tức giận quát: “Tên đàn ông xấu xa kia mà dám động vào một cọng lông tơ của các con thì dì nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu.”

Giọng nói sắc bén chói tai xuyên qua gầm bàn vang lên bên tai Mục Lâm Kiên.

Anh ngán ngẩm nhìn ba đứa bé dưới gót chân mình, vừa ăn vừa đung đưa chân nhỏ trông rất thoải mái.

“Suýt chút nữa động đến tóc bọn con rồi” Sủi Cảo di chuyển cơ thể nhỏ bé của mình, cố ý đến gần Mục Lâm Kiên một chút.

Một người trước nay luôn tỏ ra uy nghiêm như Mục Lâm Kiên nhìn đứa bé trước mắt như nhìn quả bom hẹn giờ, theo bản năng thu chân về.

“Mục Lâm Kiên!”

Trong di động truyền đến tiếng thét chói tai của Vũ Hân Hân, nghe thấy âm thanh chọc thủng màng nhĩ kia, Lục Tâm vội vàng giật lấy di động của Sủi Cảo nói: “Cô Vân, cô đừng hiểu lầm”

“Tôi có thể không hiểu lầm được sao. Ai đụng đến bọn nhóc của tôi, tôi sẽ liều mạng với người đó.”

Nói xong, cô nổi đùng đùng đẩy cửa ban công ra.

Chỉ thấy cả phòng làm việc chỉ có Mục Lâm Kiên và Lục Tâm, còn con của cô thì…

Nhìn quanh một vòng, người đâu?

Cô tức giận đi đến trước mặt Mục Lâm Kiên, gào lên chất vấn: “Trả bọn bóc lại đây cho tôi. Có phải anh đánh chúng rồi không?”

Nói xong, cô cầm lấy bình hoa cổ bên cạnh, tức giận đập lên trên ghế.

Bình hoa vỡ thành hai nửa, cô cầm mảnh vỡ bình hoa lao về phía Mục Lâm Kiên.

Mảnh sứ sắc bén phát ra ánh sáng rét lạnh dưới ánh đèn.

Ba đứa bé ngồi dưới mặt bàn vội vàng bò ra, nói: “Xong đời rồi, cái bình hoa kia bao nhiêu tiền chứ?”

Ba đứa bé sững sờ nhìn về phía Mục Lâm Kiên mặt đang như tro tàn.

“Hơn bốn tỷ” Giọng nói lạnh băng vang lên như một lời cảnh cáo.

Vũ Hân Hân nhìn ba đứa bé bất ngờ ló đầu ra, ý thức được gì đó liền nhìn về phía bình hoa trong tay mình.

Lúc này trông cô rất giống một mụ đàn bà chanh chua đến nhà người ta bắt gian.

“Ha ha ha! Thì ra là hiểu lầm!” Cô xấu hổ cười ngây ngô, vội vàng buông bình hoa trong tay ra.

Ba đứa bé đau khổ nỏi: “Trái tim lương thiện cảm thấy đau quá”

Tay nhỏ che lên ngực mình, chạy vội đến trước mặt Mục Lâm Kiên.

Chỉ thấy ba đứa bé đứng xếp thành một hàng, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương tội nghiệp, đồng thanh nói: “Người phụ nữ nhà chúng cháu luôn không lịch sự như vậy, xin Tổng giám đốc Mục đừng so đo. Đợi sau khi về đến nhà, chúng cháu nhất định sẽ dạy dỗ dì ấy thật tốt.”

Mục Lâm Kiên thích thú nhíu mày, mặt vẫn lạnh như hố băng.

Thấy anh không trả lời, ba đứa bé chỉnh tề cúi đầu giải thích: “Chúng cháu đại diện cho cô Vân đây gửi lời xin lỗi chân thành đến Tổng giám đốc Mục, xin ngài bỏ qua cho đừng bắt chúng cháu phải đền”

Chỉ cần đừng nói đến tiền bạc thì mọi thứ đều dễ nói chuyện.

Vũ Hân Hân bất lực đưa hai tay ra sau lưng, lặng lẽ đứng đó, nhìn mảnh sứ vỡ trên mặt đất, nói: “Hay là tôi dính lại giúp anh nhé.”

Mấy kẻ có tiền cũng thật là, hơi một tí là bày toàn đồ quý giá đắt tiền làm gì chứ.

Mắt thấy Vũ Hân Hân đang định ngồi chồm hổm xuống nhặt mảnh sứ trên sàn.

Mục Lâm Kiên cau mày nói: “Để đó tôi thu dọn”

Bốn mẹ con đều ngẩn ra.

