Chương 342
Giám đốc Triệu cảm thấy mình mất hết thể diện, nên có chút không vui, nói. “Giám đốc Triệu, tôi cũng hết lời rồi. Nếu như ông không tin thì có thể thử xem sao, ông chủ cực kỳ coi trọng cô Hứa, các ông nhìn dáng vẻ của anh ấy là biết mà.
Các ông có thể chỉ trích ông chủ, nhưng cô Hứa thì… Nếu như nói lời khó nghe, hay là lời không nên nói, ông chủ sẽ bao che hết mực.”
Giám đốc Triệu nghe vậy, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, bờ môi khô quắt ấp úng một lúc, cuối cùng phủi tay áo bỏ đi, không nói thêm lời nào.
Những vị giám đốc khác cũng lần lượt chuồn đi.
Lần này, coi như là họ thất bại thảm hại.
Khương Anh Tùng ở bên ngoài phòng bệnh, lo lắng nhìn Cố Thành Trung, đã là ngày thứ ba rồi.
Dường như Cố Thành Trung hoàn toàn không biết đói khát nữa, anh uống nước rất ít, thỉnh thoảng mười đi vệ sinh một lần.
Đêm đầu tiên còn có chợp mắt một tí, nhưng căn bản là không gnur nổi, cứ túc trực bên giường mãi.
Ba ngày liên tiếp như vậy, cho dù là mình đồng da sắt cũng không trụ nổi.
Ông chủ có nghị lực thật khủng khiếp, hơn người.
Bởi vì Hứa Trúc Linh không tỉnh lại nên dây đàn trong đầu Cố Thành Trung vẫn luôn căng chặt.
Nếu như cô Hứa xảy ra chút sai sót nào, người đầu tiên không trụ nổi chính là anh ấy! Cô Hứa, cô mau tỉnh lại đi, nếu không thì không phải cô xảy ra chuyện mà là ông chủ nhà chúng tôi xảy ra chuyện đấy.
Khương Anh Tùng âm thầm mong đợi trong lòng, anh ta thật sự rất lo lắng.
Dường như ông trời nghe được lời cầu nguyện của anh ta, bốn giờ chiều, ngón tay Hứa Trúc Linh đã có dấu hiệu cử động.
Cổ Thành Trung lập tức gọi bác sĩ tới, bác sĩ nói cục máu trong não cô ấy đã tiêu tan toàn bộ, chắc là sẽ sớm tỉnh lại thôi.
Cổ Thành Trung cũng thở phào một hơi, Khương Anh Tùng khuyên anh đi ngủ một giấc, ăn chút đồ, nhưng anh đã từ chối.
Anh nhất định pahir tận mắt nhìn thấy cô mở mắt ra, bình an tỉnh lại, bản thân anh mới hoàn toàn yên tâm.
Đều tại anh đến muộn, nếu như anh sớm hạ quyết tâm, diệt trừ tận gốc Cố Triệt thì cô đầu rơi vào nguy hiểm như bây giờ.
Bốn rưỡi chiều, mí mắt Hứa Trúc Linh đã động đậy.
Cô cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.
Trong mơ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền tới giọng của Cố Thành Trung, ngoài ra thì đều là một mảnh yên lặng.
Cô cũng không biết mình đang ở đâu, đầu cô rất mơ màng, cô rất muốn tìm ra ngoài theo giọng nói của Cố Thành Trung, nhưng cô đi mãi vẫn lạc quanh đó một vòng. Cô mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trắng xóa.
Trong mũi cũng toàn là mùi thuốc diệt khuẩn ở bệnh viện.
Cô đang ở bệnh viện sao?
Cô còn chưa hoàn toàn hoàn hồn thì bên tai đã truyền tới giọng nói quen thuộc.
Vô cùng khàn. “Em tỉnh rồi, có gì không thoải mái không? Cần anh đi gọi bác sĩ không?”
Hứa Trúc Linh nhìn chằm chằm vào một hướng, khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thành Trung, cô vô cùng kinh ngạc.
Anh… Sao anh lại biến thành dáng vẻ này? Hình như anh gầy đi rất nhiều, hốc mắt sâu đi vô kể.
Xung quanh đôi mất anh đều là sự mệt mỏi kiệt sức, trên cắm cũng mọc rất nhiều râu.
Anh nhìn cô, con ngươi đều là tơ máu, ngoại trừ sự mệt mỏi thì phần nhiều là sự vui mừng.
Anh rất vui vẻ! “C…”
Lâu lắm rồi cô không nói chuyện, miệng khô không khốc, khó khăn nói ra một chữ.
Một giây sau, Cổ Thành Trung lập tức ôm lấy cô. “Cũng may em không sao, nếu không thì bỏ mình anh ở lại, anh phải làm sao đây?”
Lời này rơi vào tai cô, khiến cô thấy ấm áp, trái tim như có dòng nước ấm chảy vào.
Cô khôi phục lại chút sức lực, cục máu đông hoàn toàn tan biến, cô đã không sao rồi, vết thương ngoài da sớm đã khép lại, hồi phục kha khá rồi.
Nghiêm trọng nhất là tai, tai cô vẫn còn chưa nghe được rõ hết, nhưng vẫn nghe được một chút.
Không điếc hoàn toàn là may lắm rồi. Bàn tay nhỏ của cô vỗ lên lưng anh, nhẹ nhàng an ủi. “Xin lỗi, em lại khiến anh lo lắng rồi phải không? Đều là em không tốt.”
