Chương 359
“Anh ta có làm hại cậu không? Tớ nghe trên tivi nói những người đa nhân cách đều có xu hướng bạo lực đó.”
“Đến thời điểm hiện tại thì vẫn chưa có.”
“Nhưng cậu cũng nên cẩn thận chút. Bác sĩ nói nhân cách thứ hai không thể chịu được sự đả kích, dù sao đây cũng là một căn bệnh, cậu đừng kích động anh ta, có chuyện gì không ổn thì gọi điện thoại cho tớ, tớ sẽ lập tức đến cứu cậu.”
Bạch Minh Châu nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Hứa Trúc Linh thì bật cười, tâm trạng vốn đang lo lắng cũng tốt hơn rất nhiều.
Hứa Trúc Linh luôn có sức hút như thế, nghe cô ấy nói chuyện, mọi phiền não đều sẽ tan biến.
“Cơ thể cậu bé xíu, đến tớ còn đánh không lại thì làm sao cứu tớ đấy?”
“Tớ sẽ báo cảnh sát, tớ đâu phải đồ ngốc, chắc chắn sẽ không đi một mình đúng không? Tớ không thể nào gây thêm phiền phức cho cậu được!”
Hứa Trúc Linh ra vẻ nghiêm túc nói, cứ y như là có chuyện xảy ra thật vậy.
“Tớ sẽ để ý, có chuyện gì không ổn sẽ nói cậu nghe, tớ đi ăn trưa đây, cúp máy trước.”
“Ừ ừ, cuối tuần tớ đến tìm cậu, đừng sợ!”
“Không sao đâu, tới lúc đó gặp rồi Cô cúp máy và uống cạn ly cà phê.
Cô cảm thấy có chút đói nên muốn đi mua chút gì đó ăn.
Nào ngờ còn chưa đi ra ngoài thì có một người đã bước vào phòng trà, đó là Đinh Thị Dinh. Đinh Thị Dinh thấy cô, ánh mắt lập tức xếch lên và nói: “Rốt cuộc cô đã giở thủ đoạn gì với Ôn Mạc Ngôn hả, sao có thể trong khoảng thời gian ngắn mà anh ấy lại đối với cô như thế?”
“Cô đang đến để chất vấn tôi à?”
Bạch Minh Châu cảm thấy có chút khó hiểu.
“Không thì là gì? Cô cướp mất người đàn ông của tôi, cô còn hỏi à?”
“Người đàn ông của cô, trên người anh ta có gắn mác của cô à? Vả lại, tôi và anh ta như thế nào có liên quan gì đến cô chứ, cô cút ra chỗ khác cho tôi, tôi không muốn nói nhảm với cô.”
Bạch Minh Châu nhớ lại lần bị hất cà phê trước đó, trong lòng đã bùng lên ngọn lửa tức giận.
Nếu như không phải cô ta, sao mình lại tức giận đến mức nói năng linh tinh và làm Ôn Mạc Ngôn tổn thương chứ?
“Cô…” Đinh Thị Dinh tức đến run rẩy cả người, thấy cái ly trên tủ bếp liền mạnh tay hất xuống đất.
Phòng uống nước rất nhỏ, không có nhiều không gian để né tránh.
Cho dù thân thủ Bạch Minh Châu có tốt cũng chỉ có thể tránh được cái trán, mảnh vỡ thủy tinh ghim vào vai cô khiến cô đau nhói.
Mẹ kiếp, người phụ nữ này ra tay hiểm độc thật.
“Hôm nay tôi không dạy dỗ cô…”
Bạch Minh Châu còn chưa nói hết, nào ngờ Đinh Thị Dinh đã gân cổ lên nói: “Cô đánh đi, tôi sẽ đi ra ngoài nói cô ỷ mạnh hiếp yếu!”
Bạch Minh Châu nghe thế nghiến chặt răng lại.
“Cô tưởng tôi không dám hả?”
“Phòng uống nước không có camera, cô dám ra tay, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt, xem ai sợ hơn ai?”
Đinh Thị Dinh đắc ý nói.
Bạch Minh Châu nghe đến đây, nắm đấm buông lỏng ra một chút, cô chỉ có thể nhẫn nhịn thôi.
Cô không muốn nói nhảm với Đinh Thị Dinh nên quay lưng đi ra ngoài, vừa tính đi ra nhưng không ngờ cô ta lại không chịu buông tha.
“Cô còn chưa cho tôi câu trả lời đấy, rốt cuộc cô đã làm gì Ôn Mạc Ngôn mà khiến anh ta thay đổi tính nết, còn có hứng thú với con hồ ly tinh như cô nữa hả?”
Cô ta dùng một tay nắm lấy cổ của Bạch Minh Châu và ra sức bóp.
Bạch Minh Châu đẩy cô ta ra.
Đinh Thị Dinh loạng choạng ngã oạch xuống đất.
“Hay lắm, đây mới là bộ mặt thật của con tiện nhân như cô đúng không?”
Đinh Thị Dinh độc ác nói, sau đó cô ta hét lên: “Bớ người ta, hậu nhân của cách mạng đời thứ ba ỷ mạnh hiếp yếu này! Bớ người ta, giết người…”
“Cô…cô nói năng linh tinh gì vậy hả, tôi thật sự phải ra tay rồi đấy!”
