CHƯƠNG 162: LA VINH HIỂN VẪN CÒN SỐNG SAO?
“Không không!” Đường Tinh Khanh vội vàng khoát tay, hơi lúng túng nói: “Trước đây tôi chưa từng gặp anh... Nhưng anh thật sự rất giống với một người bạn trước kia của tôi, cho nên mới không nhịn được...”
“Thật không? Vậy thì tôi có thể nghe câu chuyện về người bạn đó của cô không?”
Pha cà phê cần một chút thời gian, La Vinh Hiển đứng đối diện Đường Tinh Khanh, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt dịu dàng nói chuyện cùng cô.
La Vinh Hiển không hề vì bề ngoài mà coi thường cô, ngược lại rất lễ độ lịch sự.
Không ngờ sau nhiều năm như vậy, La Vinh Hiển vẫn hoàn toàn giống như trước đây đối xử với người khác rất dịu dàng, Đường Tinh Khanh muốn mở miệng hỏi anh ta chuyện của năm đó, nhưng lại sợ bại lộ thân phận của mình.
Cô bây giờ đang ngụy trang, La Vinh Hiển không nhận ra cô cũng là điều bình thường, nếu cô mạo muội hỏi anh ta chuyện của sáu năm về trước thì chỉ cho thấy cô rất khả nghi, như vậy không tốt, còn có thể làm bại lộ thân phận, hơn nữa Đông Phùng Lưu vẫn còn ở gần đây!
Trong lòng Đường Tinh Khanh rối rắm, nghĩ một lát, vẫn là chọn nhịn đi.
Sau đó cô lắc đầu, thản nhiên nói: “Anh ta rất giống anh nhưng đã sớm qua đời rồi.”
“... Vậy thành thật xin lỗi, đã nhắc lại chuyện buồn của cô.” La Vinh Hiển lộ ra một tia áy náy, nét mặt mang theo ý xin lỗi.
“Không sao.” Đường Tinh Khanh lắc đầu tỏ vẻ không để ý, thản nhiên cười nói: “Dù sao chuyện cũng đã qua lâu rồi, tôi sớm đã chấp nhận sự thật này, anh không cần cảm thấy áy náy.”
Dù sao, bây giờ cô biết người đó vẫn còn sống là đủ rồi.
Nhìn thấy Đường Tinh Khanh như vậy, La Vinh Hiển nở nụ cười sáng lạn, anh ta tiến đến đưa cho cô một tấm danh thiếp, cười nói: “Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có số điện thoại, nếu cô đã nói tôi giống người bạn đã chết của cô, vậy thì chúng ta quen nhau cũng là duyên phận. Sau này nếu cô nhớ đến người bạn đã chết kia thì cũng có thể gọi điện cho tôi, cùng cô giải sầu thì tôi vẫn có thể làm được.”
Ý của La Vinh Hiển là muốn làm bạn với cô sao?
Đường Tinh Khanh nhìn tấm danh thiếp trong tay La Vinh Hiển, hơi kinh ngạc, vừa định đưa tay ra nhận lấy, đột nhiên nhớ lại những ngày tháng dây dưa không dứt của hai người sáu năm về trước.
Không, không được, cô không muốn quay trở lại quá khứ, bây giờ cô chỉ muốn tìm thấy con trai, sau đó về Mỹ, vĩnh viễn rời đi!
Nghĩ một lát, Đường Tinh Khanh cắn răng, kheo léo từ chối: “Xin lỗi, tôi không thể nhận danh thiếp của La tổng, tôi chỉ là một thư ký, không nhận nổi sự hậu đãi của La tổng.”
La Vinh Hiển kinh ngạc, anh ta chỉ theo phép xã giao trên thương trường thôi, nhưng điều khiến anh ta không ngờ là người con gái này lại trực tiếp từ chối anh ta!
Ngay cả việc nhận danh thiếp cho có lệ cũng không có, dứt khoát mà linh hoạt cho thấy lập trường của mình.
Thật là thú vị!
“Vậy được rồi.” La Vinh Hiển thu danh thiếp về, nói: “Con người cô không tệ, tổng tài Đông Phùng đã tìm được một thư ký rất thú vị, nhưng... xin hỏi danh tính của tiểu thư là?”
“Tôi... tôi là Đường An Kỳ!” Không ngờ La Vinh Hiển đột nhiên hỏi tên mình, Đường Tinh Khanh hoảng sợ, suýt chút nữa nói ra tên thật của bản thân, may là lời nói đến miệng rồi lại được sửa lại.
“Đường An Kỳ... cái tên rất hay, trước đây tôi cũng có một người bạn họ Đường!” La Vinh Hiển cười gật đầu, vừa hay lúc đó cà phê đã pha xong, anh ta xoay người lấy cốc đựng.
Đường Tinh Khanh hít một hơi, La Vinh Hiển nói trước đây cũng có một người bạn họ Đường là có ý gì?