Vậy là không cần họ đền cũng không cần họ dọn dẹp sao?

Trong nháy mắt, bốn mẹ con mỉm cười sung sướng, nói: “Tổng giám đốc Mục, ngài đúng là người tốt. Đời này có thể quen biết được ngài là phúc phận của chúng tôi.”

Nói xong, bốn mẹ con lén lút đi ra cửa văn phòng.

Đang chuẩn bị chuồn.

Thì có vài vệ sĩ đi vào văn phòng.

Dáng vẻ khí thế hừng hực kia dọa bốn mẹ con họ sợ đến mức lạnh cả sống lưng.

“Tôi cho phép các người đi sao?” Mục Lâm Kiên ngạo lạnh giọng nói.

Bốn mẹ con dừng bước lại như một cái máy.

“Không phải chỉ nói để tôi thu dọn thôi sao?” Mục Lâm Kiên cao ngạo đứng dậy, nghiêm nghị từ phía sau bước đến.

Mỗi một bước chân như dẫm nát trái tim cô và bọn trẻ.

Bốn mẹ con sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.

“Cô gửi mấy đứa nhỏ này lại cho tôi, còn người lớn ở lại để thu dọn”

Ba đứa bé chợt hiểu rõ.

Vừa rồi Mục Lâm Kiên nói “để tôi thu dọn thì ra là chỉ Vũ Hân Hân!

“Tổng giám đốc Mục, chúng cháu còn nhỏ, buổi tối phải gặp Búp Bê.”

“Quan hệ mẹ con hay sao mà buổi tối muốn gặp mẹ?”

Một câu đã chặn họng bọn nhỏ rồi.

Lục Tâm nghe theo mệnh lệnh dẫn ba đứa bé đi: “Đi thôi!

Các bạn nhỏ đáng yêu!”

“Không được! Chúng cháu không thể bỏ lại Búp Bê được.”

Bọn nhỏ sao có thể bỏ đi được chứ: “Chúng cháu sẽ trả tiền cho chú là được chứ gì!”

“Chú không cần tiền bạc, chú muốn người.”

Bốn cha con mở ra cuộc chiến tranh giành Vũ Hân Hân.

“Không thể! Nếu chú dám ra tay với Búp Bê thì chúng cháu sẽ không bỏ qua cho chú đâu” Ba đứa bé kiên quyết ngồi xuống sàn không chịu đi.

“Không đi thì ngày mai đừng mong đến công ty”

Nghe vậy, Vũ Hân Hân nóng nảy, nói: “Các con ra ngoài trước đi, dì sẽ nhanh chóng về thôi.”

Cô biết rất rõ, trước mắt chỉ có công ty là an toàn nhất.

Vứt ba đứa bé ở nhà một mình cũng giống như bảo cô đi tìm chết.

Bởi vì khóa điện tử ở căn nhà cô vừa thuê gửi đến năm tin nhắn báo sai mật khẩu, nếu cô đoán không nhầm thì Lê Thu đã đến đó năm lần.

Với một người đang phải đi làm như Vũ Hân Hân thì chỉ có thể vừa đi làm vừa mang bọn trẻ theo mới là tốt nhất.

Nếu như ngay cả công ty cũng không thể chấp nhận con cái cô thì thật sự cô không biết phải làm sao nữa.

“Búp Bê!” Ba đứa bé không hiểu vì sao phải theo ý Mục Lâm Kiên: “Chúng con không đi! Chẳng qua mai chúng con không cần phải đến đây thôi, nơi này cũng chẳng có gì vui để chơi”

Bọn trẻ còn nhỏ không ý thức được tính nghiêm trọng của “Ra ngoài.”

Vũ Hân Hân tức giận quát lên.

Bắt buộc mấy đứa bé đi ra ngoài trước.

“Vào trong xe chờ dì!”

“Yên tâm, tôi sẽ trông coi bọn trẻ cẩn thận giúp cô.’ Lục Tâm cung kính nói.

Vũ Hân Hân cười lạnh, cô là một người mẹ bất lực biết bao nhiêu, ngay cả con mình cũng không bảo vệ được, vậy mà cuối cùng còn hy sinh tôn nghiêm của bản thân mình để đổi lấy sự an toàn cho mấy đứa bé.

Sau khi cửa văn phòng đóng lại, Vũ Hân Hân lạnh lùng nhìn về phía Mục Lâm Kiên.

Không phải anh ta muốn cô sao?

Vũ Hân Hân cố nén tức giận, một tay kéo nơ bướm trên cổ áo xuống.

