CHƯƠNG 331: ĐỎ MẶT
Đường Tinh Khanh nghe vậy thì bật cười, chẳng qua Phương Minh còn chưa biết Đường Ngũ Tuấn lắm chiêu thế nào nên mới nói vậy. Trong mắt Đường Tinh Khanh, thằng nhóc này giống y đúc Đông Phùng Lưu, nhưng Tuấn rất yêu thương cô.
Phương Minh nói vậy là bôi đen hoàn toàn Đông Phùng Lưu, cô ấy vốn thẳng tính, ghét ai là không thèm che giấu gì hết.
"Đúng vậy, nếu Đông Phùng Lưu tốt như vậy thì mọi người cũng không gặp phải tình trạng này. Số phận cả thôi." Đường Tinh Khanh nắm chặt tay Phương Minh, hành động này khiến cô cảm thấy an tâm rất nhiều.
Phương Minh vẫn nghiêm mặt, "Tinh Khanh, giờ cậu muốn làm gì? Tớ thấy sau khi tên Đông Phùng Lưu kia mắc bệnh là mọi thứ cứ như thay đổi hoàn toàn vậy."
"Không biết cậu đã từng có cảm giác này hay chưa, khi tớ nhìn thấy Đông Phùng Lưu nằm yên trên giường bệnh, nếu nói tớ vui sướng hay không quan tâm thì đó là nói dối. Tớ không thể tự lừa mình dối người được." Đường Tinh Khanh cúi đầu.
Phương Minh nhìn Đường Tinh Khanh mà lắc đầu thở dài. Cô ấy nắm lấy bả vai Đường Tinh Khanh rồi nói. "Này, giờ hắn ta là con mèo bệnh nên cậu mới mất cảnh giác với hắn phải không? Cậu quyết định nối lại tình xưa với hắn đó hả?"
Đường Ngũ Tuấn đang giả vờ ngủ nghe vậy thì ngón tay hơi động đậy. Nếu đúng như vậy thì cậu rất vui.
Nhưng Đường Tinh Khanh lại giải thích, "Không đâu, cậu hiểu lầm ý tớ rồi. Không có chuyện nối lại tình xưa gì đâu, tớ lo lắng cho anh ta có thể là vì ở chung với nhau lâu, dù sao đó cũng là một mạng người nữa."
"Có đôi lúc là vậy đấy, đến lúc nguy cấp mới có thể tỉnh ngộ ra, mọi ân oán đều không còn ý nghĩa gì cả, nó chỉ làm mọi người khó chịu mà thôi. Như cậu cũng bị tớ liên lụy biết bao nhiêu lần." Đường Tinh Khanh vô cùng biết ơn Phương Minh.
Phương Minh phất tay, "Đừng nói qua chuyện của tớ, vậy là cậu định tha thứ cho hắn? Rồi sao nữa?
"Tớ cũng không biết nữa..."
Đường Tinh Khanh không biết phải làm thế nào, dù cô bỏ qua mọi ân oán, nhưng liệu Đông Phùng Lưu có thể tha cho cô hay không? Dù Đông Phùng Lưu bỏ qua cho cô, vậy cuộc chiến giữa Tịch Song và Đông Phùng Lưu vẫn sẽ tiếp diễn. Còn người đàn bà không có ý tốt Doãn Thu Ngọc kia nữa.
Đường Tinh Khanh cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Trên thực tế thì giờ đã đủ loạn rồi.
"Cậu tha thứ cho hắn cũng vô ích thôi, loại cặn bã như hắn vẫn sẽ chứng nào tật đấy. Giờ hắn bệnh thì là con mèo vô hại, nhưng hết bệnh rồi thì lại thành con sói đói. Vậy nên tốt nhất là đừng quan tâm đến hắn nữa, cậu còn chạy khắp nơi để tìm hắn làm gì."
"Đúng là tự tìm đường chết!" Phương Minh chờ mãi mới có dịp dùng thành ngữ này.
Đường Tinh Khanh cười khổ, "Rời khỏi đây cũng không phải cách hay, sáu năm trước đã chứng minh điều đó. Oan oan tương báo thì có gì tốt đâu chứ, chi bằng mọi người hãy thấu hiểu và bỏ qua cho nhau, cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn."
"Nhưng trên thế gian này chỉ có cậu mới nghĩ vậy thôi." Phương Minh rất muốn kéo Đường Tinh Khanh khỏi suy nghĩ ngu ngốc này.
"Phương Minh, cậu có nói nữa cũng vô ích thôi. Mấy hôm trước tớ đã quyết định rồi. Mọi chuyện đều do tớ mà ra cả, vậy tớ sẽ là người chấm dứt."
