CHƯƠNG 39: CĂN BỆNH KỲ QUÁI
"Có uống thuốc đúng giờ theo phương thuốc ta đưa không?" Vân Thư bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi, trong con mắt đầy nghi hoặc.
"Có. Dược liệu đều do ta tự mình bốc, tự mình nấu, tự mình đút cho công tử, không bỏ một lần nào." Mạc Phàm tiến lên trả lời.
Nghe vậy, Vân Thư cúi đầu đánh giá người nằm trên giường, khóe miệng tụ máu hết sức kỳ quái.
Mạc Phàm là người nàng tin tưởng, nếu Mạc Phầm đã nói uống thuốc đúng giờ thì độc này tuyệt đối không phải độc còn sót lại lúc trước.
Trong khi Vân Thư đang cau mày suy nghĩ, giọng nói bén nhọn của Tiêu Yến Ngọc lại truyền đến.
"Vân Thư, nói đi, có phải ngươi cố ý hạ độc hãm hại ca ca ta không! Hôm nay nếu ngươi không làm ca ca ta tỉnh lại, ngươi đừng mong ra khỏi đây." Tiêu Yến Ngọc vô cùng kiêu căng ương ngạnh.
Tiêu Nguyên Soái ở bên cạnh nhìn Vân Thư chằm chằm. Tuy không vừa lòng với hành động của Tiêu Yến Ngọc, nhưng không hề lên tiếng ngăn cản, xem ra là ngầm đồng ý rồi.
Vân Thư giương mắt liếc nhìn Tiêu Yến Ngọc, dù không nói lời nào nhưng trong con ngươi đầy vẻ khinh thường.
Nếu nàng muốn hạ độc thì chắc chắn sẽ không khinh địch mà theo tới đây. Chỉ số thông minh của kẻ này có vấn đề à?
Vân Thư quẳng Tiêu Yến Ngọc ra sau đầu, nhanh chóng rút một ngân châm ra khỏi túi thuốc nhỏ, trích máu tươi từ đầu ngón tay Tiêu Bách, nhân dịp không ai chú ý bèn đưa vào hệ thống.
"Ting..."
Thanh âm mỏng manh gần như không thể nghe thấy.
Trong lòng Vân Thư căng thẳng, xem ra, thật sự là có độc, nhưng độc tính vô cùng cùng ít, ít tới mức hệ thống không thể phán đoán được. Bởi vậy, nàng không có cách nào xác định được đây có phải là phần sót lại của độc tố lúc trước hay không.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều lặng lẽ tập trung trên người cô gái bên giường.
Động tác của nàng thành thạo, thần thái quyền uy và chuyên nghiệp, bộ quần màu xanh nhạt vốn nên làm nổi bật dáng vẻ hoạt bát ngây thơ của một người, thế nhưng từng động tác đưa tay nhấc chân của Vân Thư lúc này đều lộ ra sự trầm ổn đúng mực.
Nếu nói một người như vậy không biết y thuật, chỉ sợ không có ai tin.
Bị coi như không hề tồn tại, Tiêu Yến Ngọc phẫn nộ đầy mặt nhưng lại không dám làm gì Vân Thư. Tính mạng của ca ca mình còn đang nằm trong tay người ta, Tiêu Yến Ngọc không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Tình huống thế nào?" Ánh mắt Tiêu Nguyên Soái khẽ biến, trầm giọng hỏi.
Vân Thư suy nghĩ trong khoảnh khắc, bèn ăn ngay nói thật: "Ta dám khẳng định độc tố lúc trước trên người công tử đã giải hết rồi, về phần vì sao hôn mê không tỉnh, trước mắt ta chưa tìm ra nguyên nhân."
"Không tìm ra nguyên nhân?" Tiêu Yến Ngọc khinh thường xen lẫn căm hận, "Ta thấy ngươi vừa ăn cướp vừa la làng thì có, ngươi chính là hung thủ mưu sát ca ca ta!"
"Nếu hôm nay không tìm ra nguyên nhân, vậy Dực Vương phi, thiệt thòi người ở lại phủ Nguyên Soái vài ngày. Chờ sau khi ta tấu lên bệ hạ rồi lại giải quyết." Tiêu Nguyên Soái trầm giọng.
Bọn họ vẫn cho rằng độc là do nàng hạ? Đôi mắt phượng của Vân Thư quét về phía mấy người này, khuôn mặt lạnh đi.
Vân Thư không nói một câu, quay về lại bên giường, nhìn chằm chằm vào vành môi tụ máu của Tiêu Bách rồi lâm vào trầm tư.
Dường như nàng đã từng thấy vành môi tụ máu này ở đâu đó, nhưng giờ không tài nào nhớ ra được.
"Người đâu, mời Dực Vương phi xuống." Tiêu Nguyên Soái bỗng la lớn, trong giọng nói có cơn giận dữ đã kiềm giữ từ lâu.
Con trai của ai bị người ta ám hại cũng không thể giữ được tỉnh táo.
Nhưng đời này Vân Thư hận nhất là trong lúc đang phân tích vấn đề lại bị người ta quấy rầy. Ánh mắt nàng hung hăng quét qua, sát khí trên người nổi lên hừng hực, quát: "Im miệng hết cho ta!"
Thanh âm lạnh lùng của Vân Thư truyền khắp phòng, dường như tất cả mọi người đều hoảng sợ toát mồ hôi.
Tiêu Nguyên Soái nhìn Vân Thư, trong ánh mắt đầy ý sâu xa.
Sát khí kia, hơi thở giống như cái chết kia, nếu chẳng phải người từng lăn lộn trong cái chết, tuyệt đối không thể có được hơi thở ấy. Người con gái này....
