Truyện Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ - Diệp Lăng Thiên

Chương 355-360




CHƯƠNG 355: GIAO THỪA (3)

Diệp Lăng Thiên chậm rãi hút thuốc, anh nhìn Lý Vũ Hân thì trái tim vô cùng đau đớn, một lúc sau mới nói: “Nếu em thật sự không chống đỡ được nữa thì không cần làm, những việc này không nên đè nặng lên một người phụ nữ như em.”

“Nhưng tôi nhất định phải tiếp tục chống đỡ, tập đoàn này là kết quả phấn đấu cả đời ông ấy, cũng là tâm huyết của ba mẹ tôi, ông ấy rất coi trọng, tôi nhất định phải giữ được tập đoàn, tôi cũng cần phải giữ được nó. Hiện tại chúng tôi đã dùng tất cả tài sản đầu tư vào công ty, nếu tập đoàn suy đổ thì tôi chỉ còn hai bàn tay trắng. Không chỉ có tôi hai bàn tay trắng mà còn có rất nhiều người đi theo ông ấy cố gắng làm việc, ông ấy có thể mặc kệ bản thân, nhưng không thể mặc kệ sự chết sống của bọn họ.”

“Ông ấy nói bọn họ đi theo mình cả đời, ông cần phải cho bọn họ một câu trả lời, không thể để bọn họ hai bàn tay trắng, cho nên phải giữ được tập đoàn. Vì muốn giữ được tập đoàn nên ông ấy mới biến thành như vậy. Nhưng hiện tại tôi thật sự không biết nên làm gì, nếu ông ấy vẫn không tỉnh lại thì tôi không thể chống đỡ được nữa.” Lý Vũ Hân lắc đầu nói.

“Em đã ăn cơm tối chưa?” Diệp Lăng Thiên thở dài, hỏi Lý Vũ Hân.

“Không có, không có khẩu vị.” Lý Vũ Hân lắc đầu.

“Tối nay là cơm tất niên, sao em có thể không ăn?”

“Anh nhìn hiện tại giống như ăn tết sao? Tôi ăn tết thế nào? Hiện tại tôi chỉ muốn thời gian trôi nhanh, ông ấy có thể tỉnh lại là được.” Lý Vũ Hân có chút mờ mịt nói.

Diệp Lăng Thiên nhìn thời gian, bỗng nhiên nói với Lý Vũ Hân: “Đi theo tôi.”

“Đi đâu?”

“Em đi sẽ biết thôi.” Anh nói xong thì kéo tay Lý Vũ Hân đi ra ngoài, sau đó đưa Lý Vũ Hân lên xe, lái về ra khỏi bệnh viện.

“Rốt cuộc anh muốn đi đâu? Tôi phải ở bệnh viện, lỡ ông ấy tỉnh lại thì sao?” Lý Vũ Hân có chút tức giận nói.

“Cho dù ông ấy tỉnh lại cũng sẽ hiểu cho em, ông ấy cũng không hy vọng em đứng bên cửa sổ lau nước mắt vào năm mới, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói, sau đó tăng tốc lái xe.

Đường phố vắng vẻ nên xe chạy rất nhanh. Không bao lâu sau, Diệp Lăng Thiên lái xe chạy đến chạy đến dưới lầu cửa hàng Xuân Thiên.

“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”

“Ăn cơm tất niên với em.” Diệp Lăng Thiên nói kéo Lý Vũ Hân đi lên lầu vào cửa hàng, lấy chìa khóa mở cửa.

Cửa hàng to như vậy vừa lạnh lẽo vừa tối thui. Diệp Lăng Thiên đi vào thì mở tất cả đèn ra. Lý Vũ Hân bỗng nhiên rùng mình, bởi vì diện tích cửa hàng quá lớn, lúc này lạnh lẽo không có người nên cảm thấy lạnh.

Diệp Lăng Thiên đi vào, sau đó mở điều hòa lên, nói với Lý Vũ Hân: “Em muốn ăn cái gì? Chọn thực đơn đi.” Anh vừa nói vừa lấy thực đơn đưa cho Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân ngẩn người, cười nói: “Sao vậy? Cửa hàng các anh còn buôn bán trong đêm giao thừa sao?”

“Có chứ, sao có thể không làm? Nhưng chỉ có một khách hàng là em, đừng chọn nữa, tôi vào kho xem còn có nguyên liệu gì nấu ăn hay không.” Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó đi vào kho hàng.

Lý Vũ Hân nhìn bóng dáng Diệp Lăng Thiên thì trong lòng vô cùng ấm áp. Trước đó một mình cô ở bệnh viện nhìn ánh đèn của mỗi nhà, nhà nào cũng đoàn viên, cô cảm thấy rất cô đơn vắng vẻ. Nhà người khác đoàn tụ, mà cô lại chỉ có thể đứng bên cửa sổ bệnh viện chịu gió lạnh ngắm ánh đèn, ngay cả một người có thể nói chuyện cũng không có. Cảm giác cô đơn vắng vẻ này thật sự từ từ cắn nuốt một người đang sống. Mà sau khi Diệp Lăng Thiên xuất hiện thì sự trống rỗng cô đơn và bất lực trong lòng cô bỗng nhiên biến mất, Diệp Lăng Thiên đưa cô đến đây làm cho cô cảm thấy ngọt ngào.

“Còn có gì chứ? Cho dù không có thì tôi cũng không đói bụng.” Lý Vũ Hân cũng đi vào.

“May là trong kho còn rất nhiều, ngoại trừ rau dưa thì có đủ. Nhưng phải viết vào bảng thống kế, nếu không lúc bọn họ quay lại kiểm tra số lượng thấy thiếu đồ đạc thì sẽ nghĩ là có ăn trộm.” Diệp Lăng Thiên bỏ nguyên liệu vào trong một chiếc chậu, sau đó đi tới phòng bếp.

Diệp Lăng Thiên có chút không quen tay bật bếp, bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.

“Lâu rồi tôi chưa ăn đồ ăn anh làm.” Lý Vũ Hân vẫn luôn đứng bên cạnh Diệp Lăng Thiên.

“Tôi cũng lâu rồi chưa nấu ăn, nếu hương vị không tốt lắm thì cô đừng để ý.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì bắt đầu nghiêm túc nấu ăn. Lúc anh chuẩn bị nguyên liệu thì rất nghiêm túc, không chỉ nấu ăn mà cho dù anh làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc.

Lý Vũ Hân đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn Diệp Lăng Thiên, lúc này trong lòng cô vô cùng bình tĩnh và ngọt ngào, cô nhìn dáng vẻ Diệp Lăng Thiên nghiêm túc thì nở nụ cười, cứ nhìn anh đến ngây người. Cô suy nghĩ người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này cũng không bằng anh vào lúc này.

Diệp Lăng Thiên vẫn luôn nấu ăn, Lý Vũ Hân đứng bên cạnh nhìn anh, hai người không nói chuyện, hơn nửa tiếng sau, Diệp Lăng Thiên đã nấu xong mấy món ăn.

“Cầm lấy.” Diệp Lăng Thiên cầm một đĩa đưa cho Lý Vũ Hân, mình cũng cầm hai đĩa, sau đó đi ra phòng bếp, khi vừa ra phòng bếp thì cảm giác được không khí lạnh, mặc dù đã mở điều hòa nhưng sảnh lớn như vậy cũng thể lập tức ấm áp lên được.

Diệp Lăng Thiên suy nghĩ, cầm đồ ăn mang đến văn phòng rồi đóng cửa lại, mở điều hoa trong văn phòng lên, căn phòng này nhỏ nên có thể nhanh chóng ấm lên.

“Em muốn uống gì?” Diệp Lăng Thiên lại đi vào kho hỏi.

“Có rượu vang đỏ không?”

“Không có, không ai ăn đồ BBQ với rượu vang đỏ.”

“Anh uống gì?” Lý Vũ Hân hỏi.

“Rượu trắng.”

“Vậy tôi cũng uống rượu trắng.”

“Không được.”

“Tôi muốn uống.”