Lại là chiếc áo sơmi này, chỉ cần kéo nơ bướm ra là có thể nhìn thấy như ẩn như hiện.

Cô kiêu ngạo đi đến trước mặt anh, hai tay thành thạo đặt trên bờ vai vĩ ngạn của anh, nói: “Nhanh lên”

‘Vẻ mặt không tình nguyện kia lọt vào mắt Mục Lâm Kiên.

“Thế nào? Không phải nói muốn thu thập tôi sao? Tới đi!”

vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve-503-0

hấy Mục Lâm Kiên đứng bất động, Vũ Vân Hân cười khẽ: “Sao thế? Tổng giám đốc Mục, chơi chán tôi rồi à?”

Bộ dạng không câu nệ tiểu tiết của cô mang theo một loại khí chất phong trần.

“Nếu như không đến thì tôi đi đây”

Vũ Vân Hân nói xong kiêu hãnh quay người đi.

Một tay Mục Lâm Kiên kéo cô lại, hơi tức giận ép cô trên tường.

Hơi thở thô bạo của anh phả lên mặt cô, nụ hôn mạnh mẽ chặn Vũ Vân Hân lại.

Cánh tay mạnh mẽ ôm cô lên, có tiếng xé rách mạnh bạo, quần áo rơi xuống đất hỗn loạn.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, mùi thơm của đồ ăn bay từ bếp đến, Vũ Vân Hân hơi hé mắt.

Ga giường lộn xộn, cảnh tượng vừa lạ lãm vừa quen thuộc, khiến Vũ Vân Hân nhanh chóng đứng dậy.

Nhìn về phía đồng hồ bên cạnh giường, đã chín giờ sáng.

Cô phải tham gia lên chức vào lúc chín giờ ba mươi.

Cô vội vàng nhặt quần áo trên sàn nhà, lại phát hiện quần áo đều bị xé nát.

Tên đàn ông chết tiệt này, không thể bớt thô bạo chút à?

Vũ Vân Hân lấy khăn tắm bọc mình lại, buồn bực hậm hực.

ra khỏi phòng ngủ.

Cô không nghĩ tới lúc mình thức dậy đã là ngày hôm sau.

“Anh có thể nhờ thư ký đi mua hộ tôi bộ quần áo không?”

Cô lúng túng đi đến trước phòng bếp.

Mục Lâm Kiên đang thuần thục làm bữa sáng, bóng lưng kiêu ngạo cao lớn vững vàng, tràn ngập hương vị hormone, anh còn ngon miệng hơn cả bữa sáng.

Má Vũ Vân Hân ửng hồng.

Đôi mắt lạnh lùng kia nhìn chằm chằm cô.

“Không mặc gì đẹp đấy”

Đang trêu chọc cô đấy à?

“Tôi không có thời gian đùa với anh, chúng ta phải tham gia lễ thăng chức”

“Ăn xong rồi đi.”

Hiếm khi Mục Lâm Kiên hào hứng làm bữa sáng, đây chính là chuyện tốt ngàn năm khó gặp.

Anh còn tỉ mỉ bày biện một phần bữa sáng kiểu Tây đặt trước mặt Vũ Vân Hân.

Bởi vì thời gian đang gấp, cô cầm lấy dĩa nhét từng miếng vào miệng, chưa tới hai phút đã ăn xong.

“Tôi ăn xong rồi. Bảo thư ký của anh cầm một bộ quần áo đến cho tôi đi”

Mục Lâm Kiêm nhìn đĩa ăn đã sạch sẽ, nhíu mày không vui.

Ăn uống qua loa, không tôn trọng thành quả lao động của anh.

Anh lạnh lùng im ắng, nhai từ từ chậm rãi nuốt bữa sáng.

“Mục Lâm Kiên, tôi đang nói chuyện với anh đấy”

Mắt thấy thời gian đã đến chín giờ mười lăm phút.

Thăng chức cô chuẩn bị từ lâu, không thể cứ thế mất đi được.

Đây chính là cách duy nhất để cô trở thành người đầu tư hợp pháp.

Cô vừa mềm vừa cứng.

Mãi đến chín giờ hai mươi lăm phút.

Vũ Vân Hân ngồi không yên, đứng dậy, nổi giận đùng đùng đi đến cửa ra vào.

Không phải chỉ là một bộ quần áo thôi à?

Không có thì không có. . Tiên Hiệp Hay

Chẳng lẽ lại sợ để cho toàn bộ thế giới biết cô với Mục Lâm Kiên đang ở chung hay sao?

Cô chẳng quan tâm nhiều như vậy, tay nắm khóa vặn nhẹ.

