CHƯƠNG 189: ĐỪNG TRÊU CHỌC THƯ KÝ CỦA TÔI
Trong đầu nhanh chóng loại bỏ những nguy cơ, cuối cùng Nam Cường Thịnh giải thích mập mờ: “Đây là con trai một người bạn của tôi, tạm thời ở chỗ tôi mấy hôm, nói ra cô cũng mới tới đúng không, chúng ta cùng nhau ăn nhé.”
Nghe vậy Phương Minh trợn trừng mắt, ai nói muốn ăn cùng với anh chứ.
Nhưng vừa nghĩ tới vẻ mặt Đường Ngũ Tuấn mong đợi nhìn cô ấy bên cạnh Nam Cường Thịnh, cô ấy lại không tiện hạ thấp Nam Cường Thịnh trước mặt trẻ con, vì vậy không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: “Được thôi, ngồi xuống thì được nhưng bữa cơm này anh phải mời tôi!”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Thấy Phương Minh và Đường Ngũ Tuấn đều không có phản ứng quá lớn, Nam Cường Thịnh thầm thở phào trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Nam Cường Thịnh, Phương Minh có chút không được tự nhiên ngồi thẳng người, cô ấy đột nhiên nhớ ra vừa rồi Đường Ngũ Tuấn nói đùa Nam Cường Thịnh thích cô ấy, tuy cô không cho là thật nhưng Nam Cường Thịnh cũng không trực tiếp thể hiện lập trường.
Không khỏi khiến Phương Minh nổi lòng nghi ngờ, Nam Cường Thịnh sẽ không thích cô ấy thật đấy chứ? Hay là Nam Cường Thịnh cũng không xem là thật?
Người đàn ông đáng chết này, chẳng lẽ mình không xứng với anh ta sao? Hừ!
Có điều vấn đề không nghĩ ra được, Phương Minh đều sẽ không suy nghĩ tiếp, một phút sau cô đã cắt bỏ tâm trạng nghi ngờ này.
Hai người lớn một trẻ con, ba người cũng coi như hài hòa ăn xong bữa trưa.
Trong cả quá trình, Phương Minh phát hiện Đường Ngũ Tuấn còn rất đáng yêu, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào khiến người ta nhìn mà muốn đưa tay ra nhéo.
Phương Minh cũng làm thế thật.
Nhìn một lớn một nhỏ ầm ĩ với nhau, tâm trạng Nam Cường Thịnh bất giác bình lặng, anh ta vui vẻ hỏi: “Ngũ Tuấn, có muốn đến công viên chơi không? Hôm nay thời tiết cũng khá đẹp, thích hợp đi chơi.”
“Được ạ!” Đường Ngũ Tuấn vui vẻ hô lên, cậu bé còn chưa nói hết, gương mặt đã bị Phương Minh nhéo một cái.
Á, thật là phiền chết được!
Đường Ngũ Tuấn không nhịn được nghĩ trong lòng, nếu không phải vì suy nghĩ cho hạnh phúc của chú Nam Cường, cậu bé đã bày ra thân phận của mình rồi. Thông minh như cậy bé, sớm đã nhìn ra chuyện mà Nam Cường Thịnh lo lắng, cho nên cậu bé nhanh trí không mở miệng giải thích, chỉ vì muốn cho người đàn ông U30 này sớm có gia đình một chút.
Mà tuy Phương Minh trông có vẻ không quan tâm nhưng cô ấy cũng rất hứng thú với công viên, nghe thấy sắp đến đó chơi, cô ấy cũng vui vẻ hô lớn: “Tôi cũng muốn đi chơi!”
“Được, chúng ta cùng đi.” Cuối cùng cũng thấy Phương Minh bày ra mặt cười với anh ta, Nam Cường Thịnh cũng rất vui vẻ.
Thấy vậy, Đường Ngũ Tuấn ở bên cạnh âm thầm lo lắng, chú Nam Cường, chú đừng thể hiện quá rõ ràng chứ, chú như vậy sẽ dọa con gái sợ chạy mất.
Nhưng cũng may Phương Minh vốn ngây ngô với chuyện tình cảm, cho nên không cảm giác được Nam Cường có gì không đúng, bây giờ toàn bộ lực chú ý của cô ấy đều bị đứa bé dễ thương Đường Ngũ Tuấn hấp dẫn rồi.
Vì vậy một nam, một nữ, một đứa trẻ đều ôm tâm trạng vui vẻ đi về phía công viên, tiếng hò hét chói tai, tiếng hoan hô tràn ngập trong công viên đầy sức sống này.
Cáp treo gay cấn, cầu nhảy bungee, xe điện đụng, thuyền hải tặc, nhà ma, vô số trò chơi đều chơi một lượt, Nam Cường Thịnh vốn còn lo kích thích như vậy sẽ dọa đứa trẻ Đường Ngũ Tuấn sợ mất, nhưng không ngờ Đường Ngũ Tuấn lại tỏ vẻ thích thú, vì vậy ba người liền buông thả chơi như điên.
Mãi đến khi chập tối, ba người mới chơi quên trời đất trở về, Nam Cường Thịnh mời Phương Minh ăn cơm tối rồi lại đưa cô ấy về nhà xong, Nam Cường Thịnh và Đường Ngũ Tuấn mới một lớn một nhỏ chậm rãi về nhà.