"Và giờ tớ còn có một cậu con trai đáng yêu, tớ đâu thiệt gì đâu, tớ rất thỏa mãn." Đường Tinh Khanh mỉm cười dịu dàng nhưng biểu cảm vô cùng dứt khoát.
Đường Tinh Khanh vẫn là Đường Tinh Khanh lương thiện và mạnh mẽ của sáu năm trước.
Nếu Đường Tinh Khanh đã nói đến vậy, Phương Minh biết dù khuyên nữa cũng bằng thừa.
Hai người đều không nói gì, bầu không khí có hơi nặng nề.
Đúng lúc này, Nam Cường Thịnh đi tới, anh ta nhận ra quan hệ giữa hai người khá căng thẳng, không cần đoán cũng biết hai chị em lại nhắc tới chuyện Đông Phùng Lưu rồi. Còn ai có năng lực ấy nữa chứ. Nam Cường Thịnh chỉ biết cười khổ.
Anh nói với Phương Minh, "Cô đúng là không biết an ủi người khác gì hết, tôi đoán hai người lại xung đột vì Đông Phùng Lưu rồi đúng không? Tôi bảo nhé, Đông Phùng Lưu tuy tệ thật, nhưng cũng chưa đến mức hết thuốc chữa đâu, cậu ta cũng đâu đối xử tệ với Tinh Khanh."
Phương Minh cười lạnh, "Không đối xử tệ sao? Bắt cô ấy nạo thai hay đem bán cô ấy là không đối xử tệ sao?"
Từng câu từng chữ của Phương Minh đều nồng mùi thuốc súng khiến Nam Cường Thịnh thấy bối rối, nhưng dù sao Đông Phùng Lưu cũng là bạn thân của anh ta, "Đó là chuyện của sáu năm trước rồi, giờ Đông Phùng Lưu đã thay đổi rồi không phải sao? Tuy thái độ vẫn cương quyết như vậy, nhưng cậu ta chưa làm chuyện gì quá đáng với Tinh Khanh."
Phương Minh liếc Nam Cường Thịnh rồi khinh thường đáp, "Đám nhà giàu các người đều thích đạo đức giả như thế, Đông Phùng Lưu chẳng qua là biết giả vờ hơn trước kia mà thôi, càng nói càng dở."
Nam Cường Thịnh lầm bầm một câu, "Đúng là vô lý."
Anh ta nói rất nhỏ nhưng tai Phương Minh rất thính, cô ấy nghe xong thì trừng mắt nhìn Nam Cường Thịnh, "Tôi vô lý ấy à? Có mà anh thiên vị tên cặn bã kia ấy."
Nam Cường Thịnh đúng là thiên vị Đông Phùng Lưu thật, nhưng cũng không nói dối, anh ta bực bội nói, "Tôi tưởng cô khác những cô gái khác cơ, không ngờ..."
"Ồ, tôi có nói tôi khác người hả? Do anh tự suy diễn thôi." Phương Minh tức đến mức đỏ bừng cả mặt.
Phương Minh luôn tự xưng là chị đại mạnh mẽ, có bao giờ đỏ mặt xấu hổ như vậy đâu. Nam Cường Thịnh nhìn mà ngây ngẩn cả người.
Nam Cường Thịnh không biết vì sao Phương Minh lại đỏ mặt, nhưng cũng không muốn tiếp tục tranh luận với cô ấy nữa, "Tôi thấy từ sau chúng ta đừng nên nhắc đến Đông Phùng Lưu thì hơn, nhắc đến lại cãi nhau, thôi, coi như đây là lỗi của tôi, xin lỗi mọi người."
Đường Tinh Khanh vẫn luôn quan sát hai người, tuy đôi bên không thừa nhận thích đối phương, nhưng Nam Cường Thịnh xuống nước và Phương Minh đỏ mặt, cô đoán hai người vẫn còn cơ hội.
Nhưng Phương Minh vẫn được nước lấn tới, "Nói mãi cũng vẫn về phe tên cặn bã kia thôi." Cô ấy nói xong thì quay đầu bảo Đường Tinh Khanh, "Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bạn của cặn bã cũng không phải thứ tốt đẹp gì."
Phương Minh nói không nể nang gì ai, Đường Tinh Khanh nghe mà bối rối, không biết phải đáp lại thế nào.
Phương Minh vẫn không nhận ra lời mình nói có hơi quá đáng, còn hồn nhiên chờ Đường Tinh Khanh hùa theo.