Cửa còn chưa mở cô đã bị Mục Lâm Kiên ôm trở lại.

“Ai cho phép em mặc như vậy ra ngoài?”

Sự nóng nảy của người phụ nữ này khiến anh chết mệt.

“Tôi muốn đi ra ngoài tham gia…”

Mục Lâm Kiên hôn cô mạnh bạo, cánh tay mạnh mế có lực ôm cô.

“Anh thả tôi ra. Bây giờ không phải là…”

Vũ Vân Hân xấu hổ gào thét.

“A” Mục Lâm Kiên nhìn bộ dạng sốt ruột của cô cười lạnh: “Đi mua quần áo với em”

“Tôi không muốn mua quần áo, tôi muốn đi thăng chức”

Cô thì vội đến mức giậm chân.

Mà người đàn ông này còn không nhanh không chậm.

“Anh có biết thăng chức này quan trọng đến mức nào với tôi không hả? Anh sẽ không hiểu loại khát vọng với chức vị này của người ở tầng chót chúng tôi đâu”

Vũ Vân Hân càng nói càng kích động, trơ mắt nhìn đồng hồ đã đến chín giờ ba mươi phút.

Người đã ngồi đầy ắp phòng họp dưới tầng.

Tất cả các giám khảo đã vào chỗ.

Vị trí chủ tịch cực kỳ có quyền uy lại trống không.

Mục Lâm Kiên chưa tới, không ai dám tùy bắt đầu.

Vũ Thư Anh ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn thời gian, đến muộn vừa đúng mười lăm phút, vẫn không thấy Mục Lâm Kiên đâu.

“Bộ trưởng Vũ, làm phiền cô gọi cho tổng giám đốc Mục”

Trợ lý bên cạnh thấy mọi người đã ngồi đủ lâu mà vẫn chưa thấy tổng giám đốc Mục đến.

Vũ Thư Anh gọi điện cho Mục Lâm Kiên.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Mục Lâm Kiên đang chơi vui nhìn Vũ Vân Hân tức đến sắp bùng nổ trước mặt mình.

Mỗi lần bỏ đi một bước, anh lại kéo cô lại, hoàn toàn không có cách thoát khỏi lồng ngực anh.

Anh ôm lấy cô, thân mật gần sát bên tai: “Đi mua quần áo “Có phải đi mua quần áo rồi thì anh mới để tôi đi không?”

“Ừ”

Biến thái chết tiệt.

“Nhưng lúc tôi về, kiểm tra thăng chức đã xong rồi.”

Vũ Vân Hân vội đến suýt khóc.

Đáng ghê tởm nhất là Mục Lâm Kiên có thể chiếu lại hình ảnh trong tròng kiểm tra thăng chức trên màn hình led rộng.

Cô với Mục Lâm Kiên đang thân mật, mà người trong màn hình lại cực kỳ nghiêm túc, bầu không khí lo lắng chờ đợi bắt đầu.

“Tôi đến muộn. Anh xem mọi người đã đến đủ rồi kìa”

Dường như Vũ Vân Hân đã bỏ lỡ một cơ hội lớn.

Cô hối hận vì sự nóng nảy của mình, hối hận vì đã đi trêu ghẹo Mục Lâm Kiêm đúng thời khắc mấu chốt.

“Tôi không đi, cho nên không đủ”

Giọng Mục Lâm Kiên lạnh lùng nghiêm nghị, thâm trầm mà mạnh mẽ.

Anh giữ lấy căm Vũ Vân Hân, quay lại câu hỏi lúc nãy: “Đi hay không đi?”

“Tôi hận anh chết đi được. Tôi không thể đến kiểm tra thăng chức.” Nước mắt Vũ Vân Hân rơi xuống như bão tố: “Anh là ma qui Bình thường làm càn thì thôi đi, bây giờ quan trọng với tôi đến mức nào anh có biết không hả?”

Mục Lâm Kiên nuông chiều nhìn cô, đau lòng giúp cô lau nước mắt: “Thực sự rất ngu xuẩn”

Có phải người phụ nữ này không biết đây là công ty của anh không?

Cả công ty này mà anh còn không quyết định nổi à? là ông chủ?” Mục Lâm Kiên dùng sức lấy cảm chọc chọc vào trán cô.

“Anh.” Vũ Vân Hân khóc hu hu nói.

“Vậy toàn bộ công ty nghe ai?”

“Anh”

“Vậy em vội cái gì?”

“Tôi không cần đi cửa sau.” Vũ Vân Hân bĩu môi.