Trải qua một buổi chiều đi cùng nhau, Phương Minh cũng nhìn Nam Cường Thịnh với ánh mắt hơi khác, chí ít thái độ không có ý đối nghịch như vậy nữa.
Tổng kết một câu, cả ngày hôm nay ba người bọn họ đều chơi rất vui, rất thỏa mãn.
…
Một nơi khác ở thành phố, chỉ có tâm trạng của Đường Tinh Khanh là hậm hực, cô một mình ở nhà yên tĩnh mấy hôm, trong thời gian đó Vinh Hiển từng đến thăm cô một lần, biết chân cô sắp hồi phục như cũ thì mới yên tâm.
Mấy hôm sau, chân của Đường Tinh Khanh hoàn toàn có thể đi bộ bình thường, cô liền đi làm bình thường trở lại.
Lúc đầu cô còn muốn từ chức, qua cuộc trò chuyện video hôm đó giữa mình và con trai, cô bỗng nhiên bình tĩnh lại, cho dù như thế nào cũng phải có được lòng tin của Đông Phùng Lưu trước rồi nói, đến lúc đó muốn đưa con trai rời khỏi anh cũng thuận tiện hơn.
Nếu không, tóm lại là rất phiền phức.
Đường Tinh Khanh đi làm, Đông Phùng Lưu chỉ thờ ơ nhìn cô một cái, không hề có phản ứng gì quá lớn.
Trong lòng Đường Tinh Khanh cũng đã chuẩn bị, đúng vậy, người ta đang bận quấn quýt với vợ chưa cưới đang bị thương vì tai nạn kìa, làm gì có thì giờ đi quản nữ thư ký vừa già lại vừa xấu như cô chứ.
Đường Tinh Khanh rất tự giác trở lại vị trí làm việc của mình, mới chưa đầy mấy hôm mà công việc của cô đã chồng chất như núi rồi.
Gần trưa, Nam Cường Thịnh tìm Đông Phùng Lưu thương lượng chút chuyện, buôn bán trong tối ngoài sáng bọn họ đều nhúng tay vào, cho nên rất nhiều chuyện đều cần hai người bọn họ đích thân bàn bạc, vì vậy qua lại khá thân thiết.
Nhìn thấy Đường Tinh Khanh đang bận bịu tối mắt, Nam Cường Thịnh cười cười đi tới dựa vào trước bàn, cười hỏi: “Tinh Khanh, chân của em sao rồi?”
Mấy hôm nay bận rộn, anh ta cũng không có thời gian đến thăm Đường Tinh Khanh.
“Tôi đã không sao rồi, không phải đã có thể đi làm rồi sao?” Đường Tinh Khanh vừa nhìn tài liệu trong máy tính vừa nói.
“Không sao là tốt rồi, đúng rồi, về chuyện con trai em, Lưu vẫn không chịu tiết lộ một tin tức nào, anh cũng không có cách gì. Có điều em yên tâm, có thời gian anh tìm một cơ hội đến nhà cậu ta xem, anh đồng ý với em thì nhất định sẽ làm được.” Nam Cường Thịnh hứa chân thành.
Thực ra trong lòng cũng vô cùng áy náy, xem anh ta vì hạnh phúc cả đời của Đông Phùng Lưu mà mấy ngày nay đã làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm, nói bao nhiêu lời dối trá rồi!
Lưu à, cậu phải gắng sức thêm vào, đừng biến tôi thành một người từ trong ra ngoài không giống người!
Nam Cường Thịnh thầm nói trong lòng.
Đường Tinh Khanh nghe thấy lời nói của Nam Cường Thịnh, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới thông cảm nói: “Tôi biết rồi, không sao đâu, tự tôi có cơ hội cũng hỏi thử anh ta, dù sao chỉ dựa vào một mình anh cũng rất áp lực.”
Thấy Đường Tinh Khanh ra vẻ hiểu chuyện, trong lòng Nam Cường Thịnh lại có chút đau lòng, hiệu suất làm việc của anh ta thấp như vậy từ lúc nào?
Vì Đông Phùng Lưu, anh ta cũng phải liều!
Nam Cường Thịnh vừa nghĩ trong lòng, trên mặt lại ra vẻ ung dung tự tại, câu được câu không mà nói chuyện phiếm với Đường Tinh Khanh.
Cũng may Đường Tinh Khanh đang xử lý một tài liệu tương đối nhẹ nhàng, cũng không gây trở ngại đến công việc của cô cho nên hai người cứ trò chuyện như thế.
Thế là khi Đông Phùng Lưu đi ra nhìn thấy hai người đang nói chuyện thân mật, lại có chút khó chịu.
Sao Nam Cường Thịnh lại trêu chọc thư ký của anh? Không phải anh ta đã có người phụ nữ xinh đẹp kia rồi sao?
Cảm nhận được sát khí quét tới cửa, Nam Cường Thịnh quay đầu lại liếc nhìn Đông Phùng Lưu, sau đó cười chào tạm biệt Đường Tinh Khanh rồi đi vào phòng làm việc của Đông Phùng Lưu.