Chương 392: Em yêu, mặt mũi của em là vô giá
Thậm chí Cổ Thành Trung không thêm nhìn cô, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng Hứa Trúc Linh đáng thương đang xoa mông thì anh lập tức bước đến, ôm cô vào trong ngực.
Cảnh này làm cho người bên kia rất ngạc nhiên.
Đây là quân lí và nhân viên hay là cặp đôi yêu nhau vậy? Bọn họ dặm làm việc xấu hổ như vậy ở đây? "Em có làm sao không? Có đau không?"
Cô gật đầu, thể hiện mình rất đau.
Cô hơi gật đầu, nên mông cũng không có nhiều thịt, khi ngã bịch xuống đất một cái rất đau. "Ra đây, anh xoa cho em." "Đừng, đây là chỗ công cộng."
Cô lập tức ngăn cản. "Vậy thì chúng ta quay lại nơi tiếp đi, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?"
Hứa Trúc Linh kể chuyện này từ đầu đến cuối cho anh nghe. khi người bên kia nghe thấy cô nói mới người đều sai, thì có ta nhưởng mày, không vui nói: "Con nhóc kia, cô nói vậy là có ý gì? Cô là nhân viên phục vụ ở đây, cô đánh khách hàng, vậy là cô sai rồi, vậy mà cô còn dám cãi nhau với tôi? Cô nghĩ mình có bạn trai là quản lý thì sẽ bảo vệ cho cô à? Còn có người nào nữa không? Tôi muốn gặp cấp trên của quản lý này. Người đầu
Người phục vụ và quản lý nghe thấy tiếng động thì chạy đến đây, chuyện đầu tiên là bọn họ củi đầu với hai bên rồi lễ phép hỏi: "Không biết ba vị khách gọi chúng tôi đến đây có việc gì?". "Khách hàng?"
Người con cái cau mày khi nghe thấy phục vụ nói, hình như cô ta không tin.
Nếu như nói người đàn ông có khí chất tuyệt vời này là khách hàng, vậy thì cô ta còn tin, nhưng nói đến cô gái mặc áo ngắn, quần jean và giày trắng này là khách hàng thì có đánh chết cô ta cũng không tin.
Hơn nữa hai người này nhìn không xứng đôi lắm, người đàn ông này chắc chắn là một người thành công, còn cô kia...cùng lắm chỉ là một người làm công ăn lượng mà thôi, hơn nữa trông cô còn rất nghèo.
Lẽ nào... Bay giờ có ta đột nhiên hiểu ra, có khi là cô gái này bám vào người đàn ông có tiền kía, người đàn ông này dẫn có ta đi ăn một bữa phung phí
Đến một nơi cao cấp giàu có như này để tiêu hoàng, đúng là người có tiền. Cô ta có thể cân nhắc người đàn ông này trở thành mục tiêu kế tiếp của mình, anh không chê bai cô gái mặc quần áo bình thường này, mà trái lại anh còn quan tâm cô gái này như vậy, nhìn bộ dạng bây giờ của cô gái kia, vậy chẳng phải khi cô ta có được người đàn ông này thì cô ta muốn gì chẳng được?
Cô ta không nhịn được khi nghĩ đến việc này, trong lòng cô ta cảm thấy rất vui sướng. "Vị khách này..."
Người quản lý gọi rất nhiều lần thì cô ta mới tinh táo lại, sau đó cô ta mới nhận ra mình đang có một ý nghĩ kỳ quái.
Cô ta chỉ có thể họ khan mấy câu, để che giấu đi sự xấu hổ của mình. "Làm sao vậy?" "Chúng tôi đã quyết định xem camera để biết được vừa này xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, do sàn nhà của cửa hàng chúng tôi trơn trượt nên hai vị khách mới bị ngã ở đây, tôi rất xin lỗi vì sự việc ngoài ý muốn do Cô của của hàng chúng tôi gây ra. Vì vậy chúng tôi quyết định miễn phí toàn bộ thức ăn của hai vị
Thái độ của quản lý có thể nói là rất lịch sự.