Mục Lâm Kiên cười lạnh: “Đây không phải lần đầu tiên em đi cửa sau”

Mặt của cô thoắt cái đỏ ửng.

Bắt đầu từ lúc nhận nhóm năm người, người phụ nữ này đã đi cửa sau.

“Đi mua quần áo cho em”

Anh vừa nói vừa cầm một cái áo sơ mi mặc cho cô, tiện tay vén khăn tắm của cô lên.

Anh cài lưu loát từng cái cúc áo.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Có đi hay là không?”

“Đi”

Cô có thể không đi sao?

Bây giờ cô đã bị ép đến điểm cuối rồi.

Nghe thấy tiếng Vũ Vân Hân đồng ý, Mục Lâm Kiên cầm lấy điện thoại: “Lùi lại đến xế chiều bắt đầu.”

Ngay sau đấy, mọi người trong màn hình led tản ra.

Vẻ mặt Vũ Vân Hân ngơ ngác: “Chuyện gì xảy ra thế?”

“Tôi làm gì còn phải giải thích với em?”

Mục Lâm Kiên thay một bộ quần áo thoải mái, kéo tay cô đi vào thang máy riêng.

Anh lái xe đưa cô tới trung tâm thương mại.

Bởi vì thời gian còn quá sớm nên trung tâm thương mại vẫn chưa mở cửa, bọn họ đi vào từ cửa sau.

Toàn bộ cửa hàng cũng chỉ có anh với Vũ Vân Hân.

“Thích gì thì tùy tiện chọn đi”

vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve-505-0

“Của tôi đâu?” Mục Lâm Kiên chỉ mình, nhìn cô mong cô để ý.

Vũ Vân Hân cầm trong tay quần cho em bé ba tuổi, nhìn mắt nhìn Mục Lâm Kiên cao lớn trước mặt: “Anh mặc được?”

Mục Lâm Kiên im lặng liếc mắt.

“Chắc chỗ này do nhà anh mở quá, tôi thích cái nào thì cầm cái đấy, tôi không giống với anh, đi ra khỏi cửa này tôi sẽ không trả tiền đâu”“

Nói cho cùng, cô chỉ không muốn chọn quần áo cho anh ta thôi.

Mục Lâm Kiên nhìn bộ dạng điên cuồng chọn quần áo trẻ con, ghen tuông gấp bội, lạnh giọng ngạo nghễ: “Không được đặt đồ dùng trẻ em lên kệ”

Hạ lệnh vô lý, mấy chị nhân viên phục vụ lập tức dọn sạch kệ đồ cho trẻ em, kể cả mấy cái trong tay Vũ Vân Hân.

Vũ Vân Hân nóng nảy: “Này. Anh…” Dù sao anh cũng là bố của con mà.

Cả ngày so đo với ba em bé kia thì có gì hơn người?

Mắt thấy tất cả đồ vật bị dọn đi, Vũ Vân Hân vội vàng làm nũng: “Lâm Kiên, I love you.”

Một câu tình tứ không tim không phổi lại khiến Mục Lâm Kiên hờ hững nhếch mày: “Tôi không yêu em”

Anh cầm lấy quần áo nữ Vũ Vân Hân đã chọn dưới sàn nhà, lôi kéo Vũ Vân Hân đi về phía cửa.

“Này. Tôi còn không chưa đi dạo đủ. Không mua cho con thì mua cho tôi cũng được mà. Này.”

Chỗ này toàn mấy thương hiệu có tên tuổi lớn đứng đầu, tùy tiện bán đi một hai món cũng lời được một số lớn.

Vũ Vân Hân lưu luyến nhìn cửa lớn xa hoa, không biết lần tiếp theo sẽ là lúc nào.

“Nam nữ chính trong tiểu thuyết người ta không thế này.

Nam chính đều rất hào phóng, bao toàn bộ cửa hàng để cho người ta tùy tiện chọn” Cô chu cái miệng nhỏ nhắn oán trách, trơ mắt nhìn trung tâm thương mại dần dần rời xa qua cửa sổ xe.

“Tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết người ta rất hào.

phóng, đưa nhà đưa xe, hận không thể đưa toàn bộ tài sản cho.

nữ chính người ta” Cô quay sang, tức giận nói: “Đâu ra loại tổng giám đốc bá đạo keo kiệt như anh, lấy thêm mấy bộ quần áo trẻ con thôi mà đã đuổi người ta đi. Tôi không hiếm lạ gì mấy cái này, anh cầm đi đi. Hừ”“

Vũ Vân Hân bắt đầu hờn dỗi, ném mấy túi quần áo với túi xách vào ngực Mục Lâm Kiên.

