Chương 1773
“Bây giờ liền xuống ăn cơm.”
Phó Thiết Ảnh lập tức nghiêm chỉnh lại.
Anh ta không thể liên lụy tới Châu Vũ được.
Châu Vũ thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh ta, cong mắt cười.
Hai người đi xuống, Úy Như sớm đã trông ngóng dưới cầu thang, lúc nhìn thấy hai người họ đi xuống, cười tới rơi nước mắt.
Châu Vũ thả tay Phó Thiết Ảnh ra, đi tới thân mật ôm lấy cánh tay của Úy Như.
“Dì à, dì còn nhớ con không? Lúc dì ốm, con còn ra tay với dì nữa, Con vẫn luôn không có cơ hội xin lỗi dì, không ngờ bây giờ vấn có duyên ăn cơm ở đây, chỉ sợ chú sẽ đuổi con đi.”
Úy Như nghe xong cũng thổn thức không thôi, võ võ vai cô ấy, nói: “Sao có thể chứ? Lúc đầu cũng là dì làm sai nhiều chuyện. May mà con với Trúc Linh rộng lượng, không thiển cận như dì. Dì cũng không ngờ con lại có duyên phận thế này với Tư nhỏ nhà dì, thật tốt… nhìn thấy các con thế này, dì có chết…”
Bà ta còn chưa nói xong, đã bị Châu Vũ cắt ngang.
“Hôm nay là đêm 30, dì không thể nói lời không may mắn thết Đi thôi ạ, chúng ta đi ăn cơm. Phó Thiết Ảnh, anh còn không nhanh lên, chân dài để làm gì?”
Châu Vũ giận dữ với Phó Thiết Ảnh.
Phó Thiết Ảnh cảm thấy bầu không khí trong phòng ăn rất kì lạ.
Trên cửa sổ dán toàn giấy hoa màu đỏ rực rỡ, mỗi một cái cửa đêu được dán chữ “phúc”, lò sưởi đã được đốt lên, khắp cả phòng toàn là không khí ấm áp.
Mọi người ra ra vào vào, có người đi bê thức ăn trong phòng ăn, có người đi lấy rượu ngon, Cố Chí Thanh còn đang lần lượt phát lì xì.
Không khí đậm đà, pháo hoa ở bên ngoài không ngừng được bắn lên cao.
Đây mới là mùi vị nên có của tết, so với trước đây, bọn họ mỗi người chen chúc trong căn phòng mười mét vuông, thực sự là khác biệt quá.
Mà Châu Vũ cũng có tỉnh thần hơn nhiều, vui vẻ cười nói với mọi người, sắc mặt cũng dân đỏ ửng rồi.
Qua năm mới, cô ấy cũng mười chín tuổi rồi, như trải qua tuổi hoa bình thường, vốn nên nở rộ rực rỡ.
Nhưng cô ấy lại chỉ có thể chịu khổ với anh ta, chỉ có thể ăn đồ đen xì xì, còn phải nhãn nhịn chịu sự hành hạ.
Nếu như… thỏa hiệp,có thể giúp cô ấy sống tốt hơn một chút, vui vẻ hơn một chút, vậy sự tôn nghiêm quật cường của anh ta đều có thể vứt ra sau đầu.
Dù gì…
Anh ta sống lâu như vậy, từ trước tới giờ chưa từng gặp phải người làm anh †a canh cánh trong lòng như vậy.
Con đường sau này còn rất dài, anh ta không muốn thay đổi người, chỉ muốn cùng cô ấy sống tiếp thật lâu.
Tôn nghiêm của cô ấy, cũng chính là tôn nghiêm của anh ta. 3 Giới hạn của cô ấy, cũng chính là giới hạn của bản thân.
Sự quật cường của Châu Vũ, là thành lũy của anh ta.
Nước mắt của cô ấy, chính là điểm yếu nhất trong lòng anh ta.
Từ nay về sau anh ta không còn có nguyên tắc gì, cô ấy chính là nguyên tắc duy nhất của anh ta!