Truyện Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 284




Chương 284: Đẩy cô xuống vực sâu

Hai người phụ nữ trước mặt trợn tròn con mắt, có năm mơ cũng không ngờ đến Vũ Vân Hân lại biết tập hạng mục kia sẽ năm ở đâu.

‘Vũ Vân Hân mở văn kiện ra, nhìn vào con số cùng chữ ký trên đó mà sửng sốt.

“Tên của cô đã bị ký vào đó!

Hai người bọn họ rõ ràng đã lén lút đào hố, sau đó đẩy cô xuống vực sâu Vũ Vân Hân cầm lấy máy cắt giấy, trước mặt bọn họ mà xé nhỏ nó ra: “Không có chữ ký của tổng giám đốc Mục, tất cả hạng mục.

trong tổ năm đều không có giá trị! Đã nghe rõ chưa?”

Sự tự tin của Ninh Uy hoàn toàn bay sạch.

Cô ta bàng hoàng trợn to hai mắt. Cô ta làm thư ký lâu như vậy rồi, chưa từng có cơ hội nói chuyện với tổng giám đốc Mục, hiện tại nếu bảo cô ta cầm hạng mục đưa cho tổng giám đốc Mục ký tên, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy so với lên trời còn khó hơn.

“Thật vất vả cho các cô rồi! Tôi cũng mới biết tin này ngày hôm qua mà thôi. Có lẽ tổng giám đốc Mục khi dễ chúng ta là phụ nữ, không tin tưởng chúng ta cho nên mới cố ý ra yêu cầu như vậy”

Lúc này, Mục Lâm Kiên ở bệnh viện đang lằng lặng theo dõi màn hình, xem cô diễn kịch.

Rõ ràng là yêu cầu của cô, sao lại biến thành anh bắt nạt rồi?

Vũ Vân Hân liếc nhìn đồng hồ: “Trước khi tôi quay lại, các cô cứ thoải mái thả lỏng một chút. Nếu như giám đốc bộ phận bắt nạt các cô thì nên gọi điện thoại nói cho tôi biết đó! Để tôi lại nói với anh ấy, hiện tại còn không cử người đến cho tôi thì thật là quá đáng!”

“Cũng phải nhớ ăn uống đầy đủ nha. Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, nhớ mặc thêm vào lớp áo vào. Dù sao ở đây đều là nữ cả, mỗi ngày không cần phải trang điểm thật xinh đẹp làm chỉ đâu”

‘Vũ Vân Hân bày ra bộ dạng ân cần chăm sóc cấp dưới, không quên lấy từ trong túi xách ra hai hộp thuốc bổ: “Cái này rất hữu dụng đó, bổ máu bổ khí, sử dụng rất tiện! Phụ nữ thì nhất định phải yêu thương bản thân mình!”

“Hôm nay tôi cũng được dịp đi ngang qua, thuận tiện ghé tới, không ngờ lại có thể gặp các cô, vui ơi là vuil Tôi xin nghỉ phép đến thứ tư tuần sau, còn tận mấy ngày nữa, có lẽ lâu lâu mới xuất hiện, các cô cũng đừng lo lắng quá nhat”

Sắc mặt hai người phụ nữ trước mặt đột nhiên đen lại.

Cô ấy thế mà lại có thể muốn trở lại lúc nào cũng được? Lại vui vẻ nhắc đến việc nghỉ phép như đang tận hưởng kỳ nghỉ mát vậy.

Đột nhiên có cảm giác liệu có phải Vũ Vân Hân có người chống lưng hay không?

“Cô nhớ kỹ mỗi ngày giúp tôi quét dọn một chút. Nói không chừng ngày kia tôi trở lại thấy bụi vẫn còn, vậy thì..” Vũ Vân Hân cười xấu xa: “Quét thêm một tuần”

Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, hoàn toàn áp đảo tinh thần của Ninh Uy.

Cô ta không phải người mới đi làm, cô ta hiểu rõ ý của Vũ Vân Hân.

“Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt! Các cô nhớ phải uống thuốc đấy!” Vũ Vân Hân giữ nguyên dáng vẻ kiêu ngạo vừa nấy mà bước ra ngoài Vũ Vân Hân đi đến cửa thang máy, độ nhiên ngẩng đầu lên đúng lúc trông thấy Vũ Thư Anh đang đứng ở hành lang trộm nhìn mình.

Ánh mắt nham hiểm lướt qua, như thể muốn xé xác Vũ Vân Hân thành từng mạnh vậy.

“Nhìn cái gì? Chưa thấy người đẹp bao giờ sao?” Vũ Vân Hân hoàn toàn không để cô ta vào mắt mình.

Vũ Thư Anh ghét bỏ bĩu môi, liếc mắt một cái: “Có bản lĩnh thì xin nghỉ phép mấy bữa nữa, tôi trực tiếp sa thải cô luôn”

“Trước tiên, cô phải có bản lĩnh sa thải tôi đã! Bộ trưởng Vân!” Cách một khoảng xa vậy đối chọi nhau, sự tình mới mẻ này sao Vũ Vân Hân có thể bỏ qua cho được.

Vả lại, gân đây cứ ở bệnh viện buồn chán đến phát ngốc, khó có dịp Mục Lâm Kiên đồng ý cho cô ra ngoài vài tiếng.

“Cô không đau không ốm, xin nghỉ cái gì chứ?” Vũ Anh Thư nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của cô: “Cẩn thận tôi lấy lý do cô giả ốm mà nghỉ việc, coi thường quy định của công ty”

“Vậy cô cứ đi đi! Nếu có bản lĩnh thì cứ việc sa thải tôi!” Vũ Vân Hân tràn đầy tự tin. Dù sao thì đơn xin nghỉ cũng do Mục Lâm Kiên phê duyệt, cô không tin Vũ Thư Anh có tư cách để đá cô đi.

“Cô đợi đấy! Tôi hiện tại đi ngay lập tức!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.