“Vậy uống bia đi.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên thỏa hiệp, cầm mấy chai bia ra, anh và Lý Vũ Hân cùng ngồi ở trong văn phòng.

Diệp Lăng Thiên mở một chai bia, rót cho mình một ly, lại rót cho Lý Vũ Hân một chén nhỏ nói: “Không được uống say, uống một chút thôi.”

“Nào, sắp qua năm mới rồi, năm mới vui vẻ.” Diệp Lăng Thiên cầm ly nói.

Lý Vũ Hân nhìn đồ ăn trước mắt và Diệp Lăng Thiên đang cầm ly thì bỗng nhiên hốc mắt không nhịn được đỏ lên, cô nói với Diệp Lăng Thiên: “Cảm ơn anh, Lăng Thiên, đây là đêm giao thừa đặc biệt khó quên nhất của tôi, cũng sẽ là bữa cơm tất niên đáng nhớ nhất của tôi.”

“Không cần suy nghĩ chuyện khác, thuyền đến đầu cầu sẽ tự thẳng, mặc kệ chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết. Tối nay chúng ta chỉ nói chuyện vui vẻ, còn những chuyện không vui thì để qua một bên, năm mới vui vẻ.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì uống cạn.

“Anh cũng vậy, năm mới vui vẻ.” Lý Vũ Hân cười, cũng uống một ngụm bia, đây là lần đầu tiên cô uống bia.

CHƯƠNG 356: ĐÊM GIAO THỪA (4)

“Nếm thử đi, đây là những món ăn bán chạy ở trong cửa hàng, mấy món này đều là do Chu Ngọc Lâm đã nghiên cứu ra trong tuần này đó, cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nướng qua đâu, mà hôm nay là lần đầu tiên làm. Em nếm thử xem, xem xem ăn có ngon hay không.” Diệp Lăng Thiên nói với Lý Vũ Hân.

“Wow, ăn thật là ngon.” Sau khi Lý Vũ Hân ăn thử thì cười khúc khích, cười giống như là một đứa nhỏ.

“Trước kia mẹ tôi đã từng nói ăn tết thì nhất định phải có cá, đại biểu mỗi năm đều dư dả, phải có gà, đại biểu cho gia đình sung túc thịnh vượng. Bữa cơm tất niên của chúng ta không có cá, thứ này lại ở trong kho hàng không có hàng tồn, nhưng mà chúng ta có gà, có thịt heo, có thịt dê, còn có nhiều đồ vật như vậy, cho nên năm nay trôi qua cũng không tính là keo kiệt có đúng hay không?” Diệp Lăng Thiên vui đùa nói, anh chỉ uống rượu, rất ít ăn đồ ăn.

“Sao anh lại không ăn vậy, ăn ngon lắm đó.” Khẩu vị của Lý Vũ Hân bùng phát, ăn từng ngụm từng ngụm.

“Tôi không ăn được nữa, tôi đã ăn cơm tối xong rồi, sao có thể ăn được.” Diệp Lăng Thiên cười nói.

Nghe thấy cái này, Lý Vũ Hân bỗng nhiên lại hơi áy náy: “Đúng rồi, ngược lại là tôi quên mất anh đang ăn cơm tất niên. Xin lỗi nha, tôi không nên gọi điện thoại cho anh, tối đêm giao thừa mà còn gọi anh ra ngoài, còn kêu anh làm đồ ăn cho tôi nữa chứ.”

“Em không gọi điện thoại cho tôi thì em phải làm sao bây giờ đây, chuẩn bị đói một đêm à? Đói bụng ghé đầu ở bên cửa sổ nhìn năm này trôi qua năm mới?” Diệp Lăng Thiên cười nói, lại gắp một miếng thịt cho Lý Vũ Hân.

“Không biết nữa, có lẽ là vậy.” Nhớ đến ba của mình đang ở bệnh viện, trong lòng của Lý Vũ Hân vừa chua xót vừa đau đớn, sau đó lại nói: “Cảm ơn anh đã ở bên cạnh của tôi, nếu không thì năm nay tôi không biết phải sống như thế nào, ba chính là người thân duy nhất của tôi, mặc dù tôi tự nhận bản thân tôi rất kiên cường, tôi cũng đã trưởng thành rồi, nhưng mà sau khi ông ấy ngã xuống thì tôi mới phát hiện ra thật ra tôi rất yếu đuối, tôi căn bản cũng chưa trưởng thành, tôi vẫn luôn sống dưới sự che chở của ông ấy, một khi trong cuộc sống này không còn ông ấy nữa thì trong lòng của tôi liền hỗn loạn cực kỳ, chuyện gì cũng không làm được, chuyện gì cũng không biết làm.”

“Nhìn đi kìa.” Diệp Lăng Thiên chỉ ra ngoài cửa sổ rồi nói.

“Nhìn cái gì vậy?” Lý Vũ Hân thuận theo ngón tay của Diệp Lăng Thiên mà nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy ở trên quảng trường có rất nhiều trẻ con, bọn nhỏ đang chơi đùa đồ chơi ở trên quảng trường, đèn lồng và pháo hoa được đặt ở đó, bọn nhỏ đuổi theo chơi đùa, có rất nhiều ba mẹ đang đứng ở bên cạnh, trên mặt của bọn họ đều lộ ra nụ cười tươi rói.

“Đúng đó, thật là hâm mộ bọn họ mà.” Lý Vũ Hân có chút xúc động.

“Tôi nhớ lúc mà tôi còn bé, vào lúc cuối năm, bởi vì điều kiện không tốt cho nên đi tắm phải đến nhà vệ sinh công cộng để tắm, mỗi một người trong mỗi một gia đình lúc ăn tết thì đều muốn đến đó tắm rửa, trời vừa tối căn bản không có chỗ nào, có chen cũng không thể chen vào được. Cho nên mẹ của tôi đã để tôi và Diệp Sương đi tắm vào mỗi buổi chiều ba mươi tết, sau khi tắm rửa xong thì được mặc quần áo mới.”

“Khi đó quần áo mới của tôi phần lớn đều là do mẹ tôi sửa lại quần áo cũ hoặc là đồ cũ của bà ấy, tự tay làm cho chúng tôi, không có cách nào khác, bởi vì trong nhà của tôi nghèo, căn bản cũng không mua nổi quần áo mới. Mẹ của tôi rất khéo tay, quần áo được làm ra rất xinh đẹp, lúc đó còn nhỏ, cuối năm điều mà tôi mong đợi nhất đó chính là những bộ quần áo mới.”

“Buổi tối sau khi ăn xong cơm tất niên, tôi đều dẫn theo Diệp Sương đi ra ngoài chơi. Lúc đó trong khu nhà mà chúng tôi sống toàn bộ đều là những công nhân trong công xưởng, có rất nhiều trẻ con, sau khi cơm nước xong xuôi rồi thì tất cả các đứa nhỏ đều đi ra ngoài chơi đùa ở phía trước tòa nhà. Khi đó chúng tôi không có pháo hoa đâu, cảm giác lúc đó còn chưa có vật này đấy, cái mà chúng tôi chơi chính là pháo, làm nổ từng cái từng cái pháo trong một dây pháo dài, cầm trên tay thả xuống, rất là nguy hiểm, nhưng mà cũng rất kích thích. Trên cơ bản thì chỉ có mấy đứa con trai mới dám chơi thôi.”

“Diệp Sương rất nhỏ, rất muốn thả, nhưng mà lại sợ, cho nên lần nào cũng đều trốn ở đằng sau mông của tôi kêu tôi thả. Đương nhiên lúc đó còn có rất nhiều trò chơi khác, dù sao thì cũng cứ luôn chơi đùa, trên cơ bản là phải chơi đến rạng sáng ba bốn giờ thì mới chịu bỏ qua, mà nói chung thì tối đêm hôm đó mấy người lớn cũng sẽ không quản chúng tôi, để cho chúng tôi chơi điên cuồng. Bây giờ suy nghĩ lại một chút, tuy là lúc đó nghèo, nhưng mà cuộc sống quả thật là vui vẻ nhất.” Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc, nhìn bọn nhỏ đang chơi đùa ở trên quảng trường bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói.