“Không có là anh không tốt, để anh ôm em đi.”
Hứa Trúc Linh gật đầu, nhưng rất nhanh sau đó cô lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Cơ thể Cổ Thành Trung đè xuống hết người cô, cô không trụ nổi, vội vàng gọi tên anh, nhưng không có ai đáp lại.
Cô lập tức điên cuồng gọi tên anh.
Bác sĩ thấy cảnh tượng này, lập tức đẩy một xe giường tới, đặt Cố Thành Trung lên trên.
Sau đó họ thay quần áo bệnh nhân cho anh, lập tức tiêm dung dịch dinh dưỡng vào. “Anh ấy sao vậy?”
Hứa Trúc Linh vội vàng hỏi.
Bác sĩ nói: “Anh Cổ đã túc trực bên giường ba ngày ba đêm, không ngủ một chút nào, anh ấy cổ đợi tới lúc cô tỉnh mười ngất đi, thật sự không dễ dàng gì. Cơ thể anh ấy bị tổn thương nghiêm trọng, quá yếu ớt rồi, có lẽ phải nghỉ ngơi mấy ngày, có khả năng sẽ sốt nhẹ, nhưng chắc không có vấn đề gì đâu.”
“Sao lại như vậy?”
Vào chính lúc này, Khương Anh Tùng đi vào, nhìn thấy cảnh này, anh ta lo lắng hỏi.
Quả nhiên, Hứa Trúc Linh vừa tỉnh lại, dây đàn của ông chủ liền đứt rồi.
Anh ta bất lực nói: “Khoảng thười gian này ông chủ rất khó chịu, anh ấy tự trách mình mềm lòng nên mới khiến cậu Lâm làm hại cô.”
“Anh ấy đã hứa với ông nội sẽ không làm đổ máu nữa.. Như vậy thì làm sao có thể trách anh ấy được.”
“Đúng vậy, nhưng ông chủ không thể nào nghĩ như vậy được, anh ấy cảm thấy mình không bảo vệ tốt cho cô, nếu như cô không tỉnh lại, tôi sợ rằng ông chủ không trụ nổi, sợ rằng anh ấy sẽ xảy ra nguy hiểm tới tính mạng luôn rồi.” Hứa Trúc Linh nghe vậy, đau lòng nhìn Cổ Thành Trung đang hôn mê.
Sao anh lại ngốc như vậy…
Anh đâu phải thần tiên, sao có thể làm được tất cả mọi chuyện.
Hứa Trúc Linh làm kiểm tra toàn thân xong, không có vấn đề gì hết, chỉ là thính lực tại trái khó mà khôi phục lại như thường được.
Chỉ cần cô có thể còn nghe thấy được âm thanh là tốt rồi.
Đêm, Cổ Thành Trung hơi sốt nhẹ, anh nhíu mày lại, dường như mơ thấy rất nhiều cơn ác mộng.
Hứa Trúc Linh để Khương Anh Tú giúp đẩy giường hai người vào làm một.
Cô nắm lấy tay Cổ Thành Trung, hy vọng có thể cho anh sức mạnh. “Cố Thành Trung, anh đừng sợ, em sẽ ở bên cạnh anh.”
Giọng nói cô rất nhỏ, rất nhẹ, giống như đang dỗ trẻ con vậy.
Một tay trống khác của cô xoa lên mi tâm anh, nhẹ nhàng làm nó giãn ra.
Dường như cảm nhận được sự tồn tại của cô, Hứa Thành Trung thật sự yên tỉnh lại.
Ban đầu là Hứa Trúc Linh nắm tay anh, nhưng không biết từ khi nào, anh lại nằm lại bàn tay nhỏ của cô, không để cô rời xa.
Hứa Trúc Linh nằm xuống, dựa vào người anh.
Trong khoang mũi truyền tới hơi thở của anh, chớp mắt khiến cô vô cùng yên lòng. Nửa đêm, Cổ Thnahf Trung đã hạ sốt, anh ngủ thẳng tới mười giờ ngày thứ hai mới tỉnh lại.
Mở mắt ra, trong phòng bệnh nào có bóng hình Hứa Trúc Linh.
Trong lòng anh lộp bộp một tiếng, anh lập tức nhảy khỏi giường, ngay cả dép cũng không đi vào.
Khương Anh Tú đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Cổ Thành Trung. “Ông chủ…”
“Hứa Trúc Linh đâu?”
“Cô Hứa xuống lầu mua hoa rồi, cô ấy nói trang trí lại phòng bệnh như vậy sẽ khiến tâm trạng bệnh nhân tốt hơn chút.”
Cố Thành Trung nghe vậy thì đẩy anh ta ra, lập tức chạy về phía thang máy.
Hứa Trúc Linh đã có thể xuất viện rồi, có thể thay quần áo bệnh nhân ra.
Cô muốn mua chút hoa tươi về, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của hoa tươi cũng giúp ích cho sự hồi phục của bệnh nhân.
Nếu như Cổ Thành Trung tỉnh lại, nhìn thấy một đống hoa tươi, anh nhất định sẽ rất vui.
Cô vừa chọn xong, còn chưa kịp gói lại, phía sau đã truyền tới giọng nói quen thuộc: “Hứa Trúc Linh.”