Truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 339: Chap-339




Chương 339

Ngôn Minh Phúc nhắm mắt lại, trong đầu cứ quanh quẩn câu nói mà Ảnh Họa Bì nói khi nãy.

Cẩn thận, điểm yếu của ông bị người ta nắm được, đến lúc đó chết cũng không biết nguyên do.

Câu nói này, mỗi một chữ đều giống như chiếc gai nhọn hoắt, đâm mạnh vào tim ông, đau đến tột cùng.

Mấy năm nay, ông né tránh hết toàn bộ nguy hiểm là để bảo vệ Thẩm Thanh. Không ai được làm hại đến cô ấy, nếu không thì ông sẽ phát điên lên mất!

Tin tức Hứa Trúc Linh bị thương đã truyền đến tai Cố Lôi Đình, tin Cố Cố gặp nguy hiểm anh ấy cũng đã sớm biết rồi. Anh đã cử người đi điều tra, cũng đã hỏi Ôn Mạc Ngôn và Bạch Minh Châu.

Bây giờ Ôn Mạc Ngôn vẫn còn chưa xuất viện, anh ta vẫn đang nắm dưỡng bệnh ở bệnh viện thành phố.

Anh đã tìm được một ít manh mối, thuộc hạ của Cổ Triệt lại từng đến tập đoàn Hắc Mao.

Mà những người đã ra tay kia đều từ tập đoàn Hắc Mao tìm tới.

Anh cũng không có thêm chứng cứ gì nữa, Ngôn Minh Phúc cũng sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Bởi vì chuyện này căn bản là ông ấy chỉ đứng sau chỉ đạo, là tự ông ta bày mưu tính kế.

Nếu như để lộ ra chứng cứ quá rõ ràng sẽ dễ bị người ta lần theo dấu vết, tóm được đẳng chuôi, tìm ra chân tướng.

Bây giờ Hứa Trúc Linh đã bị Cổ Lâm làm bị thương, chuyện này đã được chứng thực.

Thứ Ngôn Minh Phúc lợi dụng chính là sự nghi ngờ của con người, Cố Lôi Đình chắc chắn sẽ nghi ngờ Cố Triệt, cho dù không phải Cổ Triệt làm thì tên khốn nạn Cố Lâm cũng sẽ không làm ra chuyện điên cuồng như vậy đâu.

Phạm hai tội cùng một lúc, có trốn đăng trời! “Con bé Trúc Linh sao rồi?”

Cổ Lôi Đình lo lắng nói. “Vẫn còn chưa tỉnh lại.”

Cố Thành Trung nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, canh chừng ở bên giường. Bạch Minh Châu không nhìn nổi nữa, cô nói: “Bác, bác nhất định phải đòi lại công bằng cho Trúc Linh, Cổ Lâm không phải làm thế một hai lần nữa rồi, đây là lần thứ ba rồi đấy, anh ta muốn tìm người làm nhọ Trúc Linh! Bác, cháu không quan tâm đến ân oán của nhà họ Cố các người, nhưng chị em tốt nhất của con đang nắm ở đây, hôn mê bất tỉnh, chịu nhiều vết thương nghiêm trọng như vậy, cháu không thể bỏ qua được!”

Bạch Minh Châu vội vàng nói. Cổ Lôi Đình yên lặng, đúng lúc này thì Thẩm Thanh cũng đã tới.

Bà ấy vội vàng nói: “Minh Châu này, chuyện này không đến lượt nhà họ Bạch ra tay đâu, nhà họ Ngôn bác sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối. Hứa Trúc Linh giờ chính là con gái nuôi của bác, con bé đã là người nhà họ Ngôn rồi, người nhà họ Ngôn chúng ta không thể bị người ta ức hiếp trắng trợn mà không đánh trả lại được!”

Thẩm Thanh lạnh lùng nhíu mày một cái, hơi tức giận nói.

Cổ Lôi Đình nghe vậy cũng biết bản thân mình nhất định phải chủ trì công đạo rồi.

