Truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 176 9




Ông lắc đầu thở dài, đứa trẻ này quật cường muốn chết, ở giai đoạn niên thiếu nhất của cuộc đời đã phải trải qua sự tra tấn tối tăm như vậy. : Hiện giờ bảo anh ta vứt bỏ ân oán của quá khứ, tiến vào gia đình này, xưng em gọi anh, báo hiếu cha mẹ?

Vậy thì quá khứ của anh ta, ai mua được đây?

Phó Trác tội ác tày trời, nhưng khoảng cách giữa ông ta và Cố Thành Trung cùng nhà họ Cố cũng chính là ngòi nổ khiến trái tim anh ta bị dày vò, không khác gì phải ở trong một chảo dầu.

Chuyện này căn bản không thể vội được, chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn thôi.

Chỉ cần anh ta chịu vào cái nhà này, vậy thì tất cả sẽ trở nên dễ dàng.

Úy Như tự mình thu dọn phòng để anh ta nghỉ ngơi.

Bác sĩ của gia đình về quên ăn tết, cho nên vội vàng gọi cặp đôi Nguyên Doanh tới.

Nguyên Doanh xem bệnh cho Châu Vũ, rồi lại khám cho Phó Ánh.

Cố Ngọc Vy là con thứ tư của nhà họ Cố nhưng không ngờ hiện giờ lại biến thành thứ năm.

Về chuyện Phó Thiết Ảnh, cộ ấy cũng từng được phe qua, nhưng chưa bao giờ gặp được thấy.

Khi cô ấy thấy anh ta giống Cố Thành Trung như đúc đã bị dọa sợ tới không dám nói gì một hồi lâu.

“Anh… chào anh tư.”

Cô ấy mở hòm thuốc ra, lễ phép chào hỏi.

Phó Thiết Ảnh không trả lời.

Anh ta sợ Úy Như lại sướt mướt ở đây khiến chính mình chán ghét nên bảo tất cả mọi người đi ra ngoài chỉ có hai người họ ở trong phòng.

Cố Ngọc Vy vạch áo ra, khi nhìn thấy miệng vết thương, cô ấy vô cùng sửng sốt.

Bị mất một mảng da lớn, đóng thành vảy máu thật dày, nhưng vẫn không thể ngăn được máu ngừng chảy ra.

Vậy mà anh ta vẫn không hôn mê, còn có thể duy trì sự bình tĩnh như vậy, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt ra thì cả người nhìn như không hề có chuyện gì.

Rốt cuộc khả năng chịu đựng của người này tới mức nào chứ?

Cô ấy sửng sốt bắt đầu xử lý miệng vết thương, dù sao thì cô ấy cũng là quân y, đã gặp qua đủ loại trường hợp bị thương.

Miệng vết thương xử lý trong khoảng một tiếng đồng hồ, dù sao thì điều kiện cũng có hạn, bận rộn xong, mồ hôi đầm đìa đầy người.

“Anh tư, tốt rồi. Mấy ngày nay kiên trì uống thuốc hạ sốt và thuốc giảm đau, còn có bôi thuốc mỡ và thay băng gạc hàng ngày là được, mấy ngày này em sẽ mang thuốc cho em.”

“Không cần, có người mang thuốc cho tôi rồi.”

“Nhưng em là bác sĩ chuyên khoa, những người khác không phải nhân viên y tế, họ làm sẽ đau…”

“Tôi không sợ đau.”

“c1 Lời này khiến cô ấy không dám nói thêm gì nữa.

Nghĩ lại thì cũng đúng, vừa rồi khi dùng oxy già để khử trùng, anh ta không hề kêu đau một tiếng.

Sau khi xử lý xong, hai người ra khỏi phòng, anh ta nhìn thấy Nguyên Doanh vội vàng hỏi: “Châu Vũ sao rồi?”

“Trước mắt thì thuốc đã khống chế được, độc sẽ không bị lan ra nhưng khoảng thời gian này bởi vì suốt một thời gian dài thuốc vẫn không giảm bớt nên độc đã khuếch tán rất nhanh, cần tiến hành trị liệu ngay. Tôi có thể đưa cô ấy tới bệnh viện quân khu, nhưng mà…chưa chắc cô ấy đã chấp nhận được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.