“Cô còn dám dọa tôi à? Bớ người ta, Bạch Minh Châu dọa tôi, nói là phải giết tôi diệt khẩu đấy.”
Bạch Minh Châu nghe thế tức lập tức nhảy dựng lên, chính trong lúc không biết làm gì thì cánh cửa phòng uống nước mở ra và truyền đến giọng nói sắc lạnh như dao.
“Cô nói nhiều với cô ta làm gì, là tôi, tôi cắt lưỡi cô ta luôn rồi.”
Bạch Minh Châu nghe thấy những lời lạnh lùng này, lập tức quay người qua, run rẩy.
Ôn Mạc Ngôn…trở nên bạo lực quá!
Ánh mắt anh ta đỏ ngầu, trong tay còn đang cầm một con dao bấm cầm tay nữa.
“Anh…anh muốn làm gì vậy?”
“Cô ta dùng tay nào đụng em, tôi sẽ chặt nó ra.”
“Này, anh đang nói đùa cái gì vậy hå?” Bạch Minh Châu nuốt nghẹn miếng nước bọt, yếu ớt hỏi.
Ôn Mạc Ngôn bây giờ rất mạnh mẽ, rất đáng sợ. “Em cảm thấy tôi có giống không?”
Anh ta nheo mắt lại, ánh mắt đen láy y như một lọ mực, bỗng chốc trở nên sâu thẳm không đáy.
Ôn Mạc Ngôn của hiện tại khiến người ta phải sợ hãi.
Đinh Thị Dinh cũng giống như thấy một người xa lạ vậy, đây còn là Ôn Mạc Ngôn cô từng quen biết không?
Lúc này…anh ta giống như sứ giả đến từ địa ngục vậy.
“Anh…anh bị yêu quái nhập hồn à? Sao anh lại biến thành như thế?”
“Tôi không thích có người ức hiếp người phụ nữ của tôi, đến tôi còn không nỡ đụng vào mà cô dám ức hiếp cô ấy sao? Cô chán sống rồi hả?”
Lời nói này như tiếng gầm gừ vậy, mang theo sát khí rất nặng, như thể phát ra từ dưới đáy địa ngục.
Anh ta tiến về phía trước, chuyển động con dao bấm trên tay, con dao sắc lẹm, còn phản chiếu lên nhiều màu sắc.
Anh ta làm thật sao!
Bạch Minh Châu không dám chần chừ, cô nhanh chóng tiến lên nắm lấy con dao trong tay anh.
“Thiện Ngôn, anh điên rồi, đây là trong công ty đó.”
“Em phân biệt được tôi và Ôn Mạc Ngôn rồi à?”
Anh ta quay người lại nhìn cô, ánh mắt mang vẻ hứng khởi.
“Ừ ừ, tôi phân biệt được rồi, anh chính là anh, không phải là vật thay thế của Ôn Mạc Ngôn, anh bình tĩnh lại có được không? Tôi là con nhà quân đội, anh làm người khác bị thương là không đúng đâu.”
“Tôi làm cô ta bị thương, em không vui sao? Tên phế vật kia không thể bảo vệ em, người phụ nữ này hất cà phê lên người em, anh ta cũng không làm gì cả nhưng tôi khác với anh ta, tôi sẽ bảo vệ người phụ nữ của tôi thật tốt.”
“Ừ, tôi tin anh, tôi cũng biết anh không giống với anh ta nhưng tôi không thích anh như thế, anh khiến tôi rất sợ hãi.”
Bạch Minh Châu gấp gáp nói, cơ thể này vẫn là của Ôn Mạc Ngôn, cô không thể để mặc anh ta phạm sai lầm và không quay đầu lại được.
Anh ta nghe thế, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng đi, anh ta dẹp con dao và nói: “Nếu em không thích thì tôi sẽ không làm, em đừng sợ đừng giận là được rồi, nhưng mà tôi vẫn phải cảnh cáo cô, sau này còn dám đắc tội với người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết đấy.”
Anh ta nheo mắt lại, khóe môi nở ra một nụ cười nham hiểm và lạnh lùng.
Đinh Thị Dinh bị dọa cho chết khiếp, tinh thân hoảng loạn.
“Yên tâm, cô ta không dám đâu, chuyện xảy ra ở đây cũng sẽ không nói ra ngoài, đúng không?”
“Nếu cô dám nói ra ngoài, tôi sẽ cắt lưỡi cô, khiến cô cả đời này đều nói không được nữa.”
Ôn Mạc Ngôn lạnh lùng nói.
Đinh Thị Dinh nghe thế, cả người cô ta run rẩy, một cơn gió lạnh từ bàn chân lan khắp cơ thể.
Cô ra sức gật đầu, quơ quơ cánh tay, suýt chút nữa là phải thê độc rồi.
“Tôi…tôi đảm bảo sẽ không nói cho ai biết, anh…anh đừng làm hại tôi, tôi xin anh.”
“Nếu cô ngoan ngoãn, tất nhiên tôi sẽ không làm khó cô.
“Tôi sẽ nghe lời mà, tôi sẽ nghe lời…” Cô ta gật đầu lia lịa, như thể sợ chậm trễ vài giây thì Ôn Mạc Ngôn sẽ cắt lưỡi cô ta vậy.