Nếu như lại buông tha cho bố con nhà Cổ Triệt nữa thì không biết còn bao nhiêu chuyện không có tình người như này xảy ra nữa. Cổ Lôi Đình tức giận nghiến rằng, nói: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Trúc Linh. Thành Trung, con ra ngoài trước đi, đi xử lý với ta mấy chuyện.”

Cố Thành Trung nghe vậy thì đôi mắt phượng hơi híp lại, sau đó anh đi ra ngoài với ông nội.

Trên đường đi, hai người không nói một lời mà lên thẳng xe, quay về nhà cũ.

Rất nhanh sau đó Cố Triệt đã vội vã đi tới. Anh ta nhìn thấy Cổ Thành Trung thì hung hăng tiến lên trước, nằm chặt cổ áo anh: “Con trai tôi đâu? Mày đã làm gì Cổ Lâm rồi?”

“Ông muốn biết?”

Khóe môi Cổ Thành Trung nở một nụ cười lạnh, giống như ác quỷ vậy, không mang theo chút tình cảm nào.

Ánh mắt không chút quan tâm, hờ hững ấy giống như đang nhìn một người chết, không hề bận tâm. “Bỏ ông ấy ra nếu không thì tôi và anh coi như hết rồi!”

Cổ Lâm vừa xảy ra chuyện, La Thanh Nhã đã biết được tin tức này, chị ta lập tức gọi điện, nói với bảo vệ nhất định phải bảo vệ thật tốt cho con bọn họ.

Mặc dù Cổ Lâm không phải người tài giỏi gì, nhưng suy cho cùng đó cũng là cốt nhục của chị ta, là tình thâm máu mủ.

Sao chị ta có thể coi như không có chuyện gì, không quan tâm đến được?

Cố Thành Trung chậm rãi mở điện thoại ra, gọi video thẳng cho Khương Anh Tùng.

Cố Lâm bị trói ở một nơi tối mịt, bốn phía đều trống rỗng.

Anh ta bị trói chặt trên ghế.

Mặt mũi anh ta sớm đã sưng phồng, tím bầm cả lên, rơi vào hôn mê, nhìn giống như vừa bị hạ độc vậy. “Khương Anh Tùng, có thể để bọn họ xem kịch hay được rồi.”

Cổ Thành Trung dặn dò.

Trong video, Khương Anh Tùng hắt một chậu nước, Cổ Lâm lập tức tỉnh lại, không ngừng ho sặc sụa.

Anh ta dần tỉnh lại thì bắt đầu la hét lên. “Các người… Các người đừng qua đây, thật sự không phải tôi… Tôi cũng là người bị hại thôi, bỏ qua cho tôi đi… Xin các người đẩy, bỏ qua cho tôi đi…”

Nhưng cầu xin nài nỉ căn bản là không có tác dụng, hai người cường tráng ở phía trước đạp thẳng vào chiếc ghế, anh ta ngã lăn xuống mặt đất.

Con dao cứa mạnh lên bắp đùi anh ta, Cố Lâm thét ra tiếng gào như lợn bị chọc tiết.

Một người trong số đó đi giày da, hung hăng giẫm lên mu bàn tay của Cố Lâm.

Sau đó đấm đáp, đạp mạnh các kiểu.

Răng hàm của Cố Lâm đều rơi rớt hết ra ngoài, còn mang theo cả đống máu tươi nữa. “Con trai! Các người dừng tay lại cho tôi, nếu không thì tôi nhất định sẽ giết các người, dừng tay lại cho tôi!”

Cổ Triệt nói như phát điên lên.

Cổ Lâm nghe thấy giọng của bố mình thì giống như nắm được cọng cỏ cứu sống cuối cùng. “B… Cứu con… con không muốn chết… con vẫn không muốn chết đâu..”

Cổ Lâm đau khổ kêu lên, giọng nói càng ngày càng nhỏ lại.