“Ừ”’ Anh thẳng thắn trả lời.

Chỉ thấy anh nhận đống đồ chơi kia rồi gọi điện thoại cho Lục Tâm: “Mấy cái túi xách này với…”

“Mục Lâm Kiên.”

Vốn còn muốn anh đến dỗ dành, ai biết tên này lại làm thật.

Bên trong cộng lại thể nào cũng đến mấy trăm vạn, sao có thể để Lục Tâm được lời.

Cô nhanh chóng cầm về: “Tôi chỉ tức giận thôi, bây giờ không tức giận nữa.”

Tay còn chưa chạm tới cái túi, kết quả đã bị một tay Mục Lâm Kiên giật lại: “Đã bảo không cần nữa còn gì, còn cầm làm gi”

“Nói đùa đấy, đừng coi là thật”

“Không buồn cười.”

Mục Lâm Kiên cư: nh nghiêm mặt.

Quỷ hẹp hòi chết Vũ Vân Hân hao tâm tổn trí nhíu mày, lấy tay vỗ trán lại tức giận.

“Anh cứ như vậy thì không có bạn gái được đâu: Cô lầm bầm.

Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn chăm chằm: “Bạn trai bảo cô chọn mấy bộ quần áo cô cũng không muốn, cần loại bạn gái như này để làm g Anh ngạo nghễ để khuôn mặt tuấn tú đến gần, nắm cằm cô: “Tôi có chút bất mãn với em”

“Vậy chia tay thôi.”

Một câu nói nhảm bật ra khỏi miệng Vũ Vân Hân, lập tức mặt lạnh của Mục Lâm Kiên âm trầm xuống.

Bàn tay đang năm buông ra.

Hai người ngồi đó, không có nói thêm bất cứ câu nào.

Khoảng trống ở giữa như thể biển rộng.

Xe đi đến dưới tầng khu nhà cho thuê.

Vũ Vân Hân mở cửa xe, không nói câu nào xuống xe, không quay đầu lại mà đi lên phía trước.

Cô cũng không cầm đống đồ trên xe đi.

Chỗ ngồi trống rỗng, không hiểu sao trong lòng Mục Lâm Kiên hơi cay cay.

Anh lẳng lặng ngồi yên vị trí cũ, nhìn Vũ Vân Hân biến mất trong tâm mắt.

“Tức giận?”

Giọng nói trầm thấp từ tính khiến lái xe ngồi ở vị trí ghế lái sững sờ: “Đúng vậy. Tổng giám đốc Mục”

“Thật nhỏ mọn”

Lái xe xấu hổ, cả gan nói một câu: “Thật ra con gái chỉ cần dỗ dành một chút. Nếu không…”

“Nếu không cái gì?” Đột nhiên tim Mục Lâm Kiên xiết chặt.

“Thật sự chia tay.”

Đột nhiên, Mục Lâm Kiên nhớ tới câu Vũ Vân Hân nói.

Anh trợn tròn mắt, đây là chia tay?

Mục Lâm Kiên nhanh chóng xuống xe, cầm đống lớn quần áo với túi xách trong tay chạy lên tầng.

Không thể cứ thế chia tay.

Anh khó lắm mới tìm thấy cô, đời này chỉ có thể có cô. Tại sao có thể nói chia tay là chia tay được.

“Vũ Vân Hân.”

Anh dốc sức chạy lên tầng, sợ cô thật sự rời khỏi, hét to lên tầng trên.

“Búp bê, hình như có người đang gọi mẹ.” Ba đứa nhỏ vừa bước ra khỏi phòng đang xếp thành một hàng nhỏ, chuẩn bị đến công ty với Vũ Vân Hân.

Vũ Vân Hân khóa kỹ cửa phòng, nắm tay bọn nhỏ.

Vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Mục Lâm Kiên đang chạy như gió về phía cô.

Trong tay còn cầm túi lớn túi nhỏ.

Bốn mẹ con trợn mắt há mồm, bộ dạng hùng hổ của Mục Lâm Kiên nhìn từ xa giống như đang muốn nhào đầu về phía trước.

Bốn mẹ con nhanh chóng vào phòng.

Mục Lâm Kiên càng đuổi, bọn họ càng chạy nhanh hơn.

“Búp bê, nhanh mở cửa. Ông ta sắp tới rồi” Ba bé con như nhìn thấy quái vật.

Càng gấp Vũ Vân Hân càng không nhập đúng mật khẩu.

“Sao lại không được.’ Bốn mẹ con vội gần chết.

