Truyện Vợ Của Tổng Tài Không Dễ - Mộc Thất Thất

Chương 289: CHƯƠNG 289 CẢ ĐỜI NÀY CŨNG ĐỪNG HÒNG CHẠY THOÁT




CHƯƠNG 289: CẢ ĐỜI NÀY CŨNG ĐỪNG HÒNG CHẠY THOÁT

Nghe được câu này của Đường Tinh Khanh, mắt của Đông Phùng Lưu nheo lại thành một đường, cả người lộ rõ sự tức giận uy hiếp, Đường Tinh Khanh không chịu giải thích chính là đồng nghĩa với việc trong chuyện này có gì đó mờ ám.

Nói không chừng chính là mối quan hệ giống như anh tưởng tượng, nếu như trong sạch, tại sao Đường Tinh Khanh không chịu cho anh biết chân tướng sự việc?

Trong tim Đông Phùng Lưu thoáng qua một tia lạnh lẽo, anh sừng sộ lên, hừ lạnh: “Nếu đã như vậy thì em đừng có nghĩ đến chuyện quay về gặp con trai nữa, cả đời này em cũng đừng mong gặp lại nó.”

“Đông Phùng Lưu!” Đường Tinh Khanh tức đến độ giậm chân bình bịch, mắt cô sắp đỏ đến nơi, ngữ khí cũng trở nên dịu mềm mỏng hơn: “Vậy không thể châm chước một lần à, để tôi về nhà đón con đến đây... tôi đồng ý sống cùng anh, có được không?”

“Không được!” Thái độ của Đông Phùng Lưu trở nên cương quyết, lời nói ra không để Đường Tinh Khanh có đường thương lượng, mặt anh lạnh lùng nói: “Hoặc là em nói ra địa chỉ, anh đến đón con em, hoặc là em đừng mong gặp lại con em nữa, chỉ cần anh còn sống, thì em đừng hòng mong được thoát khỏi anh!”

“Đông Phùng Lưu, anh không phải là người!” Đường Tinh Khanh bị sự cương quyết của Đông Phùng Lưu chọc cho giận phát khóc, cô không muốn để anh nhìn thấy khóe mắt mình đã ươn ướt, vậy nên cô lao vào lòng Đông Phùng Lưu, lại túm lấy cánh tay anh mà cắn, tiện thể lau khô giọt nước mắt sắp rơi xuống.

Không phải đột nhiên cô nhận thua, chỉ là sự không cam lòng của cô đã đi đến giới hạn. Đông Phùng Lưu đúng là ép người quá đáng, tướt đoạt đi quyền tự do của cô, bây giờ đến cả cơ hội về nhà thăm con mình cũng không còn nữa... Nói trắng ra, Đường Tinh Khanh không thích bị người khác giam cầm như thế này! Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng bực bội.

Đông Phùng Lưu đứng thẳng người, để mặc cho Đường Tinh Khanh cắn cánh tay anh, đợi đến lúc cô phát tiết xong, buông anh ra, Đông Phùng Lưu mới lên tiếng: “Không giận nữa à?”

“Hừ!” Đường Tinh Khanh quay mặt đi, không thèm nhìn Đông Phùng Lưu.

Đông Phùng Lưu thầm thở một hơi dài trong lòng, anh tỉnh bơ nắm lấy tay Đường Tinh Khanh, đi về phía thang máy.

Đường Tinh Khanh muốn giằng tay ra nhưng lại bị Đông Phùng Lưu nắm chặt lấy, trong lòng cô càng thêm không vui.

Đông Phùng Lưu dẫn Đường Tinh Khanh đi ăn cơm, trong suốt quá trình, Đường Tinh Khanh không nói với anh nhiều hơn một câu, trưng ra dáng vẻ lạnh lùng, dửng dưng, không thèm ngó ngàng.

Trên mặt Đông Phùng Lưu vẫn luôn khoác lên biểu cảm ung dung hờ hững, trong lòng có chút bất lực, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, nếu như anh không làm như vậy, quay đầu lại là đã không thấy bóng dáng Đường Tinh Khanh đâu nữa rồi.

Đông Phùng Lưu thật sự không muốn phải chịu đựng cảm giác mất đi Đường Tinh Khanh thêm một lần nữa, cái cảm giác mà không biết cô đang ở đâu, không biết cô sống có tốt không, cảm giác mà không còn có cô ở bên, cảm giác mà tất cả mọi chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của anh thật sự khiến người ta vô cùng khó chịu.

Một bữa cơm tẻ nhạt vô vị, Đông Phùng Lưu đưa Đường Tinh Khanh đến biệt thự của mình, anh không nhịn được mà hôn cô, nhưng cơ thể Đường Tinh Khanh cứng ngắc giống như một khúc gỗ không hề có chút phản ứng, Đông Phùng Lưu thấy không còn hứng thú, nên không tiếp tục nữa.

......

Lại nói đến phía Tịch Song

Đã đến giờ tan làm rồi, theo lý thuyết mà nói, Đường Tinh Khanh đáng lý ra nên về đến nhà rồi mới phải, vậy mà đến lúc Tịch Song và Đường Ngũ Tuấn ngồi vào bàn ăn rồi mà vẫn chưa thấy Đường Tinh Khanh về.

