Truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 333: Chap-333




Chương 333

“Vẻ bề ngoài của chàng trai ốc đó không hề đẹp đẽ gì, thậm chí lại còn có chút dọa người, mọi người đều xa lánh cậu ta. Nhưng cô gái đó lại không hề ghét bỏ, hơn nữa còn đưa cậu ta về nhà. Nếu có người nói xấu chàng trai ốc này thì cô gái đó sẽ không ngần ngại mà đứng ra bênh vực cậu ta, tức giận vì cậu ta.”

“Lúc chàng trai ốc gặp phải phiền phức, cô gái ấy cũng không hề ghét bỏ mà hơn nữa còn chịu rời đi.”

“Không có ai thích chàng ốc cả nhưng cô gái đó lại đối xử với cậu ta rất tốt, thậm chí còn ngốc nghếch nghĩ rằng sau này chàng ốc không thể sinh đẻ, sẽ không có con cái nuôi dưỡng tuổi già. Nhưng cho dù là như vậy thì thái độ của cô gái vẫn không hề thay đổi, vẫn đối xử với cậu ta tốt như lúc ban đầu. Sẽ âm thầm dành dụm tiền để nuôi dưỡng gia đình cho chàng ốc, không nhẫn tâm gây ra bất cứ rắc rồi nào cho cậu ta, cô gái ấy luôn muốn dĩ hòa vi quý vì sợ rằng mình sẽ làm liên lụy đến chàng ốc.”

“Cuối cùng cũng có một ngày, chàng ốc biến thành một chàng trai sáng sủa sau đó dự định quay trở về lấy thân báo đáp, trả lại ân tình cho cô gái đó.”

Hứa Trúc Linh nghe câu chuyện dài dằng dặc này xong thì trong lòng hơi ấm lên.

Đây là anh đang kể chuyện về hai người bọn họ sao?

Cô chưa từng nghĩ rằng, thế mà Cố Thành Trung lại nhớ tất cả mọi chuyện rõ ràng như vậy làm cho người ta không kìm được mà cảm thấy cay cay ở đầu mũi.

“Thế bây giờ thì sao?”

“Bây giờ? Chàng trai ốc đó đang cõng cô gái trở về nhà.”

“Anh kể chuyện xong rồi, vậy thì anh muốn nói với em điều gì? Nói với em là chàng trai ốc đang lấy thân báo đáp sao?”

“Không chỉ có vậy, thật ra ngay từ lúc bắt đầu em thích anh không phải vì vẻ bề ngoài hay gia thế, và anh cũng vậy, việc anh thích em không hề liên quan đến những thứ ở bên ngoài. Nếu như em thật sự cảm thấy rất mệt vậy thì đừng liều mạng như vậy nữa, liều mạng là chuyện mà người đàn ông nên làm. Nhìn em như vậy, anh rất đau lòng.” “Anh cưới em, bất cứ ai dám nói một chữ “không”, anh sẽ khiến cho anh ta phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.”

Cố Thành Trung nhàn nhạt nói, tuy rằng giọng điệu lạnh nhạt nhưng lại chẳng có ai có thể nghi ngờ phân lượng trong lời nói đó.

Hứa Trúc Linh mỉm cười, sáp lại gần hôn lên má anh một cái. “Em cũng không phải hoàn toàn vì những lời bàn luận tào lao của người khác, mà em thật sự muốn đứng cùng độ cao với anh, không phải đơn thuần được anh bảo vệ, em cũng muốn để anh thấy được một Hứa Trúc Linh ưu tú hơn nữa. Nói cho cùng, chính là bởi vì anh trở nên đẹp trai hơn rồi, trở nên giàu có hơn rồi, làm cho em cảm thấy áp lực gấp bội. Vì thế em cũng muốn trở nên tốt hơn để cho anh một chút áp lực, nếu không sẽ không công bằng.”

Cô lè lưỡi, có chút không vui và nói.

“Từ khoảnh khắc anh nhận định em là vợ của anh, anh đã luôn cảm thấy rất áp lực.”

Cố Thành Trung có chút không biết phải làm sao.

Cô gái này không biết bản thân mình có những ưu điểm gì sao?

Tính cách chân thành của cô làm người khác cảm động, lớn lên lại còn xinh đẹp khiến cho người khác rất dễ yêu thích cô, nhất là những người lớn trong nhà.

