Khi hai người đã xuống núi, Thất Diệp không có am tường địa thế bên ngoài, Thanh Dương Tử phải đi thật chậm, cuối cùng tự mình nghĩ ra biện pháp, để cho cô nắm chặt những sợi tơ bạc của cây phất trần cùng bước theo anh.
Cũng may, ở dưới đỉnh Nguyệt Lãng này, người ở thưa thớt, dưới chân núi, con trai ông lão đã buôn bán thay cha, thấy một đạo sĩ kéo theo một cô gái chân đi xiêu quẹo, khó tránh khỏi việc nhìn vài lần. Nhìn thấy như vậy lập tức hiểu ra nguyên nhân, không kiềm chế được lắc đầu. Thật đáng tiếc, một vị cô nương xinh đẹp như vậy mà lại bị mù. Anh ta cảm thán.
Khi ra khỏi đường núi Dương Tràng, Thanh Dương Tử lập tức mướn một chiếc xe ngựa. Thật ra, anh là một tay lái giỏi, nên ngay cả mướn người đánh xe cũng miễn. Lúc đỡ cô lên xe, anh cười vén những sợi tóc dài bay loạn trước trán của cô: “Đã bao lâu rồi cô không có đi ra ngoài vậy?”
Thất Diệp không có trả lời, bao lâu ư? Sao giống như là đã rất lâu rồi vậy.
Xe ngựa chạy đi trên đừơng rất vội, Dao Phi yên ổn đậu trên vai cô. Mới đầu, bên ngoài cũng rất an tĩnh, cô chỉ có thể nghe tiếng lắc lư của xe ngựa trên đường, tiếng Thanh Dương Tử đánh xe, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng hót thánh thót của chim. Dường như, dần dần đi vào phố xá sầm uất, sau đó từ từ ngừng lại.
Thanh Dương Tử vén rèm xe lên, cầm cổ tay cách ống tay áo của cô, cẩn thận đỡ cô xuống xe, sau đó để ý tới ánh mắt xung quanh, nhíu mày lại: “Quần áo này quá bắt mắt.”
Nói xong đỡ Thất Diệp vào một quán trọ, còn nhỏ tiếng nhắc nhở cô khóa cửa cẩn thận. Thất Diệp không được tự nhiên, vô cùng không được tự nhiên. Cô cảm thấy một mình mình chăm sóc chính mình thì không có vấn đề gì, nhưng khi bước chân vào một nơi xa lạ, trong lòng cô khó chịu, lập tức không tự chủ được nhích đến gần Thanh Dương Tử hơn chút.
Thanh Dương Tử ví loại phản ứng này là biểu hiện thiếu cảm giác an toàn. Ừ, hình như trên thực tế cũng có chuyện như vậy. Vì thế, đỡ cô ngồi lên ghế dài, đi đến chỗ chưởng quầy đặt vài món ăn đặc sắc, xong việc trở về thấy Dao Phi nằm trên vai cô ngủ thiếp đi, cái đầu gục xuống, tư thế đó làm cho Thanh Dương Tử hoài nghi khi đó nó đang chảy nước miếng.
Những món ăn thanh đạm, đều là những món quen thuộc của Thất Diệp, Thanh Dương Tử ân cần gắp thức ăn cho cô: “Thích không? Mau ăn đi.” Sau đó rót trà cho cô: “Uống miếng nước đi.”
Thất Diệp nhíu mày: “Tôi nói này Thanh Dương Tử, không lẽ anh không có tiền để trả ư?”
= =
Đạo chủ đại nhân bị đả kích rất lớn: “Bạn hữu, tại sao lại vô căn cứ làm ô uế tấm lòng trong sạch của người khác vậy?”
Cô lại hừ lạnh khinh bỉ, không lên tiếng nữa.
Dùng xong cơm tối, Thanh Dương Tử đặt phòng ở quán trọ. Tiểu nhị là người mới nhưng rất lanh lẹ, nhìn Thanh Dương Tử mặc một bộ quần áo đạo gia, lập tức cho hai phòng. Thanh Dương Tử cười đến nghiến răng, trợn mắt nhìn tiểu nhị một cách nham hiểm, cái nhìn chằm chằm đó làm tiểu nhị nổi hết lông tóc.
Dưới sự nghi ngờ của tiểu nhị có hai năm kinh nghiệm, anh mới nói cho anh ta biết: “Có khi nào cậu thấy trai đơn gái chiếc đi chung tìm quán trọ ngủ mà chọn tách ra ngủ riêng chưa? Cho dù người ta ngượng ngùng, tất yếu phải tách ra ngủ riêng, thì cũng phải lấy cớ: “Tối nay bổn tiệm đã đầy khách, chỉ còn lại một phòng” để cho người ta ngủ chung. Cậu đần độn như vậy, tôi không trừng mắt nhìn cậu thì trừng mắt nhìn ai đây!”
Vì vậy tiểu nhị đã hiểu.
Không thể không nói, thói quen của tiểu nhị là tay mắt phải nhanh nhẹn lanh lẹ. Tất nhiên Thanh Dương Tử biết Thất Diệp không muốn ở chung một phòng với anh, nhưng mà đôi mắt của cô không tiện. Hơn nữa chưa từng đi lại trên giang hồ,buổi tối thật không thể yên tâm. Vốn muốn dựa vào sự thông mình, cơ trí của tiểu nhị một chút, không ngờ lại đụng phải một người mới vào nghề.