Hứa Trúc Linh cảm ơn khi thấy anh ta không đứng về phía người nào mà quyết định rất công bằng, anh ta xử lý việc này một cách rất hợp lý.
Còn miễn phí hóa đơn hôm nay của bọn họ. "Không cần, đây không phải là lỗi do cửa hàng các anh, mặt đất ở phía dưới rất trơn, đó là do chúng tôi không cần thận."
Cô chưa kịp nói hết câu, thì người đàn bà không có lễ phép kia đã ngang ngược mở miệng cắt đứt câu nói của cô. “Cô chú ý lời nói đi, là do cô không cẩn thận, chứ không phải tôi! Tôi nói cho cô biết, quần áo hôm nay tôi mặc rất đắt tiền, nên hôm nay nhất định cô phải bồi thường cho tôi." "Cô..." Hứa Trúc Linh nhíu mày khi nhìn thấy thái độ gây sự của người đàn bà này, khi cô đang chuẩn bị nói, thì không ngờ Cổ Thành Trung lại cầm bàn tay nhỏ bé của cô rồi ôn nhu nói: "Bồi thường cũng được, nhưng mọi người cứ xem camera theo dõi đã, nếu như thật sự là bạn gái tôi sai thì tôi sẽ bồi thường bằng giá gốc. Nhưng nếu như hai bên cùng sai thì cô cũng phải bồi thường cho bạn gái tôi "
Đùng
Hứa Trúc Linh đồng ý gật đầu nói.
Quần áo của cô cũng không rẻ chút nào!
Ai sợ ai chức
Định so sánh ai giàu hơn ai à?
Người đàn bà kia nghe thấy cô nói thế thì cười một tiếng, sau đó cô ta khinh thường liếc nhìn từ đầu đến cuối Hứa Trúc Linh, trên mặt cô ta hiện rõ sự khinh thường.
Ở trong mắt của cô ta, quần áo của ở trước mặt mình không đáng giá bao nhiêu tiền, cô lại nói lời này ở trước mặt mọi người, không sợ mọi người cười cho thổi măt à.
Rất nhanh người quản lý đã gọi người trong phòng giám sát đến, hai người đều cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nếu ai trong hai người bọn họ đề ý đến chỗ đó thì sẽ không xảy ra việc như này. "Qua camera thì đã cho thấy cả hai người đều không cẩn thận, điều quan trọng nhất là do cho sản nhà của nhà hàng chúng tôi bị trơn. Việc miễn hóa đơn là chắc chắn, vì chúng tôi đã làm cho hai vị khó xử chúng tôi rất xin lỗi hai vị "Được rồi, anh không cần phải nói dài dòng như vậy đầu. Chỉ nói về vấn đề bồi thường và cách giải quyết là được rồi."
Người đàn bà kia sốt ruột nói.
Chuyện tiếp theo không liên quan đến nhà hàng, đó là chuyện riêng giữa hai người. "Đưa ra hóa đơn mua sắm quần áo, hoặc là đi đến tiệm quần áo mà mình mua điều tra lại là được rồi." "Hóa đơn thanh toán tôi đã vứt đi từ lâu rồi, nhưng quần áo đắt tiền như này trong tủ của tôi có rất nhiều, còn anh có mù không mà lại xem món đồ chơi này thành cục cưng chứ? Vừa nãy tôi chỉ cảm thấy tức giận thôi, nếu anh xin lỗi tôi một câu thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Tôi nhìn thấy anh cũng là người có tiền, nhưng lại ở với cô gái không biết xấu hổ này thì có vẻ không được sáng suốt cho lắm?" "Nếu không, tôi nề mặt anh, anh bảo cô gái này xin lỗi tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Nhận tiên anh có thể cho tin tôi số điện thoại của anh, để lần sau hai chúng ta có thể đi uống một bữa trà chiều, tôi biết một quán trà rất ngon."