Đường Ngũ Tuấn không ngừng nhìn về phía cửa nơi Tịch Song đang đứng, không nhịn được mà mở miệng nhắc: “Bố nuôi, hay là bố gọi điện cho mẹ đi, hỏi xem sao mẹ vẫn chưa về.”

Nếu như là mấy ngày trước, Đường Tinh Khanh tăng ca làm chạy dealine về muộn thì không có gì đáng nói, nhưng bây giờ, thiết kế của Đường Tinh Khanh cũng đã làm xong rồi, vậy mà muộn rồi vẫn chưa về, Tịch Song quả thực lo lắng không thôi, nghe thấy Đường Ngũ Tuấn nói như vậy, hắn liền móc điện thoại ra gọi cho Đường Tinh Khanh.

Nhưng thật bất ngờ, không có ai nghe máy!

Tịch Song nhíu mày, hắn bắt đầu lo Đường Tinh Khanh gặp nguy hiểm, bây giờ cô vẫn chưa về liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Tịch Song nghĩ ra một người, lập tức bấm số, hỏi thăm tình hình của cô, người này chính là ông chủ của Đường Tinh Khanh, bình thường rất thích nịnh hót Tịch Song.

Sau khi điện thoại được thông máy, Tịch Song nói thẳng mục đích gọi điện của mình, đối phương nghe thấy tiếng của Tịch Song thì ngây người một chút, sau đó hỏi: “Lẽ nào Đường Tinh Khanh không nói với anh à? Cô ấy đã xin thôi việc ở chỗ tôi rồi.”

“Cái gì? Thôi việc?” Mặt Tịch Song đầy kinh ngạc, ngẩng đầu, khiến Đường Ngũ Tuấn ngồi đối diện giật mình.

Tịch Song nhanh chóng nhớ lại, Đường Tinh Khanh đã từng cảnh cáo anh không được cho Đường Ngũ Tuấn biết chuyện cô đã không còn làm ở tập đoàn quốc tế Đông Phùng nữa, lập tức nở một nụ cười yên tâm với Đường Ngũ Tuấn, sau đó đứng dậy đi đến phòng khách, chất vấn: “Chuyện này là thế nào? Xảy ra từ lúc nào? Cô ấy thôi việc sao không nói với tôi?”

Tịch Song hỏi ông chủ dồn dập khiến ông ta nhất thời ngây người ra, biết là Tịch Song nổi giận rồi. Ông ta ấp a ấp úng kể hết chuyện cho Tịch Song nghe, sau khi nghe xong, hắn tức giận ném điện thoại xuống ghế.

Tên phế vật đó lại dám để một mình Đường Tinh Khanh đi đến công ty của Đông Phùng Lưu! Lần này cô còn có thể quay về được ư?

Vốn dĩ cứ nghĩ chuyện càng ít người biết thì càng tốt, ai ngờ tên có mắt không tròng kia lại đích thân đưa Đường Tinh Khanh vào đường chết... Đúng là một đám rác rưởi, một lũ phế vật!

Tịch Song giận đến mức muốn giết người đến nơi, khó khăn lắm hắn mới kéo được Đường Tinh Khanh ra khỏi tay Đông Phùng Lưu, kết quả bây giờ lại vì một lũ tay sai vô dụng mà thất bại trong gang tấc. Nếu như bây giờ tên ông chủ kia mà xuất hiện ngay trước mặt Tịch Song, hắn nhất định sẽ một cước đá chết ông ta.

Thuộc hạ thấy Tịch Song không vui liền vội vàng chạy đến nhỏ giọng dò hỏi: “Đại ca, có chuyện gì thế ạ?”

Mặt Tịch Song lạnh băng, lạnh lùng nhìn tên thuộc hạ, ngữ khí rét buốt đến thấu xương: “Mau đi điều tra cho tôi! Sau khi Đường Tinh Khanh rời khỏi công ty rốt cuộc đã đi đâu!”

“Vâng!” Tên thuộc hạ nhận được mệnh lệnh, lập tức nhanh chóng lui xuống dưới, chỉ còn lại một mình Tịch Song đang phát hỏa ở phòng khách.

Đường Ngũ Tuấn cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn, liền vội vàng nhảy xuống khỏi bàn, mặt đầy tò mò chạy đến phòng khách hỏi Tịch Song: “Bố nuôi, lẽ nào mẹ đã xảy ra chuyện gì rồi à?”

Tịch Song nhìn Đường Ngũ Tuấn, nỗi bực đã giảm đi một nửa, không thể để Đường Ngũ Tuấn lo lắng, Tịch Song chỉ còn cách miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hắn đi đến trước mặt Đường Ngũ Tuấn, khom gối xuống, xoa đầu thằng bé rồi nói: “Không đâu, mẹ không sao hết, tối nay mẹ có việc bận nên không về được, chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Vậy à?” Đường Ngũ Tuấn giả vờ tin lời của Tịch Song, ngây ngô gật đầu.

Mặc cho Tịch Song dắt mình về phía bàn ăn, đã biết hôm nay Đường Tinh Khanh không về nên hai người bắt đầu ăn cơm.

Bởi vì mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng nên bầu không khí lúc ăn cơm cũng không còn vui vẻ như ngày thường nữa, lúc Đường Tinh Khanh không có ở đây, Tịch Song và Đường Ngũ Tuấn cũng ít giao lưu với nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.