Rốt cuộc trong phòng cũng yên tĩnh lại, Vân Thư tiếp tục với phân tích của mình.
Mạc Phàm chậm rãi bước về phía Vân Thư, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ ấm áp.
"Mạch tượng của Tiêu công tử vô cùng kỳ lạ. Cho dù bình thường tỉnh lại, giải được độc rồi, mạch tượng của hắn cũng không thể yếu như vậy, còn yếu hơn gấp đôi người thường. Nhưng Tiêu công tử tập võ, là võ tướng. Dựa theo đạo lý mà nói, sức khỏe phải cường tráng hơn người bình thường, sao giờ lại yếu đi nhiều như vậy. Liệu có phải trước đây Tiêu công tử có căn bệnh mãn tính nào không?"
Trước khi bắt mạch, hắn đã có điều hoài nghi nhưng không khẳng định được, cho nên không dám nói lung tung.
Nhưng thấy Vân Thư trầm mặc hồi lâu, Mạc Phàm bỗng nghĩ, có lẽ Vân Thư cần mình nên đi tới cùng thương lượng.
"Căn bệnh mãn tính?" Vân Thư lẩm nhẩm trong miệng, sau đó nàng nhìn vành môi tụ máu của Tiêu Bách, đột nhiên vỡ lẽ.
Không Gian Trí Năng hệ thống phân tích tinh vi như máy tính nên không có chuyện phạm phải sai lầm. Ngoài ra, Tiêu Bách cũng đều đặn dùng dược liệu giải độc, chắc chắn phần độc tố còn sót lại trong cơ thể tuyệt đối không thể gây ra phản ứng với hệ thống giải độc.
Như vậy, chắc chắn hắn bị trúng độc rồi.
Nếu đã căn bệnh mãn tính, như vậy rất có khả năng là độc mãn tính!
"Ta biết rồi." Vân Thư bỗng nhiên đứng dậy, đi về phía Tiêu Nguyên Soái: "Độc trước đây trong người Tiêu công tử chắc chắn đã giải rồi, nhưng bởi độc ngày trước trong người làm cho thể chất công tử bỗng nhiên trở nên suy yếu, kéo theo một loại hoặc vài loại độc tính khác trên người công tử phát tác, dẫn đến hôn mê bất tỉnh.”
"Ngươi nói bậy!" Tiêu Yến Ngọc khinh thường, "Thân thể ca ca ta khỏe mạnh cường tráng, sao có thể trúng hai loại độc! Ngươi đừng già mồm át lẽ phải!"
Vân Thư không có tâm trạng để ý đến Tiêu Yến Ngọc, nàng nghiêm túc nói với Tiêu Nguyên Soái: "Nếu ta đoán không lầm, trên người Tiêu công tử có thể mắc phải một loại độc mãn tính rất mạnh. Hiện giờ độc tính rất nhỏ nhưng đã lợi hại như vậy rồi. Ta nghĩ, loại độc này chắc chắn là tích lũy qua từng ngày. Nếu không có lần bất trắc này, chỉ sợ phải hai, ba năm nữa nó mới bạo phát.”
Nghe được lời nói của Vân Thư, ánh mắt Tiêu Nguyên Soái trầm xuống.
"Độc trong người công tử vô cùng ít. Ta chỉ có thể kiểm tra ra có độc, nhưng không đánh giá được độc tính, thế nên không giải được. Bởi vậy, ta đề nghị Tiêu Nguyên Soái lập tức phong tỏa tin tức, điều tra những người tiếp xúc hằng ngày với công tử, để tìm ra gốc rễ của độc tính. Đặc thù của độc mãn tính là phải tiếp xúc và sử dùng hằng ngày, cho nên tốt nhất là bắt tay từ đồ ăn thức uống của công tử trước." Vân Thư giơ lên một ngân châm, vẻ mặt nghiêm túc.
Một phần trên ngân châm là màu đen nổi bật, phía dưới là màu máu tươi.
Đây là máu trên ngón tay Tiêu Bách nàng trích ra lúc trước, trước mắt bao người, nàng không thể làm càn.
Ánh mắt Tiêu Nguyên Soái trong thoáng chốc trầm xuống, trong giọng điệu khản đục mang theo vẻ giận dữ vô cùng: "Điều tra cho ta!"
Nếu lời Vân Thư nói là sự thật, vậy có nghĩa trong phủ Nguyên Soái có nội gián ngay dưới mắt ông!
Cuộc thẩm vấn tiến hành ngay bên ngoài phòng Tiêu Bách. Bởi vì người trong phủ Nguyên Soái đều là người luyện võ, tiếng to giọng khỏe, thế nên thẩm vấn trong căn phòng có hiệu quả cách âm rất tốt sẽ không sợ tranh cãi ầm ĩ ảnh hưởng tới Tiêu Bách.
"Dẫn hết người lên." Tiêu Nguyên Soái hạ giọng nói, sự phẫn nộ ẩn trong lời nói khiến không khí bốn bề rét lạnh vài phần.
Tuy ông còn nửa tin nửa ngờ đối với Vân Thư, nhưng Mạc Phàm cũng đã gật đầu cho thấy rằng hắn tán thành với kết luận của nàng ta.
Mạc Phàm vừa là dược tề sư nhị phẩm, vừa là ngự y hàng đầu. Tiêu Đức vẫn tin y thuật của hắn.
Mọi người trong phòng đều nín thở, sợ chẳng may chọc giận Tiêu Nguyên Soái thì toi đời. Chỉ có Vân Thư bình tĩnh thản nhiên, cúi đầu kiểm tra các loại đồ ăn còn dư, đĩa thuốc và hương đốt...
Nhưng đáng tiếc không có thu hoạch gì.