“Đi với tôi đến một nơi đi có được hay không?” Lý Vũ Hân bỗng nhiên lại nói.

“Đi đâu vậy?”

“Kêu anh đi theo thì anh cứ đi theo đi, còn kịp đó.” Lý Vũ Hân nhìn điện thoại một chút, sau đó đứng dậy trực tiếp vươn tay ra nắm chặt lấy tay của Diệp Lăng Thiên đi ra ngoài.

“Chờ một lát đã, để tôi đóng cửa hàng lại, khóa cửa lại.” Diệp Lăng Thiên nói xong, hai người dọn dẹp đồ đạc ở trong tiệm, một lát sau khóa cửa lại liền xuống lầu lấy xe, Lý Vũ Hân chỉ đường để Diệp Lăng Thiên lái xe.

Không bao lâu sau xe liền chạy đến bờ sông, làm cho Diệp Lăng Thiên kinh ngạc chính là ở trên bờ sông có không ít người đang đứng đó trên, cơ bản đều là những đôi vợ chồng hoặc là người yêu với nhau.

“Đến đây làm gì vậy?” Diệp Lăng Thiên nghi hoặc hỏi.

“Chờ một lát nữa thì anh sẽ biết thôi, đến đó đi, tìm một vị trí.” Lý Vũ Hân nói xong lại lôi kéo tay của Diệp Lăng Thiên lần nữa, cứ ôm lấy tay của Diệp Lăng Thiên mà đi, hai người giống như là một đôi tình nhân, hai người không hề cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, cực kỳ tự nhiên, giống như bản thân của hai người bọn họ cũng giống như là những đôi tình nhân ở bên cạnh.

“Anh có nhìn thấy cái tháp đồng hồ đó không?” Lý Vũ Hân chỉ vào cái tháp chuông đồng hồ ở phía xa bên phía bờ sông.

“Ừ, cái tháp chuông này đã có từ nhiều năm rồi đúng không? Hồi lúc nhỏ tôi đến chỗ này chơi thì nó đã có ở đây rồi, hình như là kiến trúc của thời nhà thanh, hàng năm dùng để thờ thần sông.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

“Đúng vậy, hình như là như thế đó. Đi thôi, chúng ta qua bên kia đi.” Lý Vũ Hân ôm lấy cánh tay của Diệp Lăng Thiên đi qua bên kia.

“Có lạnh lắm không?” Diệp Lăng Thiên hỏi, bây giờ đã hơn mười một giờ giờ khuya rồi, lại đang ở bên bờ sông, nước sông cũng đã đóng băng lại, cực kì lạnh.

“Có một chút.” Lý Vũ Hân ôm chặt Diệp Lăng Thiên rồi nói.

Diệp Lăng Thiên nói xong thì cởi áo khoác ở trên người của mình xuống, khoác lên trên người của Lý Vũ Hân.

“Anh làm cái gì vậy, trời lạnh như vậy anh lại cởi áo, anh sẽ bị đông lạnh đó, mau mặc vào đi!” Lý Vũ Hân vội vàng nói.

“Sờ thử một chút xem tay của hai chúng ta ai lạnh hơn ai?” Diệp Lăng Thiên vươn tay ra nắm chặt lấy tay của Lý Vũ Hân, quả nghiên tay của anh còn ấm áp hơn so với Lý Vũ Hân rất nhiều.

“Anh mà lạnh cóng thì làm sao bây giờ đây?” Lý Vũ Hân đỏ mặt hỏi.

“Dù sao thì so với việc em bị lạnh còn tốt hơn mà.” Diệp Lăng Thiên mẹ giọng nói, sau đó chậm rãi đi cùng với Lý Vũ Hân về phía tháp chuông.

“Sắp bắt đầu rồi đó.” Lý Vũ Hân cầm điện thoại nhìn.

“Cái gì vậy?”

Bỗng nhiên tất cả những người ở bên bờ sông bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, lập tức liền nghe thấy có người đang dùng micro phone hô hào ở trên gác chuông: “Còn một phút nữa!”

Diệp Lăng Thiên cũng nhìn đồng hồ, lúc này đúng thật là đã mười một giờ năm mươi chín phút rồi, sắp qua năm mới rồi ư?

“Ba mươi giây nữa.”

“Chuẩn bị gõ chuông thôi, mười…” Chỉ nghe thấy âm thanh của người nào đó không nhìn thấy mặt ở trong microphone hô hào, vừa mới hô xong liền nghe thấy được tiếng chuông thanh thúy, sau đó gần như là tất cả mọi người đều hô hào theo: “Chín, tám, bảy…” Mỗi một tiếng hô thì sẽ truyền đến một tiếng chuông thanh thúy.

CHƯƠNG 357: ĐÊM GIAO THỪA (5)

“Ba, hai, một… A, aaa!” Theo tiếng chuông cuối cùng gõ vang, một năm mới đã đến, tất cả những người trong đám người đều liều mạng la lên. Bao gồm cả Lý Vũ Hân, lúc này một cái tay đang cầm lấy tay của Diệp Lăng Thiên, một cái tay khác thì không ngừng quơ quơ, giờ phút này cô giống như là một cô bé. Vào giây phút tiếng chuông cuối cùng vang lên, ở hai bên bờ sông bỗng nhiên có pháo hoa lộng lẫy bắn lên, có các loại hình dạng và đủ loại màu sắc, rất xinh đẹp, cũng rất rung động.

“Nhanh lên đi, nhanh cầu nguyện đi, lúc này cầu nguyện rất linh đó, anh cầu nguyện vọng năm nay của anh đi, nhất định có thể thực hiện được.” Lý Vũ Hân lôi kéo Diệp Lăng Thiên, sau đó tự mình chắp tay trước ngực từ từ nhắm hai mắt lại mà cầu nguyện. Diệp Lăng Thiên cười cười, không nghĩ đến Lý Vũ Hân uống nhiều nước dương mặc như vậy mà còn có lúc mê tín, xoay mặt qua nhìn xung quanh, gần như là tất cả mọi người đều đang cầu nguyện.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, dáng vẻ đang nhắm mắt lại của Lý Vũ Hân rất là xinh đẹp, trên mặt vẫn còn nét đỏ ửng và nụ cười, có thể là bởi vì do quá mức kích động. Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu lên nhìn pháo hoa lộng lẫy ở trên bầu trời, trong lòng cảm khái vô cùng.

“Anh đã ước nguyện vọng gì vậy?” Lý Vũ Hân cầu nguyện xong thì hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Thế giới hòa bình.” Diệp Lăng Thiên cười một cái rồi nói, anh nhớ đến Lý Yến đã kể câu chuyện cười của mẹ cô ta, anh liền nói ngay.

“Anh gạt tôi.”

“Thật đó, những người tham gia quân đội hi vọng nhất chính là thế giới hòa bình, không có chiến tranh.” Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói.

Lý Vũ Hân tin là thật.

“Lúc nãy em vừa mới cầu nguyện cái gì vậy.” Diệp Lăng Thiên hỏi ngược lại.

“Không nói cho anh biết đâu.” Lý Vũ Hân bỗng nhiên lại đỏ mặt, sau đó trực tiếp kéo Diệp Lăng Thiên đi ra ngoài, sau đó lại nói với Diệp Lăng Thiên: “Tôi không có mang theo tiền, anh đi mua hai chiếc thuyền đèn cho tôi đi.”

“Thuyền đèn hả?” Diệp Lăng Thiên quay người một chút, nhìn xung quanh, quả nhiên là ở trên bờ sông có không ít những người buôn bán đang bán thuyền đèn. Diệp Lăng Thiên bước qua hỏi bao nhiêu tiền một cái, kết quả người ta nói cho Diệp Lăng Thiên biết ba trăm nghìn một cái, còn chưa nói giá thì Diệp Lăng Thiên đã kinh ngạc rồi. Tốn ba trăm nghìn cho một cái thuyền bằng giấy được dán máy miếng gỗ, nhưng mà suy nghĩ lại ngày hôm nay là đêm giao thừa, nếu như không kiếm được tiền thì ai lại muốn ra chỗ này ngồi bán đồ chứ. Sau đó anh lấy tiền từ trong túi ra, rút ra sáu trăm nghìn mua hai chiếc thuyền đèn, sau đó dùng bật lửa để nhóm lửa cho ngọn nến ở bên trong chiếc thuyền.