Cố Chí Thanh và vợ chồng Ngôn Minh Phúc đã sớm coi cô như một người con gái ruột trong nhà mà đối đãi, người khác còn lâu mới có được sức hấp dẫn như vậy.

Mỗi ngày anh đều phải cẩn thận, đề phòng có người chạy đến theo đuổi Hứa Trúc Linh làm cho anh phiền chết đi được.

Thế nhưng cô gái này lại cứ cho mình là vô dụng, rõ ràng khắp người đều là bảo bối chỉ là bản thân cô không phát hiện ra mà thôi.

Vẻ bề ngoài có thể lay động con người một lúc, nhưng thứ giữ con người bên nhau cả đời chính là nội tâm của một con người.

Từ khoảnh khắc cô quay đầu quay lại là anh đã biết cả đời này anh không thể buông tay cô.

“Cố Thành Trung, gặp được anh là phúc ba đời của em.”

“Ừ, anh cũng vậy.”

“Thế… em muốn ăn tokbokki… phiền chàng ốc trả tiền giúp em đi.”

Hứa Trúc Linh cười đến vui vẻ nói, sai đó hai người ngồi vào trong cửa hàng.

Trong cửa hàng có khá đông người, Cố Thành Trung vừa bước vào đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.

Dù sao thì một anh đẹp trai ngời ngời như vậy cũng là điều trăm năm khó gặp mà.

Hứa Trúc Linh chú ý đến ánh mắt của mấy người phụ nữ ở đó, người nào người đấy đều như hổ đói rình mồi, mắt sáng như đuốc.

Cô đưa đôi đũa cho anh, nói: “Anh yêu à, anh đút cơm cho em.”

Cố Thành Trung nghe thấy cô nói vậy thì không khỏi buồn cười, trước đây nói cô không có chút hành động gì, hiện giờ lại phản ứng mãnh liệt như vậy sao?

Anh còn tưởng rằng cả đời này cô vợ nhỏ của anh cũng không thể thông suốt, để mặc anh tự làm lá chắn cho chính mình nữa chứ.

Tâm trạng của Cố Thành Trung rất tốt nên rất vui lòng gắp đồ ăn đút cho cô.

“Có phải em không thích những chuyện như thế này đúng không?”

“Quả thực là phải lãng phí tâm tư để ngăn chặn đám oanh oanh yến yến đó làm em không thích lắm, nhưng mà… những điều anh nói không phải không hợp lý, đúng là em không thể cứ mãi bỏ mặc tất cả như vậy được. Cái gì của em thì phải là của em, tuy rằng đã biết người khác sẽ không cướp đi được nhưng đúng là để cho người khác động vào, dù chỉ một chút thôi thì em cũng cảm thấy không thoải mái.”

“Nếu như trong lòng đã không thoải mái thì tại sao lại phải nhẫn nhịn, em nên chủ động đánh trả, có đúng không?”

“Đúng là thông suốt hơn rất nhiều rồi.”

“Em cũng cảm thấy gần đây IQ của em được nâng cao rồi, dù là làm bài tập cùng vèo vèo một cái là xong, mau khen em đi!”

“Vợ yêu của anh là giỏi nhất.”

“Cái gì mà vợ yêu của anh chứ… em còn chưa được gả cho anh đâu.”

Hứa Trúc Linh ồn ào đến mức khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng hết cả lên, tức giận trợn mắt với anh.

“Sớm muộn gì đều sẽ là như vậy, em phải tập làm quen từ bây giờ đi, hơn nữa cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị, tất nhiên em cũng có thể gọi anh là chồng yêu từ bây giờ.”

“Đúng là không biết xấu hổ, anh mau đút cho em đi, em sắp chết đói rồi.”

Chồng yêu, vợ yêu…

Có vẻ rất ngọt ngào đó. Sau khi bọn họ ăn xong thì liền trở về nhà thím Ngô.

Ngô Ưu vẫn chưa ngủ, mặc dù trong nhà đã có điện rồi nhưng cô ta đang đứng ở của chờ hai người.

Lúc cô ta nhìn thấy Cố Thành Trung đang cõng Hứa Trúc Linh trên lưng thì nổi trận linh đình, nắm đấm cũng nắm chặt lại.