“Anh đừng tới đây. Tôi cho anh biết. Anh mà tới gần nữa…

tôi sẽ không nương tay với anh đâu.”

Vũ Vân Hân thấy tình hình không ổn, cầm lấy cây chổi chỉ vào Mục Lâm Kiên.

Ba bé con to gan đứng trước mặt Vũ Vân Hân: “Không cho phép bắt nạt búp bê của bọn tôi.”

“Không thể chia tay” Mục Lâm Kiên thở hồng hộc, ánh mắt kiên định nhìn Vũ Vân Hân.

Cô sững sờ.

“Nếu mấy cái này không đủ, vậy tôi bảo người chuyển cả trung tâm thương mại qua cho em. Hơn nữa, em muốn cái gì tôi cũng cho em. Tài sản, công ty cũng được, chỉ cần em không chia tay, tôi sẽ cho em tất cả”“

Ba bé con kinh ngạc trợn tròn hai mắt, trong đầu bắt đầu tính toán tài sản của Mục Lâm Kiên, nghe cho dù có gãy hết hai chân cũng không phải lo cơm áo mười đời, bây giờ đang đưa tới trước mặt bọn họ.

“Lỗi của tôi” Tất cả vâng sáng của Mục Lâm Kiên biến mất, hèn mọn đến chật vật: “Không chia tay. Được không?”

Cả người Vũ Vân Hân ngơ ngác.

Đây là thao tác gì thế?

Nhìn thấy cô không lên tiếng, trong mắt Mục Lâm Kiên lộ ra lo lắng.

“Tôi có nói chia tay gì đâu.”

“Bởi vì hai người hoàn toàn không ở bên nhau.” Há Cảo ở bên trong bập bẹ bổ sung.

Hai em ở bên cạnh nhanh chóng che miệng cậu, cái này càng nói càng loạn.

Tỉnh thần cả người Mục Lâm Kiên sa sút, ánh mắt đang lo lắng quay lại vẻ lạnh lùng.

Hóa ra tất cả mọi chuyện đều do vai diễn là anh đóng.

Đồ trong tay bị anh buông ra, rơi xuống sàn nhà.

Đôi mắt sắc bén của Mục Lâm Kiên khẽ run, không hiểu sao trái tim như đang bị chặn lại.

“Em đang lợi dụng tôi? Đúng không?”

Thật ra từ khi Vũ Vân Hân tiếp cận anh, anh đã từng nghe thấy bọn nhỏ nói như vậy.

Ba đứa vẫn còn nhỏ nên không biết nói dối, cho nên giấy không thể gói được lửa.

Vũ Vân Hân không nói lên lời.

Mục Lâm Kiên thất vọng đến cực điểm.

Ba bé con yên lặng đứng đấy, áy náy cúi thấp đầu.

Bị Mục Lâm Kiên vạch trần, cực kỳ giống như đã làm chuyện gì đấy rất xấu.

“Rất xin lỗi” Ba từ nhợt nhạt, yếu ớt bật ra khỏi miệng Vũ Vân Hân.

vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve-507-0

Giọng nói kiêu ngạo không thể quen thuộc hơn.

Đó là những gì Vũ Vân Hân và ba đứa bé đã nói, chỉ là nó đã được gửi đến điện thoại của Mục Lâm Kiên lúc nào không rõ.

“Nếu tôi yêu Mục Lâm Kiên, thì tôi sẽ chết!”

“Ngay cả con chó bị mù cũng sẽ không yêu người đàn ông này, đó chỉ là trêu đùa mà thôi.”

“Mục Lâm Kiên chỉ là một con cờ trong tay tôi”

“Tôi chỉ là thích nhìn người đàn ông ngu ngốc đó vì tôi mà trả tiền, chỉ có vài triệu, tôi còn muốn nhiều hơn nữa!”

Trong điện thoại có đến hơn trăm tin, vào hai tháng trước có người đã liên tiếp gửi tin nhắn cho Mục Lâm Kiên.

Anh ấy bỏ qua điều đó vì anh ấy tin vào Vũ Vân Hân.

“Không phải đâu! Anh đừng hiểu lầm!” Vũ Vân Hân đột ngột lắc đầu: “Ý của tôi không như những gì anh nghĩ”

Mục Lâm Kiên thất vọng vô cùng, anh lạnh lùng nhắm mắt.

Cô ấy thực sự đã nói những lời đó.

Tiếc thay khi anh vẫn luôn nghĩ đó không phải là những lời cô nói. Nếu như khi đó cô có lừa anh rằng đó không phải là những lời cô đã nói, Mục Lâm Kiên cũng sẵn sàng tin tưởng.