“Cho tôi một cái đi, thả trên sông ấy, như thế này thì nguyện vọng lúc nãy anh mới cầu nguyện sẽ có thể được chiếc thuyền đèn này mang đến chỗ của thần sông, vậy thì nguyện vọng của anh đã có thể thực hiện được rồi.” Lý Vũ Hân nói xong thì cầm cái thuyền đi dọc theo bậc thang đến bờ sông, thuyền đèn bị gió thổi qua liền bay đi, ở trên mặt nước chỉ còn lại một ngọn đèn.

Diệp Lăng Thiên cũng thả chiếc thuyền ở trong tay của mình xuống, giờ phút này ở trên mặt sông có vô số thuyền đèn, ánh lửa lấp lánh như là vì sao, pháo hoa ở trên trời vẫn còn đang tiếp tục, giờ phút này hai bên bờ sông quả thật xinh đẹp vô cùng.

Lý Vũ Hân lôi kéo tay của Diệp Lăng Thiên ngồi xuống ở bên bờ sông, ôm cánh tay của Diệp Lăng Thiên, dựa đầu ở trên bờ vai của Diệp Lăng Thiên, cứ như vậy mà ngẩng đầu lên nhìn pháo hoa ở trên trời, hai người bọn họ đều không nói lời nào.

“Đẹp quá đi thôi.” Pháo hoa kéo dài gần hai mươi phút, sau khi bắn xong rồi, Lý Vũ Hân cảm thán nói.

“Đúng vậy đó, từ lúc nào mà thành phố A lại có hoạt động này vậy?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Rất nhiều năm trước đã có rồi, đương nhiên lúc đó chắc chắn là anh không có ở thành phố A, là do chính quyền thành phố tổ chức đó. Hàng năm vào lúc giao thừa đều sẽ gõ chuông, sau đó sẽ bắn pháo hoa, đối với mấy chuyện cầu nguyện và thả thuyền đèn đều là do những người buôn bán này vì kiếm tiền mà lập ra đó, nhưng mà mọi người cũng xem như trò vui, việc làm ăn hàng năm đều rất tốt.”

“Năm nào em cũng sẽ đến đây à?”

“Không có đâu, mấy năm trước có đến đây một lần, cũng là nghe bạn bè nói tới, một mình lái xe đến đây.” Lý Vũ Hân lắc đầu.

“Đi thôi, chúng ta trở về thôi, tay của anh lạnh hết cả rồi.” Lý Vũ Hân sờ lên tay của Diệp Lăng Thiên rồi nói.

Nhìn những người ở xung quanh cũng từ từ đi khỏi, Diệp Lăng Thiên gật đầu trở về cùng với Lý Vũ Hân, hai người bước lên xe.

“Đúng rồi, anh đi ra ngoài vậy thì Diệp Sương thì sao đây?” Ngồi lên xe, Lý Vũ Hân chợt nhớ đến Diệp Sương mà hỏi.

“Chắc có lẽ là đang ở nhà xem tivi.”

“Ây dô, thật là đáng trách mà. Tôi không nên kêu anh đi ra ngoài mới đúng, anh cũng thật là, vậy mà lại thật sự đi ra bỏ lại cô bé Diệp Sương ở nhà một mình.” Lý Vũ Hân rất ảo não.

“Em ấy cũng không phải là đứa nhỏ nữa, em ấy rất ghiền xem tivi.” Diệp Lăng Thiên cười nói.

“Thôi bỏ đi, cũng đã sắp mười hai giờ rưỡi rồi, anh mau đưa tôi về bệnh viện rồi trở về với Diệp Sương đi. Tối giao thừa mà hai chúng ta lại ném một mình em ấy ở trong nhà, thật sự thất đức quá đi thôi, anh tuyệt đối đừng nói là tôi kêu anh đi ra ngoài đó nha, nếu không thì Diệp Sương sẽ hận tôi chết đi được.” Lý Vũ Hân cười nói.

Diệp Lăng Thiên cười cười tăng tốc chân ga, thật ra anh cũng rất có lỗi vì đã ném một mình Diệp Sương ở trong nhà.

Lái xe đến bệnh viện, Lý Vũ Hân kêu Diệp Lăng Thiên chờ một chút, sau đó cô chạy đến chỗ dừng xe của mình, mở cửa xe ra lấy một cái bao lì xì từ bên trong ra. Sau đó chạy đi lên lầu, kêu Diệp Lăng Thiên chờ ở bên ngoài, không bao lâu sau liền bước xuống, ghét cái bao lì xì vào trong tay của Diệp Lăng Thiên.

“Cái này là gì vậy?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày, không hiểu rõ Lý Vũ Hân đây là lại đang diễn màn gì nữa.

“Anh nghĩ cái gì vậy, đây không phải là cho anh đâu, là cho Diệp Sương đó, lì xì năm mới.” Lý Vũ Hân nói.

“Em ấy đã lớn bao nhiêu rồi mà còn lì xì nữa, ngay cả tôi cũng không cho đây này.” Diệp Lăng Thiên đẩy bao lì xì trở về.

“Tôi kêu anh lấy thì anh cứ lấy đi, cũng không phải là cho anh mà. Em ấy có lớn đi nữa cũng không phải đều gọi tôi là chị à? Hơn nữa vì tôi mà hơn nửa đêm lại để người ta một mình ở trong nhà, tôi thật sự rất có lỗi. Nói với em ấy rằng đây là chút lòng thành của chị Vũ Hân, chị ấy rất bận, lâu lắm rồi không đến đó thăm em ấy, kêu em ấy đi mua quần áo mới mặc đi .” Lý Vũ Hân cười cười, sau đó nói: “Anh về sớm một chút đi, đừng để em ấy chờ đợi một mình ở trong nhà.”

“Được rồi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.

Vào lúc Diệp Lăng Thiên chuẩn bị xoay người lại, Lý Vũ Hân bỗng nhiên nhón chân lên hôn một cái ở bên miệng của Diệp Lăng Thiên, sau đó đỏ mặt nói: “Lăng Thiên, năm nay là một năm đặc biệt nhất, vui vẻ nhất trong nhiều năm mới như vậy, cảm ơn anh, trên đường lái xe cẩn thận đó nha.”

Diệp Lăng Thiên ngơ ngẩn, gật gật đầu, sau đó nói: “Em cũng như vậy đó, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi nha, đừng tự gánh vác một mình.”

“Biết rồi, hẹn gặp lại, ngủ ngon.” Lý Vũ Hân gật đầu, hốc mắt đỏ lên một lần nữa.

“Hẹn gặp lại.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì quay người rời đi, lái xe trở về nhà.

Anh lái xe rất nhanh, quả thật là không yên lòng Diệp Sương, cũng hơi có lỗi với Diệp Sương. Lúc chạy về nhà mở cửa ra, phát hiện đèn đuốc ở trong nhà sáng trưng, bữa tiệc liên hoan ở trên tivi đã kết thúc rồi. Mà Diệp Sương thì trực tiếp ngủ trên ghế sofa, ngay cả tấm thảm cũng không đắp. Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu đi qua ôm Diệp Sương, đặt Diệp Sương lên trên giường của cô, đắp chăn lên cho cô, sau đó đóng cửa lại đi ra ngoài.