Hứa Trúc Linh nghe vậy, tức giận nghiến răng ken
Đúng là khuôn mặt gây họa mà, đi đến đâu cũng két, thu hút ông tưởng và đầy “không cần, không cần có nể mặt tôi
Giọng nói của Cổ Thành Trung không ồn như nữa, câu nói này của anh như đang tắt vào mặt cô ta
Cô gái kia nghe thấy vậy thì hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh cô ta đã phản ứng kịp, cô ta tức giận giảm mạnh giày cao gót của mình xuống đất. "Được, tôi không ngờ anh lại là một người đàn ông ngốc như vậy, anh nhất định phải bảo vệ người con gái này à? Vậy chúng ta đi đến cửa hàng quần áo kia, đúng lúc nó là ở khu vực cao cấp, cửa hàng đó cũng ở trong khu này. Đi thôi!" "Ba vị, vậy ba vị còn dùng bữa ở đây không? Bây giờ tôi đang dọn bàn của ba vị đi, khi nào mọi người quay về, thì nhà hàng chúng tôi sẽ mang những món ăn vừa nãy các vị gọi lên, ba vị cảm thấy thế nào?"
Người quản lý lịch sự nói.
Hứa Trúc Linh nghe thấy như vậy, thì cô hơi ngạc nhiên.
Mặc dù món ăn đắt tiền trong một nhà hàng cao cấp như vậy, chắc chắn sẽ rất ngon. Nhưng dịch vụ ở đây cô chưa thấy bao giờ cả, đây là dịch vụ tốt nhất mà cô từng thấy Ngay lập tức có cảm thấy xứng đáng khi ăn những món ăn đắt tiền ở đây.
Cô cảm thấy rất hài lòng với cách phục vụ này, "Cám ơn, tỷ nữa chúng tôi mới quay lại! Thật sự làm phiền anh quá." "Cô khách sáo rồi, đây là điều mà nhà hàng chúng tôi phải làm, để tất cả khách hàng được hưởng niềm vui với những món ăn ngon ở đây, nhưng ba vị lại không cảm thấy không vui khi ăn ở đây, đó chính là sai sót của chúng tôi, nên nhà hàng chúng tôi phải chịu trách nhiệm với việc này." "Coi như anh biết điều, đi thôi, đừng nói dài dòng ở đây nữa."
Thái độ của người đàn bà kia vẫn cao ngạo như vậy, cô ta khinh thường những nhân viên phục vụ này, càng cảm thấy khinh thường Hứa Trúc Linh.
Mỗi khi cô ta nói chuyện, thì đều ngắng cao cổ, trông cô ta giống như một con thiên nga trắng
Chỉ khi nào cô ta nói với Cổ Thành Trung thì mới bình thường một chút.
Khi Cổ Thành Trung dẫn Hứa Trúc Linh rời đi, cô còn hơi ấy náy nhìn về phía người quản lý xin lỗi anh ta sau đó đi theo anh, Mà người đàn bà kia cũng không đến đây ăn một mình, cô là còn dẫn theo một người bạn thân, sau đó bọn họ bắt đầu đi, hai chiếc xe đi bên cạnh nhau.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng quần áo cao cấp, người đàn bà chỉ vào cửa hàng lộng lấy này nói: "Đến của hàng rồi, anh này, nếu bây giờ anh hối hận thì vẫn còn kịp đó, đừng có vì mặt mũi của mình, tại sao lại tiêu tiền cho bông hoa không đáng giá đó chứ?" "Em yêu, mặt mũi em là võ giả, chúng ta đi thôi."
Cổ Thành Trung đảo mắt, anh nhẹ nhàng nói với Hứa Trúc Linh. Khi anh nói câu này thì vẻ mặt của người đàn bà kia lập tức biến thành màu gan lợn.