Cô ta vội vàng tiến lên phía trước đỡ Hứa Trúc Linh, nói: “Ây da, chân của cô vẫn còn đau sao, hay là để tôi giúp cô nhé, tôi đưa cô về phòng.”

“Không cần đâu, tôi tự đi được rồi.”

Cố Thành Trung lùi về sau một bước, né bàn tay của cô ta ra.

Hứa Trúc Linh đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, cái cô Ngô Ưu này thật xấu xa, thế mà vừa rồi lại nhéo cánh tay của cô.

Ngô Ưu nghe thấy anh nói vậy thì tức đến nỗi muốn giậm chân.

Cố Thành Trung đưa cô về phòng, còn Ngô Ưu sợ Hứa Trúc Linh dụ dỗ Cố Thành Trung nên cũng đi lên cùng bọn họ luôn.

“À thì… nếu như Hứa Trúc Linh đã bị thương rồi vậy thì anh nên để cô ấy nghỉ ngơi sớm đi!”

“Không thích… em sợ ma, anh phải lại đây với em.” Hứa Trúc Linh nắm chặt cánh tay của Cố Thành Trung, giả vờ đáng thương nói.

“Được.”

Cố Thành Trung mỉm cười rồi gật đầu đồng ý, điều này sắp làm Ngô Ưu tức chết rồi.

Cái cô Hứa Trúc Linh này nhất định là dùng thủ đoạn gì đó để dụ dỗ Cố Thành Trung rồi, cô bây giờ với trước đây hoàn toàn là hai người khác nhau, thế mà cô lại chủ động ra tay rồi.

Thật đáng chết, sớm biết thế này thì vừa rồi cô ta đã chạy theo rồi.

Ngô Ưu không thể tiếp tục ở lại đây nữa, cô ta còn quay về phòng lấy rượu thuốc được ngâm từ dược liệu hái trên núi về, đặc biệt hữu dụng mang sang cho Hứa Trúc Linh.

Cô ta muốn tìm cơ hội để chen vào giữa hai người bọn họ, không thể để cho Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh có bất cứ hành động tiếp xúc thân thể nào được.

Nhưng cho dù cô ta đưa ra bất cứ yêu cầu gì cũng đều bị Cố Thành Trung ngăn cản, anh nói anh muốn tự mình làm.

Cô ta căn bản không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn hai người bọn họ giống như đang dựng lên một bức tường thành vô hình mà người khác không thể nào chen chân vào giữa được.

Cô ta cứ đứng ở đó chờ đợi, cô ta không tin rằng Cố Thành Trung sẽ không chịu về phòng đi ngủ.

Đến cuối cùng, Hứa Trúc Linh buồn ngủ rũ cả mắt xuống rồi liền đẩy Cố Thành Trung ra, bảo anh nhanh chóng đưa Ngô Ưu đi ra chỗ khác đi, cô thực sự không thể chịu được nữa.

Cô không ngờ rằng da mặt của Ngô Ưu lại dày như vậy, trước đây cô còn cố ý để bị cô ta tách ra, cho cô ta cơ hội ở riêng một chỗ với Cố Thành Trung nữa đó.

Sao bây giờ cô ta lại có thể lấy ân báo oán như vậy được chứ?

Cố Thành Trung gật đầu, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.

Anh quay người rời đi, lúc này thì Ngô Ưu mới thở phào một hơi, nhanh chóng chạy theo.

“Được rồi, cô Ngô, tôi cũng phải về phòng nghỉ ngơi rồi.”

Anh đứng chắn ở trước cửa, khôn hề có ý để cho cô ta đi vào, giọng điệu đuổi khách rất lạnh lùng.

Ngô Ưu bị thái độ của anh dọa sợ, dù gì thì trước kia anh cũng đối xử với cô ta dịu dàng như thế. Cô nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là không kìm được mà hỏi, “Anh Thành Trung, thực ra anh bị Hứa Trúc Linh lừa rồi! Cô ta không hề có người họ hàng nào ở đây hết, em đã tìm hiểu hết rồi, bất kể là nhà họ Hứa hay nhà họ Ngôn thì cô ta đều không có người thân nào ở đây hết. Cô ta tới đây chính là vì muốn tiếp cận anh thôi, loại phụ nữ như vậy nhất định là có ý đồ riêng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.