CHƯƠNG 358: ĐÊM GIAO THỪA (6)

Diệp Lăng Thiên tắt tivi, tắt đèn ở phòng khách, pha cho mình một ly trà rồi trở lại ban công nhỏ ở trong phòng ngủ, ngồi ở đó hút thuốc uống trà. Mặc dù đã một giờ đêm, nhưng mà ngay cả một chút buồn ngủ anh cũng không có. Lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện trong điện thoại di động có rất nhiều tin nhắn, mở ra xem một chút, đều là những tin nhắn chúc tết. Mấy cô gái ở công ty trên cơ bản đều vừa qua mười hai giờ thì liền nhắn tin chúc tết cho Diệp Lăng Thiên, lúc đó anh đang xem pháo hoa, có lẽ là không nhìn thấy. Mặt khác thì có một vài nhân viên ở trong cửa hàng cũng gửi tin nhắn cho Diệp Lăng Thiên, trên cơ bản đều là những nhân viên cũ, nhân viên mới không biết số điện thoại di động của Diệp Lăng Thiên.

Trong đó còn có một tin nhắn của Lý Yến gửi tới, nhìn nội dung cũng không biết được là được gửi tới từ nơi nào. Đặc biệt nhất chính là tin nhắn không hiển thị số điện thoại, cũng không có hiển thị địa điểm, xem cái này Diệp Lăng Thiên liền biết đây là do Bọ Cạp gửi tới, ngoại trừ Bọ Cạp ra thì cũng không có mấy người có thể có năng lực làm ra việc không hiển thị số điện thoại di động, ngay cả địa chỉ gì đó cũng không thể điều tra ra được. Tin nhắn của Bọ Cạp rất ngắn, chỉ có mấy chữ: “Sói, nhớ anh, chúc mừng năm mới.”

Nhận tin nhắn này của Bọ Cạp, Diệp Lăng Thiên cười cười, đang chuẩn bị trả lời tin nhắn cho tất cả mọi người thì điện thoại di động vang lên, là cuộc gọi của Hứa Hiểu Tinh.

Diệp Lăng Thiên ấn nghe, nói: “Chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới, đang làm cái gì vậy?” Hứa Hiểu Tinh cười hỏi.

“Đang uống trà ở trên ban công, còn cô thì sao.”

“Đang nói chuyện điện thoại cùng với anh nè, còn phải hỏi nữa à?” Hứa Hiểu Tinh nói.

Diệp Lăng Thiên bị câu nói của Hứa Hiểu Tinh làm cho nghẹn họng, suy nghĩ lại thì cũng đúng, cũng không phải là đang gọi điện thoại đó ư.

“Hết rồi, vừa mới xem tivi cùng với ba mẹ của tôi xong, sau đó tắm rửa một cái, vừa trở về phòng chuẩn bị đi ngủ nhưng mà lại không ngủ được, cho nên gọi điện thoại cho ông chủ Diệp chúc mừng năm mới. Diệp Sương đâu rồi, đã ngủ chưa vậy?”

“Đã ngủ rồi, chưa xem tivi xong thì đã đi ngủ.”

“Cái con nhóc này vẫn chưa đến mười hai giờ thì đã gửi tin nhắn chúc tết cho tôi rồi, có ai mà chúc tết như vậy đâu chứ, còn chưa tới năm mới thì đã chúc rồi. Mấy ngày nay anh có sắp xếp gì không, chuẩn bị đi chơi ở đâu vậy?” Hứa Hiểu Tinh tôi nói.

“Tôi có thể đi đâu chơi được chứ, trên cơ bản là không có việc gì làm, nhà của chúng tôi ở thành phố A cũng không có bạn bè, cũng không có người thân, nói chung thì cũng không cần phải đi thăm hỏi, có lẽ là có mấy người bạn cần phải đón tiếp thôi.”

“Vậy thì thoải mái biết bao, nào có giống tôi chứ. Mặc dù từ nhỏ tôi lớn lên ở Đông Hải, nhưng mà phần lớn người thân ở trong gia đình đều ở bên thành phố Y, sau khi ba mẹ của tôi chuyển về sống ở thành phố Y, mấy ngày trước giao thừa hàng năm căn bản cũng không có thời gian rảnh rỗi, tất cả mọi người đã hẹn với nhau rồi. Hôm nay đến nhà của cô, ngày mai đến nhà của cậu, bác, chú, cậu, dì, một nhà nào cũng không thể thiếu, mệt chết đi được hà, nghĩ lại mà tôi còn cảm thấy sợ hãi đây này. Chủ yếu là đồ ăn đó anh có biết không, tết năm nào cũng phải mập hơn mấy ký, sao ăn tết có một chút thôi mà lại làm nhiều món ăn ngon như vậy chứ? Hơn nữa còn đều là thịt, anh nói không ăn à, nhịn không có được đâu, bình thường đi đâu ăn được nhiều đồ ăn ngon như vậy, cứ ăn thôi, chắc chắn thành hội trưởng thịt luôn, rối chết đi được.”

“Phiền phức nhất không phải là chuyện này đâu, chuyện mà phiền phức nhất đó chính là cho dù tôi đi đến nhà ai gặp mặt tôi thì câu nói đầu tiên cũng là hỏi Hiểu Tinh đã có bạn trai chưa. Tôi chỉ cần nói là không có thôi, người cả một nhà đều sẽ bắt đầu dạy dỗ tôi, nói tôi đã hai mươi chín tuổi rồi mà không yêu đương, không lấy chồng giống như là một chuyện trái trời trái đất, giết người phóng hỏa vậy đó. Hơn nữa cho dù là tôi có đến nhà ai đi nữa cũng phải trải qua một cửa như thế, tôi có chút sợ hãi…”

Hứa Hiểu Tinh bắt đầu nói về những điều này một cách chậm rãi với Diệp Lăng Thiên ở trong điện thoại, Diệp Lăng Thiên vừa uống trà vừa hút thuốc lắng nghe Hứa Hiểu Tinh nói, ngẫu nhiên cũng sẽ nói một câu. Cũng không biết là nói bao lâu, cuối cùng điện thoại của Diệp Lăng Thiên bắt đầu có cuộc gọi mới xen vào, Diệp Lăng Thiên mới nói là có cuộc gọi tới, trước tiên không nói chuyện được, sau đó mới cúp điện thoại với Hứa Hiểu Tinh.

Điện thoại là do Vương Lực gọi tới, hơn nữa còn là dùng một cái điện thoại duy nhất ở trong thôn gọi tới. Biết là điện thoại ở trong thôn của bọn họ không có tín hiệu, Vương Lực nói cho Diệp Lăng Thiên rằng đám người của bọn họ đã đến nhà khoảng ba tiếng đồng hồ rồi. Ngẫm lại đoạn đường xa như vậy, lái xe cũng phải mất một ngày, bọn họ ngồi xe lửa quả thật phải cần rất lâu, tùy tiện nói chuyện vài câu, chỉ là chúc tết với Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên kêu Vương Lực hỏi thăm sức khỏe mẹ của anh ta, sau đó Chu Ngọc Lâm lại gọi điện thoại cho Diệp Lăng Thiên. Mãi cho đến hơn ba sáng, điện thoại của Diệp Lăng Thiên mới yên tĩnh.

Điện thoại không còn pin nữa, tự động tắt máy. Diệp Lăng Thiên cắm dây sạc, bản thân cũng ngã xuống giường ngủ mất. Sáng ngày hôm sau dậy sớm, sau đó gọi Diệp Sương dậy rửa mặt bắt đầu làm đồ ăn sáng, ăn sáng xong Diệp Lăng Thiên cầm điện thoại đi ra ngoài, lúc mở điện thoại lên thì phát hiện tin nhắn của Lý Vũ Hân gửi cho mình, tin nhắn cũng rất ngắn: “Lăng Thiên, tôi phát hiện là tôi thật sự yêu anh, tôi nên làm cái gì đây?”

Diệp Lăng Thiên nhìn tin nhắn này ngây người thật lâu, thẳng cho đến khi Diệp Sương chạy tới thì anh mới bỏ điện thoại vào trong túi, lấy lại tinh thần.

“Anh ơi, có cần mang theo cái gì nữa không?” Diệp Sương hỏi.

“Chiều ngày hôm qua anh đã mua trái cây rồi, mang theo một ít trái cây đi, bên cạnh đó anh mang theo bình rượu nữa là được.” Diệp Lăng Thiên nói.

