CHƯƠNG 60: TRÌU MẾN VÀ THỐNG HẬN
Nhờ vào sức mạnh của rượu, bàn tay trắng hồng của Đường Tinh Khanh đấm mạnh vào ngực Đông Phùng Lưu, nhớ đến sự xỉ nhục của Đông Phùng Lưu dành cho cô đêm ấy, mắt cô đỏ rực, như sắp khóc vậy. Có điều lại cắn chặt môi, cứng rắn nuốt nước mắt vào trong lòng.
Sau khi Đông Phùng Lưu bị đẩy ra, hắn lắc mạnh đầu, cho bớt say, hắn thô bạo nắm chặt lấy hai nắm tay nhỏ của Đường Tinh Khanh, trong lòng đã bừng bừng tức giận.
Đông Phùng Lưu thở mạnh, đẩy mạnh Đường Tinh Khanh xuống.
Đông Phùng Lưu điên cuồng xé phăng cái áo trên người cô ra, cuối cùng cô cũng hết sức rồi, bị Đông Phùng Lưu hung hăng chiếm trọn.
Trong suốt quá trình, Đông Phùng Lưu luôn thô bạo giày vò cô, bắt cô phải kêu to lên.
Đường Tiểu Khá cứ cắn chặt răng, không mở miệng, sau đó cơ thể cô ướt đẫm mồ hôi, toàn thân cô đau nhức, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Đông Phùng Lưu đưa Đường Tinh Khanh về nhà, bế cô lên phòng, ngắm nhìn cơ thể của Đường Tinh Khanh trắng như tuyết bị lộ ra bởi bộ quần áo rách nát do bị mình thân xé rách, trong lòng lại càng lúc càng nóng rực lên.
Sau khi trở về phòng ngủ, Đông Phùng Lưu cởi sạch đồ Đường Tinh Khanh vứt vào phòng tắm, lại điên cuồng chiếm lấy cô lần nữa.
Đường Tinh Khanh dường như bị cảm giác đau đớn mãnh liệt làm tỉnh giấc, nhìn thấy rõ khuôn mặt giống như ma quỷ thèm khát tình dục của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh đặc biệt không hề vùng vẫy gì, mà chỉ lạnh nhạt nhìn mọi thứ diễn ra, ngay cả tiếng thở nhẹ cũng không phát ra.
Đông Phùng Lưu cảm nhận được sự khác thường của Đường Tinh Khanh. Hung hăng nâng mặt cô lên, ép Đường Tinh Khanh nhìn bản thân mình. Thế nhưng Đường Tinh Khanh lại nhắm nghiền mắt lại.
Đông Phùng Lưu thực sự tức giận rồi, phát hiện trong đôi mắt đang nhắm nghiền ấy của Đường Tinh Khanh, từng giọt nước mắt đột nhiên chảy ra, chảy qua má, rơi trên cằm trắng trẻo mà đẹp đẽ đó.
Đông Phùng Lưu sững lại, chỉ cảm thấy vô cùng mất hứng, hắn đứng dậy, cũng không thèm để ý đến Đường Tinh Khanh, một mình bỏ lên giường ngủ.
Đường Tinh Khanh một mình nằm trong phòng tắm, đợi đến khi giọt nước nóng cuối cùng trở thành lạnh lẽo, toàn thân cô mới bắt đầu run lên không ngừng.
Đường Tinh Khanh cảm thấy bản thân sắp chết rồi, sau cơn cảm lạnh và sự hốt hoảng mà men rượu mang lại, đầu cô đau nhức đến nỗi khiến cô cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống..
Cô ngâm người trong bồn tắm, sau khi bước ra khỏi phòng tắm, trong cơn mơ màng nhìn thấy một chiếc giường liền ngã xuống mà ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Đường Tinh Khanh vừa mở mắt tỉnh dậy liền nhìn thấy Đông Phùng Lưu đang nằm ở đầu giường, lạnh lùng nhìn cô.
“Cô càng ngày càng to gan, cô tự cho rằng mình có tư cách ngủ chung giường với tôi sao?” Giọng nói của Đông Phùng Lưu lạnh lùng, khiến Đường Tinh Khanh phút chốc nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối qua.
Cô cầm gối lên ném mạnh vào người Đông Phùng Lưu, miệng hét lên: “Khốn nạn! Anh là cái đồ khốn nạn!”
Đông Phùng Lưu nhanh chóng giơ tay ra giữ lấy cái gối, cười khẩy nói: “Tôi có thể chiếm đoạt cô, nhưng tuyệt đối không cho phép người phụ nữ bị người đàn ông khác quan hệ, ngủ cùng giường với tôi. Lẳng lơ, cô giả vờ như vậy không mệt sao?”
Đường Tinh Khanh cười khinh miệt: “Nói như thể bản thân anh sạch sẽ lắm. Anh thân thiết với những người phụ nữ đó rồi lại thân mật với tôi anh xem tôi là kẻ mù sao?”
Đông Phùng Lưu lạnh lùng nói: “Cô không có tư cách ghen.”
Đường Tinh Khanh gật đầu nói: “Tùy thôi! Đông Phùng Lưu, tôi nói cho anh biết, tôi đã không chịu nổi anh nữa rồi. Tôi muốn li hôn với anh, đồ khốn nạn!”
Đông Phùng Lưu nói: “Li hôn hay không, không phải cô nói là được.”
Đường Tiếu Khả liền vội vàng nói“Anh…” Cô tức giận đến nỗi bộ ngực trắng như tuyết của cô cũng đang run lên bần bật.