Cuối cùng, lại một trận đau đến tê tái truyền tới. Bắp chân anh ta đã chảy nhiều máu đến nõi loang lổ thành từng vũng rồi, cách một màn hình mà vẫn thấy đau lòng ghê rợn.

Cố Triệt sống chết nhìn vào video, trong đôi mắt tràn ngập tơ máu.

Cố Thành Trung thong dong tắt máy đi, anh nhét điện thoại vào trong túi, phủi hết bụi bẩn trên tay áo đi. “Món quà này, anh cả có hài lòng hay không?”

Giọng nói của anh không nhanh không chậm, giọng điệu rất thản nhiên, không có chút tình cảm nào.

Anh hơi nhướn mày, con ngươi sẫm lại, đôi mắt toàn là sự giá lạnh.

Ánh mắt này sắc nhọn như đao kiếm.

Cổ Triệt đập bàn đứng dậy, định xông qua đó, trong miệng không ngừng gầm lên giận dữ. “Hôm nay tôi nhất định phải giết chết tên súc sinh nhà anh!”

Cổ Triệt bổ nhào tới, nhưng Cố Thành Trung sớm đã có phòng bị, anh nhẹ nhàng nghiêng người, trốn khỏi một đấm của Cố Triệt.

Sau đó là một đòn phản kích.

Một đấm nặng nề đập vào bụng Cố Triệt, khiến anh ta đau đến nỗi nối cả da gà, cả người không ngừng lùi về sau mấy bước.

Anh ta đau đến nỗi khom lưng lại, ôm khư khư bụng mình. Gân xanh trên trán anh ta nổi rõ lên, mồ hội lạnh tuôn ra như mưa.

Anh ta nhìn Cổ Thành Trung, cắn răng nghiến lợi nói: “Hai người chúng ta không phải anh chết thì là tôi sống! Tôi vẫn chưa thua đầu, nếu anh đã hành hạ con trai tôi, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi bắt anh phải đền lại gấp một trăm lần!”

Từng câu từng chữ đều mang theo ý thù địch rõ ràng. “Anh thua rồi.”

Vào đúng úc này, giọng nói trầm thấp của Cố Lôi Đình chầm chậm vang lên, nó mang theo mấy phần đau khổ và thảm bại.

Nhìn thấy Cố Lâm phải chịu khổ, trong lòng ông rất khó chịu, nhìn thấy anh em bọn họ giết hại lẫn nhau, ông lại càng đau khổ hơn nữa.

Bây giờ tất cả chứng cứ đều chứng minh Cổ Triệt là người ra tay, ông không có cách nào bao che được nữa.

Cố Triệt rất hẹp hòi, căn bản trong lòng anh ta không thể chứa thêm bất kỳ ai được nữa, kể cả bản thân!

Nếu như đợi ông cao tuổi hơn một chút nữa, sao ông có thể để anh ta tiếp quản tập đoàn Cổ Linh được đây?

Anh ta có thể làm ra chuyện giết hại anh em như này, thì chuyện giết hại bố mình cũng không phải là không thể xảy ra. “Cái gì?”

Cố Triệt nghe thấy lời này thì bàng hoàng nhìn Cổ Lôi Đình.

Khoảnh khắc đó dường như anh ta đều quên hết đi mọi đau đớn. “Con đã thua rồi, bố quyết định giao quyền thừa kế cho thắng ba, sau này tập đoàn Cổ Linh sẽ giao cho nó toàn quyền quản lí.”

Lời này, từng câu từng chữ đều vang lên rành rọt.

Cố Triệt nghe thấy câu này, trong đầu liền oàng một tiếng, giống như có một vụ nổ lớn xảy ra trong đầu vậy, ánh mắt ngờ nghệch mấy phần. “Bố… Bố nói gì cơ? Bố, bố nói lại lần nữa đi!” Cổ Triệt hơi điên loạn nói ra, mắt anh ta đỏ ứng, túm lấy bàn tay khô héo của Cố Lôi Đình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.