Sau đó anh với Diệp Sương mang theo đồ đạc đi xuống dưới lầu, đi đến nghĩa trang công cộng ở ngoại thành chúc tết ba mẹ, đây là quy củ của người bản địa. Mùng một tết phải về chúc tết ba mẹ, nếu như không có ba mẹ thì đi tảo mộ, dâng hương chúc tết ở trước mộ.

“Anh ơi, năm nay làm sao vậy, đột nhiên lại hào phóng cho em một cái bao lì xì lớn như thế?” Diệp Sương ngồi ở trên xe, cười hì hì lấy bao lì xì từ trong túi ra.

“Bao lì xì gì chứ?” Diệp Lăng Thiên vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, anh hỏi.

“Không phải là của anh cho em hả? Lúc em thức dậy thì đã thấy ở bên cạnh gối đầu có một cái bao lì xì mà.”

“Có bao nhiêu tiền vậy?” Diệp Lăng Thiên hỏi, lúc này mới nhớ đến đây là bao lì xì của Lý Vũ Hân cho Diệp Sương, tối ngày hôm qua lúc ôm Diệp Sương trở về giường ngủ, anh liền đặt nó ở bên cạnh gối của Diệp Sương.

“Chín triệu lận đó anh, thật sự không phải là anh cho hả? Anh đừng có làm em sợ nha, anh, chẳng lẽ tối ngày hôm qua còn có người khác vào trong phòng của em hả?” Thái độ của Diệp Lăng Thiên đã hoàn toàn dọa Diệp Sương giật nảy cả mình.

“Là anh đã đặt ở bên cạnh gối của em đó, nhưng mà cái bao lì xì này không phải là của anh.”

“Hả? Có ý gì chứ? Em không hiểu rõ.”

“Đây là bao lì xì của chị Vũ Hân cho em đó, nói là cho em mua quần áo mới mà mặc.”

“Lì xì cho em hả? Em cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, còn cho em lì xì nữa, tại sao vậy?”

“Em cầm thì cứ cầm đi, nói nhiều như vậy làm cái gì?”

“À, em đã hiểu rồi. Tối ngày hôm qua anh bỏ em một mình ở nhà chính là để đi hẹn hò với chị Vũ Hân có đúng không? Có phải là chị Vũ Hân muốn làm chị dâu của em, cho nên muốn dùng tiền này để hối lộ em, nếu như vậy thì em đã nhận cái bao lì xì này rồi đó nha, hì hì.” Diệp Sương vui vẻ nói.

CHƯƠNG 359: ĐÊM GIAO THỪA (7)

“Em nói tào lao cái gì vậy? Không cần thì đưa cho anh, để anh trả lại cho người ta.” Diệp Lăng Thiên trừng mắt nhìn Diệp Sương mà nói.

“Không cho đâu, chị dâu đã cho em rồi, sao em lại không muốn được.” Diệp Sương giật lại bỏ bao lì xì vào trong túi.

“Thật ra thì em đổi giọng vô cùng nhanh đó nha.”

“Đương nhiên rồi, em gọi ai là chị dâu thì cái này không dựa vào anh quyết định đâu.” Diệp Sương vui mừng hớn hở nói.

Sau khi đi đến chỗ của ba mẹ bọn họ thắp nhang xong, Diệp Lăng Thiên lái xe mang theo Diệp Sương trở về, nhưng mà chưa về đến nhà thì trực tiếp đi đến nhà của Lục Oánh. Cái này là do năm trước Lục Oánh đã hẹn với Diệp Lăng Thiên, thời điểm cuối năm Diệp Lăng Thiên muốn đi tìm Lục Oánh để đối chiếu tài khoản của công ty vào năm ngoái, thuận tiện tính toán cổ phần vào năm ngoái, nhưng mà cuối năm Lục Oánh lại không có thời gian, cuối cùng Lục Oánh trực tiếp mời Diệp Lăng Thiên đến nhà của bà ta dùng cơm vào trưa ngày mùng một đầu năm. Dựa theo lời nói của bà ta, trong khoảng thời gian đón tết bà ta quả thật bộn bề nhiều việc, cũng chỉ có mùng một đầu năm thì bà ta mới không đi đâu hết, chỉ ở nhà cùng với con gái của mình, cho nên cuối cùng Diệp Lăng Thiên cũng phải đồng ý. Giữa trưa trực tiếp dẫn theo Diệp Sương đi đến nhà của Lục Oánh dùng cơm, đầu tiên là đối chiếu tài khoản năm ngoái của công ty một chút, thứ hai là cũng chúc tết Lục Oánh, dù sao thì anh có thể có ngày hôm nay không thể thoát khỏi sự giúp đỡ của Lục Oánh.

Diệp Lăng Thiên lái xe dựa theo địa chỉ mà Lục Oánh đã cho đến khu chung cư của Lục Oánh, đó là một khu chung cư cao cấp, tất cả đều là biệt thự. Diệp Lăng Thiên căn cứ vào địa chỉ tìm được nhà của Lục Oánh, nhưng mà bị cản lại bằng một cánh cửa sắt ở cổng, Diệp Lăng Thiên nhấn chuông cửa, sau đó là nhìn thấy con gái của Lục Oánh chạy ra ngoài mở cửa. Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chú Diệp, chúc mừng năm mới. Chị Sương, chúc mừng năm mới.”

Diệp Lăng Thiên lập tức bị xưng hô này của con gái Lục Oánh làm cho rối rắm, sau khi lái xe vào rồi thì nói với con gái của Lục Oánh: “Em vẫn nên gọi anh là anh Diệp đi.”

“Sao vậy ạ? Gọi như vậy thì chú sẽ già hả?” Con gái của Lục Oánh cười hì hì hỏi.

“Có già hay không thì cũng không liên quan gì đâu, chủ yếu là em gọi em ấy là chị mà lại gọi anh là chú, em kêu sau này hai anh em của bọn anh phải nói chuyện vai vế như thế nào đây hả? Mẹ của em đâu rồi?” Sau khi xuống xe thì Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Đang làm đồ ăn ở trong nhà á, biết hai người muốn đến đây, mẹ của em đã cố ý chuẩn bị rất nhiều đồ ăn đó.” Lục Oánh vừa nói vừa đợi Diệp Lăng Thiên và Diệp Sương đi vào cùng.

Biệt thự mà Lục Oánh ở rất lớn, trong phòng trang trí cũng rất tốt, nhưng mà cũng có thể nhìn ra được căn nhà này đã nhiều năm rồi.

“Dì, chúc mừng năm mới.” Sau khi Diệp Sương đi vào thì nói với Lục Oánh.

“Diệp Sương đó à, chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới. Ngồi xuống đi nào, Ưu Ưu, rót trà cho chị với lại chú Diệp của con đi.” Lục Oánh mặt tạp dề nấu cơm ở trong phòng bếp, thấy Diệp Sương đi vào thì vội vàng nói, vừa tháo tạp dề xuống vừa căn dặn con gái của mình. Nếu như không phải biết bà ta là một người phụ nữ có thân phận gì, chỉ dựa vào bộ dạng hiện tại, bạn có thể nghĩ đến bà ta chính là một người chủ của gia đình.

“Mẹ à, anh Lăng Thiên người ta đã không hài lòng rồi, nói là không cho con gọi anh ấy là chú nữa, kêu con gọi anh ấy là anh.” Trương Ưu Ưu le lưỡi nói, sau đó đi qua châm trà.

“Chúc mừng năm mới.” Diệp Lăng Thiên bước tới nói với Lục Oánh.

“Anh cũng vậy, nào, ngồi xuống đi. Hai người ngồi xuống trước đi, để tôi bưng đồ ăn ra.” Lục Oánh nói xong liền đi vào trong phòng ở bên cạnh, sau đó bưng ra mấy dĩa đồ ăn vặt và hoa quả đặt ở trên bàn trà.

“Thật sự ngại quá, khoảng thời gian bận rộn nhất mỗi năm chính là khoảng thời gian ăn tết, năm trước cũng vậy, năm sau cũng vậy, thật sự là không có thời gian. Trong khoảng thời gian cuối năm tôi cũng chỉ ở nhà có hai ngày thôi, tết dương lịch và mùng một tết, trước đó đã suy nghĩ là sẽ đến chỗ của anh chào hỏi một chút, nhưng mà thật sự không có cách nào nhín chút thời gian đến được.” Lục Oánh cười nói với Diệp Lăng Thiên.