“Cảm ơn, cảm ơn đã khen... nếu không có chuyện gì, tôi xin phép đi trước...” Đường Tinh Khanh nói không được tự nhiên, hơi căng thẳng, không đợi La Vinh Hiển trả lời, lập tức chạy ra ngoài.
Đường Tinh Khanh đi rất nhanh, La Vinh Hiển muốn giữ lại cũng không kịp, nhìn bóng dáng của cô, đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc: “Trước đây có phải tôi đã từng gặp cô không, tại sao lại cảm thấy cô thư ký này quen thế...”
...
Đường Tinh Khanh vừa về đến phòng họp, Đông Phùng Lưu vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của cô lúc đi vào thì không khỏi nhíu mày.
Sao lại có vẻ mặt như vậy?
Còn đang nghi ngờ, Đông Phùng Lưu lại nhìn thấy La Vinh Hiển đi vào ngay theo sau, một cơn tức giận không tên bỗng xông lên não, sắc mặt anh u ám, không vui trừng mắt nhìn Đường Tinh Khanh, thấp giọng giận dữ quát: “Vừa rồi cô đi làm gì vậy?”
Đầu óc của Đường Tinh Khanh đang hỗn loạn, đột nhiên Đông Phùng Lưu hỏi một câu mang theo sự tức giận như vậy khiến cô chẳng hiểu tại sao, lập tức nói: “Tôi vừa đi đến phòng trà.”
Vừa nói xong, mặt của Đường Tinh Khanh biến sắc, đột nhiên ý thức được sai lầm của mình, thư ký đi đến phòng trà mà lúc về lại không chuẩn bị cà phê cho ông chủ đang họp, đây không phải tội đáng muôn chết sao?
Thảo nào Đông Phùng Lưu tức giận như vậy, chính cô cũng muốn bóp chết bản thân mình!
“Cái đó... để tôi đi chuẩn bị cà phê cho anh, đợi một chút...” Đường Tinh Khanh vội vàng nói, sau đó không đợi Đông Phùng Lưu trả lời đã quay người nhanh chóng rời đi.
Đường Tinh Khanh không đi còn được, đi rồi càng khiến anh tức giận!
Người con gái này vừa rồi đi đến phòng trà lâu như vậy, thế mà lại không chuẩn bị cà phê cho anh?
Nhìn thấy cà phê trong tay La Vinh Hiển, anh thậm chí còn nghĩ đến việc cốc cà phê kia rất có khả năng là Đường Tinh Khanh đã chuẩn bị cho La Vinh Hiển. Hơn nữa khi hội nghị vừa tạm dừng nghỉ La Vinh Hiển đi ra ngoài ngay sau Đường Tinh Khanh, chẳng lẽ hai người bọn họ vừa rồi luôn ở trong phòng trà ư?
Ở trong đó làm gì, làm những gì, chỉ nghĩ thôi đã khiến Đông Phùng Lưu như sét đánh bên tai.
Cô nam quả nữ, ở trong phòng trà lâu như vậy, hơn nữa đối tượng lại là thư ký mới của anh và đối tác kinh doanh nhiều năm nay, Đông Phùng Lưu thật sự cảm thấy...
Cô thư ký mới này thật sự quá là giỏi! Hừ!
Mãi cho đến khi hội nghị kết thúc, vẻ mặt Đông Phùng Lưu luôn âm trầm.
Sau khi các ông chủ lớn vui vẻ vẫy tay tạm biệt nhau, Đường Tinh Khanh nhìn thấy xe của La Vinh Hiển rời đi, đột nhiên thấy có chút mất mát.
Những hành động này của Đường Tinh Khanh đều bị Đông Phùng Lưu nhìn thấy, lập tức càng thêm tức giận.
Trở về xe, Đường Tinh Khanh ngồi vào xe rồi đóng cửa lại, đột nhiên người cô bị ai đó kéo, sau một hồi lăn lộn, cô bị Đông Phùng Lưu đè dưới thân, anh dùng tay giữ cổ cô!
Đường Tinh Khanh hoảng sợ trước tình trạng này, cô lập tức nhìn về phía Đông Phùng Lưu một cách kinh ngạc: “Đông Phùng Lưu, anh muốn làm gì vậy? Anh thế này là muốn quấy rối tôi sao?”
Ánh mắt Đông Phùng Lưu thâm thúy, mang theo sự tức giận và lạnh lùng, anh nhìn Đường Tinh Khanh từ trên xuống, khinh thường nói: “Tôi đối với cô? Quấy rối? Cô cũng xứng à?”
Cổ bị cánh tay của Đông Phùng Lưu đè nặng, mặc dù khó chịu nhưng đến mức khó thở, không hiểu được tình trạng của anh, cô tức giận lớn tiếng hét lên: “Nếu anh đã không muốn quấy rối tôi, vậy anh đè lên người tôi làm gì!”
Nói xong, cô giãy giụa muốn thoát khỏi Đông Phùng Lưu...