Nhưng đáng tiếc rằng cô ấy chỉ nói rằng đừng hiểu lầm.

Anh thờ ơ quay đi, bóng dáng cao lớn của anh bị ánh mặt trời kéo dài in trên mặt đất, chiếc điện thoại bị anh đập vỡ.

“Xem ra chú ấy tức giận rồi” Bánh Bao bĩu môi nhìn theo bóng lưng rời đi của Mục Lâm Kiên.

“Rốt cuộc là ai đã gửi cho chú ấy!” Màn Thầu cau mày suy nghĩ.

Bánh Bao thở dài buồn bã: “Có vẻ rất khó để có thể làm rõ việc này”

Dù sao đúng thật là họ đã nói những lời này.

Cả trái tim Vũ Vân Hân hoảng loạn, trong lòng tràn đầy cảm xúc chán nản.

“Mẹ, nên làm sao bây giờ?”

Nên biết rằng, đây chính là là hậu thuẫn lớn của họ, nếu không có Mục Lâm Kiên, Vũ Vân Hân sẽ không bao giờ có thể thay đổi được.

“Mặc dù họ rất ghét anh ấy! Chỉ là… Nhìn vào các vệ sĩ bảo vệ ở cửa trước.

Các vệ sĩ không quá tỏ vẻ, nhưng vẫn toát lên khí thế hiên ngang, mang lại cảm giác an toàn cho họ.

Đầu bếp ở tầng dưới cũng lên chiếc xe hơi sang trọng màu đen đó.

Như thể người của Mục Lâm Kiên đang dần dần rút lui đi.

Các vệ sĩ cũng lần lượt rời đi, đúng là không xem thì không biết được, hóa ra Mục Lâm Kiên đã tốn rất nhiều sức người và tiền của để bảo vệ người phụ nữ này.

Một người đàn ông mặc vest và đi giày da bước lên tầng, trong tay cầm một bản hợp đồng: “Cô Vân, đây là do Tổng giám đốc Mục gửi cho cô!”

Trên đó có một bản giấy sở hữu nhà đất đứng tên của Vũ Vân Hân.

Bốn mẹ con kinh ngạc nhìn dòng chữ trên tờ giấy: ” Mục Lâm Kiên thật sự đã mua rồi, trên này còn viết tên của mẹ nữa”

“Tổng giám đốc Mục nói, đây là phí chia tay cuối cùng mà anh ấy gửi cho cô”

Hai chữ chia tay chẳng qua là lời nói vô tình của Vũ Vân Hân ở trung tâm thương mại, nhưng cô thật không ngờ được rằng chỉ trong một giờ vừa qua, cô đã thật sự mất đi Mục Lâm Kiên.

Điều này giống như một giấc mơ vậy.

“Chúng ta trở lại công ty” Vũ Vân Hân không hề nhận bản hợp đồng đó, mà vội vàng đi đến công ty cùng ba đứa bé.

Cô nhấn vội chân ga, rõ ràng sắp đuổi kịp đoàn xe sang trọng phía trước.

Nhưng một tia sáng đỏ lóe lên đã kéo xa khoảng cách của cô và Mục Lâm Kiên.

“Làm sao vậy nhỉ, có cảm giác thật buồn!” Ba đứa bé ngồi phía sau lắng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rõ ràng Mục Lâm Kiên và họ không có chút quan hệ, nhưng tại sao họ lại cảm giác như mất đi thứ gì đó.

Vũ Vân Hân lái xe trở về công ty. . Đam Mỹ Hay

Ba đứa bé trốn trong chiếc thùng lớn và cô đặt lên xe hàng.

Cô vội vàng đẩy lũ trẻ vào trong thang máy.

“Mấy đứa ở yên trong phòng kho này cho mẹ biết chưa?”

“Mẹ, nếu chúng con không ghét Mục Lâm Kiên nữa, chú ấy có quay lại không?” Ba đứa bé lo lắng nhìn cô.

Thực ra, cô cũng không biết anh liệu có quay lại hay không.

“Thật ra con người Mục Lâm Kiên cũng rất tốt!” Ba đứa bé cau mày, luôn cảm thấy như bản thân vừa đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.

“Mẹ đi lên tầng xem một chút.”

Vũ Vân Hân khóa cửa, đi ra khỏi phòng uống nước.

Hai người phụ nữ đứng ở tầng bảy xem video trên điện thoại một cách đắc ý.

“Rất tốt, đã quay lại được rồi!”

“Mau lưu lại! Chờ chút nữa mọi người cùng nhau xem!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.