“Không có sao đâu, có thể hiểu được mà.” Diệp Lăng Thiên gật đầu cười nói.

“Vậy Ưu Ưu, con nói chuyện với chị một lát đi, mẹ đi nấu đồ ăn đây, cơm nước xong xuôi thì chúng ta trò chuyện tiếp.” Lục Oánh nhìn đồng hồ, sau đó lại nói.

Đúng là cũng đã sắp đến mười một giờ rồi, cũng đã đến thời gian để nấu cơm.

Hai cô nhóc đang xem tivi, cả hai đang nói chuyện đại học của riêng mình. Diệp Lăng Thiên nghe không hiểu, cũng không muốn nghe, liền trực tiếp đứng dậy đi vào trong phòng bếp.

“Sao anh lại đi vào đây? Có khói dầu đó, mắc công hun anh lắm.” Lục Oánh nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đi vào, vội vàng nói.

“Người phụ nữ giàu có như là bà mà còn không sợ dầu khói, một người bình thường như tôi sợ cái gì chứ? Bà… bình thường ở nhà cũng tự mình nấu ăn hả?” Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc rồi hỏi.

“Cũng gần là như vậy đó, chỉ cần là Ưu Ưu ở nhà, lúc nào về nhà thì tôi sẽ tự mình làm đồ ăn cho con bé. Nhưng mà phần lớn thời gian con bé đều ở trong trường học, thời gian của tôi đều bận rộn làm việc, cho nên bình thường làm cũng không nhiều lắm đâu.” Lục Oánh vừa bận rộn vừa nói, từ tay nghề nhanh nhẹn của bà ta có thể nhìn ra được quả thật là bà ta thường xuyên nấu cơm ở nhà.

“Sao bà lại không mời bảo mẫu, mấy người giúp việc gì gì đó.”

Sau khi Lục Oánh nghe xong thì lắc đầu nói: “Tôi không hi vọng như thế này đâu, chăm sóc cho con cái, nấu cơm làm đồ ăn cho con cái đó chính là trách nhiệm của một người mẹ. Ăn món ăn của mẹ làm mãi mãi là món ngon nhất, hơn nữa tôi không hy vọng truyền bá cho con cái một loại tư tưởng kiêu sa, không hi vọng con bé sẽ có thói quen chuyện gì cũng muốn người khác chăm sóc. Mặc dù là mời một người giúp việc ở trong nhà cũng tốt không bao nhiêu tiền, nhưng mà có thể sẽ tạo thành một thói quen sinh hoạt xấu cho đứa bé. Từ nhỏ, đứa bé Ưu Ưu này tôi đã cho con bé tự mình làm việc rồi, để cho con bé có thể tự gánh vác tự lập. Bình thường về nhà, lúc nào có tôi ở nhà thì tôi sẽ làm, lúc tôi không có ở nhà thì con bé sẽ tự đi mua thức ăn, tự mình nấu cơm, quần áo cũng như vậy đó, tự tay mình làm, dù sao cũng tốt hơn so với người khác hầu hạ. Như vậy thì nếu như có một ngày nào đó tôi không còn ở đây, hoặc là không có tiền, con bé cũng có thể dựa vào chính bản của mình mà sống ở trên đời này.” Lục Oánh vừa cười vừa nói.

Sau khi Diệp Lăng Thiên nghe nói xong thì gật đầu, có rất nhiều phương pháp nuôi dạy con cái của Lục Oánh đều để cho Diệp Lăng Thiên rất kính nể.

“Ba mẹ có thể làm được giống như bà cũng rất ít.” Diệp Lăng Thiên cảm thán nói.

“Ở trong lòng của tôi con cái mãi mãi là thứ nhất, những cái khác đều là cái tiếp theo. Nhưng mà vẫn may đối với đứa bé Ưu Ưu này tôi rất hài lòng, rất vui mừng, ít nhất là cho đến bây giờ con bé cũng không tính như là cực kỳ ưu tú, nhưng mà bản thân cũng không có thói quen xấu gì, cái này đã làm cho tôi rất thỏa mãn. À đúng rồi, tôi là người Tương Nam, bình thường tôi sẽ làm đồ ăn quê nhà, hai người ăn có quen không? Ví dụ như là cay á?” Lục Oánh đột nhiên hỏi.

“Mấy món ăn đến từ trời nam đất bắc tôi đều đã ăn quen rồi, ở nhà tôi với Diệp Sương cũng ăn khá là cay. Không sao đâu, món ăn tương cũng rất là ngon, đó là cái gì vậy? Xương sườn hả? Để tôi chặt giúp bà cho.” Nhìn thấy Lục Oánh bận rộn không ngừng nghỉ, Diệp Lăng Thiên xăng tay áo lên trực tiếp cầm dao thuần thục chặt giúp cho Lục Oánh.

“Anh… đao pháp này được quá đó nha, anh cũng tự mình nấu cơm ở nhà hả?” Lục Oánh nhìn thấy đao pháp của Diệp Lăng Thiên, khá là tò mò mà hỏi.

CHƯƠNG 360: ĐÊM GIAO THỪA (8)

“Đúng vậy, bà cũng đừng có quên nha, tôi vừa mới hoàn thành khóa đầu bếp.” Diệp Lăng Thiên cười nói, kết quả là hai người Diệp Lăng Thiên và Lục Oánh đều bận rộn ở trong phòng bếp, vừa nói vừa làm.

“Nếu như anh không nói thì tôi lại quên bén thiệt đó, đúng rồi, tình hình cửa hàng năm ngoái thế nào rồi, tôi không có thời gian để hỏi một chút.” Lục Oánh cười nói.

“Cũng tạm được. Cuối năm trước tôi mở thêm một cửa hàng nữa, quy mô không lớn bằng cửa hàng Xuân Thiên, vị trí cũng không đẹp bằng cửa hàng Xuân Thiên, cho nên cũng chỉ đầu tư có sáu tỷ vào đó. Doanh thu cũng không tồi, có tháng hơn ba tỷ, sau đó năm ngoái tôi cũng đã gây dựng công ty, hiện tại công ty của chúng tôi chỉ có bốn người làm việc thôi, nhân sự không đủ, cho nên bận rộn dữ lắm. Sau cuối năm nay sẽ mở rộng quy mô công ty lên khoảng tám đến mười người, nếu như có một vài ý tưởng trở thành hiện thực, có thể là nhân viên cần phải được bổ sung thêm nữa. À đúng rồi, điều khoản sổ sách năm ngoái của công ty tôi đã kiểm tra rồi, chi phí năm ngoái của công ty đã được thu hồi đầy đủ và không bao gồm tất cả các khoản đầu tư và chi tiêu, số tiền lãi ở trong sổ sách là ba phẩy chín tỷ, tôi đã bỏ khoản tiền đó cẩn thận vào trong túi, lát nữa tôi sẽ lấy lo cho bà xem.” Diệp Lăng Thiên nói đến đây liền thuận tiện nói thêm.

“Đã thu hồi được số tiền đầu tư luôn? Như vậy thì rất tốt đó, năm nay anh có dự định gì không?”