Lúc đó cô mới nhận ra bản thân trên người không mặc gì hết, mặt đỏ ửng lên, vội vàng cướp chăn từ người của Đông Phùng Lưu che lên người mình
Thế nhưng lúc đó, Đông Phùng Lưu bị cướp chăn cũng để lộ ra cơ thể không mảnh vải che thân của mình, Đường Tinh Khanh vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn tiếp.
Độ cong trên khóe miệng của Đông Phùng Lưu liền mất đi, giọng lạnh lùng nói: “Cô vốn dĩ đã chẳng phải trong trắng gì, không biết bị bao nhiêu người đàn ông đùa giỡn rồi, còn giả bộ cái gì!”
“Tôi không có!!!” Hắn lại xỉ nhục, Đường Tinh Khanh tức giận giải thích: “Ngoài anh ra, ngoại trừ lần đầu tiên bị người khác cưỡng đoạt, tôi không hề xảy ra mối quan hệ nào với bất kì người đàn ông nào.”
“Vậy sao?” Đông Phùng Lưu cười lạnh lùng: “Đường Tinh Khanh, tôi nói cho cô biết, cho dù cô có bẩn hơn nữa, thì cũng là cả tôi. Nếu người đàn ông nào mà động vào cô, tôi sẽ khiến hắn chết không cõ chỗ chôn, tốt nhất cô nói cho tôi biết người đàn ông đó là ai?”
“Tôi…tôi không biết…” Đường Tinh Khanh vội vàng lắc đầu, cố gắng để gạt bỏ hoàn toàn chuyện đó ra khỏi đầu.
Đông Phùng Lưu nhìn cái vẻ làm bộ làm tịch của Đường Tinh Khanh, trong lòng khó chịu, tức giận nói: “Đường Tinh Khanh! Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, nói ra người đàn ông đó rốt cuộc là ai.”
Từng lời nói của Đông Phùng Lưu đều đang uy hiếp Đường Tinh Khanh, cô vẫn cứ khăng khăng nói, nước mắt trực trào nơi khóe mắt: “Tôi thật sự không biết, đừng hỏi nữa, ngày hôm đó cái gì tôi cũng không biết, hắn đột nhiên xông vào, tôi thật sự không biết cái gì…tôi không phải cố ý đâu, không phải…”
Đông Phùng Lưu cắn môi, cười một cách bí hiểm: “Cái gì cũng không biết sao? Người đàn ông đột nhiên xông vào sao? Ha! Được lắm, Đường Tinh Khanh, nếu như để tôi điều tra ra được, không chỉ là cô, người tình của cô cũng sẽ chết một cách thê thảm.”
“Tôi thật sự không biết, hắn cũng phải người tình của tôi.” Đường Tinh Khanh có chút buồn chán nói.
Đông Phùng Lưu không để ý đến cô, mặc quần áo xong thì bước ra ngoài, trước lúc đi còn cười lạnh nói: “Đường Tinh Khanh, tôi cho cô thời gian từ từ suy nghĩ, có điều, tốt nhất cô đừng có đem Đông Phùng Lưu tôi ra làm tên ngốc chơi đùa, cô biết hậu quả rồi đấy!”
Đường Tinh Khanh đứng dậy, chỉ vào bóng hình của Đông Phùng Lưu, nhưng mãi một lúc lâu sau cũng vẫn không nói được ra điều gì, về việc liên quan đến lần đầu tiên của cô, người đàn ông lạ đó, cô thật sự không biết hắn là ai…”
Sau khi Đông Phùng Lưu rời khỏi, Đường Tinh Khanh liền đứng dậy, lại đột nhiên phát hiền bản thân hoàn toàn không mặc quần áo.
Lúc này cô mới hét to lên: “Đông Phùng Lưu, cái đồ khốn nạn nhà anh xé rách quần áo của tôi rồi, tôi làm sao ra ngoài được đây! Quay lại đây, đồ biến thái chết tiệt!”
Không hề có hồi âm, chỉ có tiếng bước chân đi xuống dưới nhà của Đông Phùng Lưu.
Đúng lúc Đường Tinh Khanh đang hết đường xoay xở, thì lại có nữ giúp việc đang khó chịu đi lên, thờ ơ cầm quần áo của Đường Tinh Khanh trong tay, vứt xuống giường, tận sâu trong mắt là sự khinh bỉ và châm biếm.
Đường Tinh Khanh không thèm để ý cô ta, chỉ chú tâm mặc xong quần áo rồi xuống dưới nhà. Đông Phùng Lưu đã ra ngoài rồi, chỉ có Đông Phùng Lâm đang ngồi trên ghế sofa chăm chú nhìn Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh bước đến, nghi hoặc nói: “Cậu bị sao vậy?”
Đông Phùng Lâm lắc đầu, nói to: “Chị còn hỏi em bị sao? Em vẫn đang nghĩ chị và anh em hai người bị làm sao?”
Đường Tinh Khanh “Ồ” một tiếng, rồi cười gượng gạo: “Cậu là em trai anh ta, cậu còn không rõ anh ta là người như thế nào sao? Anh ta thực sự là một tên biến thái.
Đông Phùng Lâm thở dài nói: “Tối qua em thấy hình như anh ấy rất tức giận, không làm gì chị chứ?”
Đường Tinh Khanh nhìn vẻ lo lắng chân thành trên khuôn mặt Đông Phùng Lâm, cô cười nói: “Còn có thể làm được cái gì? Thôi bỏ đi!”