*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 315: Người đã giống nhau mà ngồi cũng giống nhau
Mục Lâm Kiên nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của ba bạn nhỏ thì lạnh nhạt nói: “Tôi không thích mấy nhóc đứng nói chuyện với tôi”
Lục Tâm khom lưng, nhẹ nhàng nói với bọn trẻ: “Các cháu mau ngồi xuống đi, đứng lâu sẽ rất mệt”
Lúc này, ba bạn nhỏ giống hệt nhau cùng đi tới trước mặt Mục Lâm Kiên, thân thể nhỏ bé vội vàng ngồi dồn vào một góc trên ghế sô pha, giống như trên ghế sô pha có gai nhọn có thế đâm bọn trẻ.
Mục Lâm Kiên không nhịn được, trầm giọng nói: “Ba đứa đã giống nhau mà dáng ngồi cũng giống nhau như vậy!”
Ba bạn nhỏ đột nhiên ngây người, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía ông chú dữ tợn trước mặt rồi tự hỏi trong lòng, sao chú này không dịu dàng chút nào vậy?
Mục Lâm Kiên nhếch mi liếc mắt nhìn, sau đó ánh mắt hờ hững nhìn tivi trước mặt.
“Chú Mục, chúng cháu không tìm thấy Búp Bê. Chú có biết Búp Bê của chúng cháu ở chỗ nào không?”
Lời này giống như chưa từng xuất hiện.Mục Lâm Kiên không có ý trả lời câu hỏi của bọn trẻ.
Không khí trong phòng rất yên lặng nhưng vô cùng nặng nề, hơi thở lạnh lẽo khiến bọn trẻ cũng không dám thở mạnh “Ục… Ục… ỨC…”
Một loạt âm thanh của bụng rồng đột nhiên vang lên phá tan sự im lặng giữa mọi người.
Há Cảo nhanh tay che bụng mình lại, khuôn mặt đáng thương mím chặt môi. Cậu rất sợ Mục Lâm Kiên sẽ phát hiện ra.
Trong mắt bọn họ, Mục Lâm Kiên giống như một người độc ác cặn bã, khiến cho Màn ‘Thầu không sợ trời không sợ đất cũng phải e SỢ.
Mục Lâm Kiên lại nhìn về phía ba đứa nhỏ lần nữa, giọng nói lạnh như băng vang lên: “Mấy đứa có ăn không?”
Lời nói vừa dứt thì Há Cảo liền lắc đầu, còn Bánh Bao và Màn Thầu lại gật đầu Mục Lâm Kiên nhíu mày, gương mặt cứng lại như đang suy nghĩ: “Rốt cuộc thì mấy đứa này ăn hay không ăn?”
Anh không đủ kiên nhẫn để dỗ trẻ con, gắt lên: “Mấy đứa mau trả lời?”
Há Cảo sợ sệt nhỏ giọng nói: “Cháu không ăn: Mục Lâm Kiên chỉ về phía bàn ăn, nói: “Chỗ kia, cháu nhanh qua đó, ngồi ăn đàng hoàng cho chú.”
Bàn ăn đã bày nhiều món cho bữa tối từ sớm, chỉ là Mục Lâm Kiên vẫn chưa ăn nên mấy người hầu gái không lui đi, họ liên tục hâm nóngđồ ăn.
“Chúng cháu không ăn đâu ạ” Bánh Bao dè dặt nói: “Chúng cháu chỉ muốn biết Búp Bê của chúng cháu đang ở đâu thôi!”
“Một là ăn, hai là về. Mấy đứa mau chọn đi!” Giọng điệu của Mục Lâm Kiên ngang ngược đầy uy hiếp, trực tiếp chặn lời của Bánh Bao.
Ba bạn nhỏ ngồi im tại chỗ. Mục Lâm Kiên đã thành công khiến bọn trẻ sợ tới mức run lập cập, làm sao còn sức để ăn chứ.
Mục Lâm Kiên thấy bọn nhỏ ngồi im không nhúc nhích, ánh mắt u ám lại lướt qua lần nữa rồi nói: “Mấy đứa muốn ăn cái gì thì cứ nói với đầu bếp.”
Bọn trẻ cảm thấy có chút thân thiết từ trong lời nói.
“Chúng cháu không đói ạ. Sau khi chúng cháu hỏi xong thì sẽ đi ạ” Bọn trẻ chỉ mong có thể rời khỏi cái chỗ quái quỷ này ngay lập tức, người đàn ông trước mặt này thật là đáng sợ.
Bọn trẻ sợ ăn no xong sẽ bị ông chú này mang đi bán giống như bán heo con.
“Mấy nhóc ở yên đây đi. Nếu không tìm được Vũ Vân Hân thì mấy đứa đừng hòng rời khỏi đây”
Thật ra, Mục Lâm Kiên cũng tính dặn dò Lục Tâm tìm người chăm sóc rồi đưa ba đứa nhỏ về nhà trọ. Nhưng mà, chúng mới ba tuổi, nếu buổi tối chúng không thấy mẹ thì sẽ rất hoảng sợ. Hơn nữa, trong nhà không có người lớn, không may xảy ra chuyện gì thì chúng biết làm sao? Mục Lâm Kiên không thể phủ nhận, chúng vẫn là con trai anh. Chẳng qua là, anh không nghĩ rằng ba đứa nhỏ sẽ chạy tới đây tìm mình.
“Lục Tâm, anh cho bọn trẻ ăn rồi đi tắm.
Sau đó, anh cũng dỗ bọn trẻ ngủ đi!”
“Vâng. Anh Mục cứ yên tâm giao cho tôi.”
Nhưng Bánh Bao vẫn không yên lòng hỏi: “Bây giờ, mẹ con đang ở đâu?”