“Mục tiêu năm nay là mở chi nhánh lên đến tám cửa hàng, hiện tại vốn của công ty có hơn hai mươi tỷ tiền mặt, số tiền đó không thể cứ đợi ở trong thẻ được, chuẩn bị ăn tết xong thì sẽ sắp xếp nhân viên ở trong công ty cho đầy đủ, sau đó là bắt đầu bố trí cửa hàng thứ ba và thứ tư, tranh thủ giữa năm nay mở thành cái thứ năm và cái thứ sáu. Dù sao thì thời gian cũng không chờ đợi tôi, đó là một ngành nghề mới mẻ trên thị trường, chắc chắn có người đi theo xu thế, người thứ nhất làm liều thì người cuối cùng sẽ có được vài chỗ tốt, tôi đã nhận được lợi ích rồi, vậy thì tôi phải tận dụng khả năng trước hết chiếm lĩnh thị trường. Nếu như chậm chạp, một khi có người bắt đầu theo xu hướng chiếm lĩnh thị trường trước tôi một bước, vậy thì sẽ không còn chuyện của tôi nữa. Cho nên suy nghĩ của tôi vẫn là nhanh chóng mở thêm tám cửa hàng như là trong ý định, nếu như sau khi toàn bộ tám cửa hàng đều đã được khai trương, phản ứng của thị trường vẫn còn tương đối tốt, vậy thì sẽ tranh thủ mở đến mười cửa hàng. Nhưng mà mười cửa hàng cũng là cực hạn rồi, không thể tiếp tục mở nữa, có lẽ là khoản tiền thiếu bà tạm thời không thể trả ngay được, hơn nữa ba năm nay chia hoa hồng tạm thời cũng không chia, tiếp tục để lại công ty đợi đến sang năm tất cả đã thành hình rồi thì sẽ chia hoa hồng sau.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

“Anh nói rất có lý, về phần chia hoa hồng và chuyện trả tiền thì cũng không cần phải gấp gáp đâu, những chuyện này anh lại là đại cổ đông, anh nói như thế nào thì tính như thế đó. À đúng rồi, lúc trước tôi có nói với anh chuyên mục ẩm thực sành ăn của nước XH có mời phỏng vấn một chương trình, lần trước tôi có đến thành phố Y đặc biệt tìm một người bạn để cho người ta chứng thực giúp tôi chuyện này, một lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho người đó, lần sau tôi lại đến thành phố Y để tìm anh ta, nhanh chóng quyết định chuyện này. Sức ảnh hưởng của chương trình đó rất lớn, nếu như quả thật có thể thành công, vậy thì sẽ có lợi ích rất lớn đối với công ty, dù sao thì tỉ lệ người xem và tính uy tín đều ở đó.” Lục Oánh cười nói.

“Được.” Diệp Lăng Thiên cũng không nói thêm cái gì, gật đầu nói.

“Đợi đến lúc cửa hàng thứ mười được khai trương thì anh sẽ làm cái gì? Tiếp tục phát triển như thế nào?” Lục Oánh tiếp tục hỏi.

“Chuyện này… chuyện này tạm thời vẫn còn chưa nghĩ tới.” Diệp Lăng Thiên do dự một chút, quả thật là anh vẫn còn chưa có nghĩ đến phương diện đó.

“Mục đích đầu tiên của anh là làm việc kiếm tiền, mục đích thứ hai là cung cấp việc làm cho nhiều cựu chiến binh có đúng không?”

“Đúng vậy đó, đây chính là mục đích lập nghiệp của tôi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

“Vậy thì được, tôi cảm thấy anh ấy hả, có lẽ tiến quân vào trong một ngành nghề, là nghề bảo vệ ấy.” Lục Oánh chậm rãi nói.

“Ngành nghề bảo vệ hả?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày suy nghĩ, đối với công ty bảo vệ thì anh không xa lạ gì. Dù sao sau khi anh xuất ngủ thì anh đã vào một công ty bảo vệ để làm vệ sĩ, trên cơ bản có một tỷ lệ rất lớn những người bộ đội sau khi xuất ngũ thì đều gia nhập vào trong nghề bảo vệ.

“Đúng vậy đó, nhưng mà cái mà tôi kêu anh làm đó chính là một dịch vụ bảo vệ cao cấp, không phải là một dịch vụ bảo vệ mang ý nghĩa tùy ý kéo theo hai người là được. Xã hội ngày nay có yêu cầu rất cao đối với dịch vụ bảo vệ cao cấp, ví dụ như là chung cư cao cấp, khách sạn cao cấp, cùng với một vài hiện trường tổ chức hoạt động, tất cả đều cần đến dịch vụ bảo vệ, hơn nữa dịch vụ bảo vệ cao cấp, con người hiện đại có yêu cầu cao về vấn đề an ninh, không còn có chuyện tùy tiện gọi hai người mà mặc kệ bọn họ là ai cứ đứng canh chừng ở cửa như trước đây là được. Các công ty bảo vệ hiện nay về cơ bản đều đòi hỏi sự chuyên nghiệp và chuẩn mực, công ty bảo vệ càng có kỷ luật, càng có năng lực nghiệp vụ thì sẽ càng nổi tiếng hơn. Sở dĩ tôi nói với anh những chuyện này là cũng bởi vì tập đoàn của chúng tôi đang cần một số lượng lớn nhân viên bảo vệ, hơn nữa là công dịch vụ bảo vệ bậc nhất, ở công ty của chúng tôi đã có một công ty bảo vệ rồi, không kinh doanh với bên ngoài, chỉ phục vụ trong nội bộ tập đoàn của chúng tôi. Nhưng mà cũng không biết là có nguyên nhân gì, có thể là do không có người nào chuyên nghiệp để quản lý, kết quả là làm cho nó rối loạn, hiệu quả rất kém, năm trước tôi đã quyết định để cho công ty bảo vệ này giải tán trong tháng sáu năm nay, tất cả các dịch vụ bảo vệ đều được mua trên xã hội. Nếu như anh đồng ý xây dựng một công ty bảo vệ, tôi có thể hứa là tôi sẽ giao tất cả những nhân viên bảo vệ trong tập đoàn của chúng tôi cho công ty của các anh, anh cũng đừng có xem thường dịch vụ bảo vệ của tập đoàn của chúng tôi đó nha, chúng tôi cần ít nhất ba trăm nhân viên bảo vệ hàng năm, nếu tính theo giá dịch vụ mua từ xã hội thì tổng chi tiêu hàng năm của tập đoàn chúng tôi dành cho bảo vệ là khoảng một trăm hai mươi tỷ lận đó. Chỉ cần anh sẵn sàng làm, hơn nữa làm tốt, thực hiện phù hợp với tiêu chuẩn của yêu cầu tập đoàn chúng tôi, chỉ dựa vào tập đoàn của chúng tôi thì đã có thể nuôi sống được một công ty bảo vệ có quy mô cấp trung của anh rồi. Anh có muốn thử một lần hay không?” Lục Oánh chậm rãi nói, bà ta cũng là chợt nhớ đến chuyện này thôi.

“Tôi… đối với chuyện này cũng không phải là rất quen thuộc.”

“Trên thực tế thì không có người nào quen thuộc hơn so với anh hết.” Lục Oánh cười nói, cuối cùng lại nói: “Anh chính là quân nhân, hơn nữa lại là một cựu chiến binh tham gia quân ngũ hơn mười năm, hơn nữa anh cũng có thể kêu gọi được một số lớn những quân nhân đã xuất ngũ, đây chính là ưu thế mà ông trời ưu ái cho anh. Chỉ cần là anh có thể hoàn toàn thực hiện được việc quân hóa quản lý với bọn họ, tiêu chuẩn hóa, kỷ luật hóa, tất cả đều dựa theo quy tắc ở trong bộ đội của anh mà làm, tôi có thể nói công ty bảo vệ này của anh liền có thể trở thành công ty bảo vệ bậc nhất, đây cũng là nguyên nhân mà tôi đột nhiên nói cho anh nghe chuyện này. Đương nhiên đây chỉ là một đề nghị của tôi mà thôi, tự anh trở về suy nghĩ lại đi, nếu như anh cảm thấy anh có thể làm và muốn làm, đến lúc đó nói với tôi một tiếng là được rồi.”

“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói, thật ra thì đối với chuyện này anh cũng có chút xúc động. Để quân nhân đi làm đầu bếp, cái này thật ra là để bọn họ cầm lấy dao mổ trâu mà đi giết gà, mà nếu như quả thật mở một công ty bảo vệ, cái này đối với những người quân nhân mà nói nó được xem như là một chuyện hoàn mỹ, cũng là chuyện mà bọn họ thích làm nhất, đây chính là lý do tại sao mà có nhiều quân nhân xuất ngũ lại nguyện ý đi làm việc cho công ty bảo vệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.