Chương 425: Gây hấn
Những lời nói đầy khiêu khích quả thực là trò đùa của vận mệnh. Mục Lâm Kiên bỗng tức giận rút súng từ bên hông ra chĩa vào trán Võ Hào Kiệt: “Muốn nói tiếp”
“Ha ha! Cô ấy là do bị tôi đá nên mới lên giường với anh”
Vũ Vân Hân bỗng có vẻ mặt đờ đẫn.
Cô ấy bị đoán trúng tim đen rồi!
Quả thực bốn năm trước chuyện đúng là như vậy.
Năm ấy vì nghĩ đến việc bị Võ Hào Kiệt cắm cho cô chiếc sừng trên đầu nên nhất thời tức giận, cô đã đi tìm người xả bực tức, ai biết được rằng người cô gặp được lại là Mục Lâm Kiên.
Đôi mắt Mục Lâm Kiên đỏ rực đầy sự tức giận lạnh lùng nhìn Vũ Vân Hân, tay anh nắm chặt khẩu súng đang chĩa vào ‘Võ Hào Kiệt, từng vệt gân xanh nổi lên rõ rệt đến nỗi cả cây súng cũng rung lên bần bật.
“Sự thật này mãi mãi cũng không thay đổi được rồi, người con gái Võ Hào Kiệt tôi đây chơi chán rồi bỏ, lại là người phụ nữ của Mục Lâm Kiên, chỉ là dùng lại đồ đã qua tay mà thôi”
“Bùm bùm bùm!”
Tiếng súng liên tiếp vang lên cho tới khi hết đạn, toàn bộ nhà máy rượu nồng nặc mùi thuốc súng. Máu từ người Võ Hào Kiệt từ từ chảy ra nền nhà, loang dần đến đầu mũi giày của Vũ Vân Hân.
Chưa kịp để cô biết người đàn ông này đã chết hay chưa thì Mục Lâm Kiên bước tới dùng lực thật mạnh bế cô đi. Anh đè mạnh cô vào sát bức tường, dùng bàn tay mạnh mẽ giữ cằm và hôn say đắm lên bờ môi non nớt của cô. Bao nhiêu sự uất ức của anh đều trút hết lên người Vũ Vân Hân. Anh uất ức vì tại sao anh không đến trước Võ Hào Kiệt, nếu anh đến sớm hơn thì chắc chắn anh và Vũ Vân Hân đều sẽ không biết đến sự tồn tại của Võ Hào Kiệt. Cả cuộc đời này người phụ nữ này và anh sẽ yêu nhau liền một mạch bước tới hôn nhân.
“Tôi…sắp không thở nổi nữa rồi” Cả người Vũ Vân Hân ngã vào lòng anh, thở hổn hển, nhưng sự mạnh mẽ đầy thô bạo của anh vẫn không chịu dừng lại.
Võ Hào Kiệt đã đạt được mục đích rồi, anh đã thành công khiến cho Mục Lâm Kiên nổi lên nỗi căm hận.
Tất cả mọi người đứng sau kệ để rượu, vệ sĩ kéo Võ Hào Kiệt nằm trên sàn nhà lôi ra ngoài.
Những vệt máu kéo dài theo trên mặt đất, nhìn cảnh tượng vô cùng ghê rợn.
Âm Nguyệt cũng đứng đó, cô không dám hành động liều lĩnh.
Chỉ có kệ rượu mới có thể thấp thoáng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và cao ngạo của Mục Lâm Kiên.
Người đàn ông này đẹp trai quá.
Âm Nguyệt không thể cưỡng lại nổi lại ngoại hình đầy cuốn hút của Mục Lâm Kiên.
Mặc dù có chút sợ hãi nhưng cô ấy thực sự đã yêu anh rồi.
Rốt cuộc Vũ Vân Hân và anh ta quan hệ là gì?
“Vũ Vân Hân là vợ của chủ tịch Mục sao?” Cô ta nói nhỏ với đầy sự tò mò của mình.
Tất cả vệ sĩ cũng không giải thích được, nhưng họ lại có thể ung dung im lặng nhận lấy công danh.
Những ngón tay của Mục Lâm Kiên đan chặt vào năm ngón tay của Vũ Vân Hân, mười ngón tay siết chặt lại như thể anh muốn biến cô thành người của anh.
Sức mạnh mạnh mẽ đó dường như đã chinh phục cô hết lần này đến lần khác.
Cô ấy rất đau, đau đến mức nước mắt chảy dài trên khóe mắt.
“Không!”
Tiếng khóc lóc của cô cũng đã không còn tác dụng nữa.
Rượu đỏ trên kệ để rượu bên cạnh kẽ lắc lư…
Âm Nguyệt bĩu môi, cứ nghĩ cao quý kịch liệt như nào, hóa ra cũng chỉ là một con quỷ.
Hơn nữa, Âm Nguyệt nghĩ việc mà Vũ Vân Hân có thể làm được, cô ta cũng có thể làm được.
Suy cho cùng cô ta cũng là người phụ nữ của bạn trai cũ ‘Vũ Vân Hân, Vũ Vân Hân đã là người phụ nữ của Mục Lâm Kiên thì tại sao cô ta lại không thể?
Vũ Vân Hân không còn sức lực chống cự yếu ớt ngất vào lòng Mục Lâm Kiên Mục Lâm Kiên bế cô bước ra từ phía sau kệ để rượu với dáng vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị, giống như một vị hoàng đế đang ôm người phụ nữ mình yêu, từng bước từng bước đi ra.
Dù quần áo anh đang mặc có xộc xệch nhưng vẫn giữ được vẻ bề ngoài đầy uy nghiêm, uy thế và sức mạnh của mình.
Tất cả vệ sĩ đều cúi đầu đợi chủ nhân của mình bước qua.
Âm Nguyệt vẫy tay: “Chào chủ tịch Mục!”
Một lời nói vào lúc này quả là thực sự rất khó nghe.
Mục Lâm Kiên không đoái hoài gì, lạnh lùng đi qua trước mặt cô ta, bước thẳng ra tới cổng: “Những người không liên quan mau đi ra khỏi đây”
“Tôi không phải người không liên quan! Tôi là em gái của Vũ Vân Hân”
Nghe đến câu này, Mục Lâm Kiên bỗng nhiên dừng lại.