Đạo chủ vừa thầm than sai lầm trong lòng, vừa đỡ Thất Diệp vào phòng, trong phòng cũng ngăn nắp lắm. Thanh Dương Tử gặp một tiểu nhị mang nước vào, cho anh ta một ít bạc vụn, nhờ đi mua giúp bộ quần áo đơn giản một chút, tiểu nhị miệng cứ vâng vâng dạ dạ liên tục.
Thất Diệp không hiểu: “Dường như sự tình ở Kim Lăng rất khẩn cấp, sao không đi thẳng đến đó đi?”
Thanh Dương Tử rót một ít nước trà giúp cô: “Trong tam giới có một quy luật, không thể ngông cuồng thi triển pháp thuật ở nhân gian.”
Thất Diệp “hừ hừ” hai tiếng khinh thường.
Hai người nói chuyện phiếm câu có câu không, đợi tiểu nhị mua quần áo về. Thanh Dương Tử nhờ anh ta mang một thùng nước nóng vào, sau đó đỡ Thất Diệp qua, Thất Diệp lại không được tự nhiên tiếp. Những việc này lúc trước là do Lan Y làm, việc tiếp theo chính là giúp cô cởi quần áo, rồi đỡ cô vào trong thùng, thỉnh thoảng còn kỳ lưng cho cô nữa. = =
Đương nhiên Thanh Dương Tử không giúp cô cởi áo, đấm lưng, anh dẫn tay cô lần đến thùng gỗ, lại dùng ngón tay cô thử độ ấm của nước, nhìn cô không có phản ứng gì, anh mới nói: “Bần đạo đi ra ngoài trước, chỉ ở kế bên thôi.”
Thất Diệp che dấu ý tưởng hoang đường mới vừa rồi ở trong lòng, lạnh lùng gật đầu một cái.
Nghe được tiếng cửa khép lại, cô lập tức cởi bỏ quần áo, ngâm mình vao trong nước ấm. Đúng là Thanh Dương Tử ở phòng kế bên, giữ nguyên quần áo nằm ngả xuống giường, hai tay gối đầu, phất trần đặt tùy ý trên ngực. Chất lượng tường của quán trọ cũng không tốt lắm, nhất là điểm không cách âm, anh có thể nghe rõ âm thanh nhỏ của tiếng nước.
Đột nhiên trong đầu hiện lên cảnh tượng, màn trướng lụa mỏng màu tím, bên trong có một cô gái ở giữa hồ nước trong vắt như ẩn như hiện, màu da như tuyết trắng, mái tóc đen tuyền như mực, cùng với tiếng cười như chuông nhạc. Nghĩ đến nhập thần, trong lòng rung động, thân thể có một cảm giác khô nóng, anh kinh hoảng, vội vàng ngồi dậy xếp bằng, niệm một đoạn chú thanh tâm để áp chế cảm giác khác thường trong cơ thể.
Bên kia, Thất Diệp cũng phát cáu, quần áo mới mua này cô chưa từng mặc qua, cuối cùng cô cũng không mặc vào được, đó giờ luôn luôn do Lan Y mặc quần áo vào cho cô!
Thanh Dương Tử nghe tiếng động của nước đã dừng, đoán là cô vẫn ổn. Đợi một lúc sau không nghe động tĩnh gì, mới gọi một tiếng: “Tiểu Thất?”
Lúc này, Thất Diệp đã hoàn toàn nổi giận, đến tâm ma cũng sợ không dám lên tiếng. Lúc cô muốn xé nát quần áo trong tay thành những mảnh vụn thì Thanh Dương Tử gõ cửa kịp thời: “Tiểu Thất? Cô không có việc gì chứ?”
Giọng nói của Thất Diệp vẫn như cũ vang lên như sấm nồ: “Ai đi mua những thứ này!!!!”
Thanh Dương Tử nghe giọng điệu của cô bất thường, đẩy cửa bước vào lập tức thấy hết cảnh xuân trong phòng. Đúng là số đào hoa thịnh vượng, muốn ngăn cũng ngăn không được. Nhắc đến cũng thấy kỳ lạ, theo lý mà nói, chưởng môn Nhu Nhiên kia đúng là một cô gái tuyệt sắc, nhưng vì sao khi mình nhìn thấy cô ấy thì như là nhìn một khối thịt luộc. Mà cảnh trước mắt này bất quá cũng là một khối thịt luộc, nhưng khi nhìn thì miệng đắng lưỡi khô, trong lòng như có lửa nóng vậy?
Thì ra giữa người với người, dù sao cũng có chỗ không giống.
Thanh Dương Tử vội vã giúp Thất Diệp mặc quần áo vào. Anh cũng không thông thạo mấy loại quần áo của con gái. Nhưng dù sao anh còn có thể nhìn thấy, vừa giúp cô mặc quần áo vừa nhẹ giọng dỗ cô: “Đừng nóng giận, đừng nóng giận.”
Đôi mắt tròn xoe của Dao Phi nhìn anh, khi đó, nó đã quên rất nhiều lời nói, hiển nhiên cũng im lặng hơn nhiều so với trước kia. Nhưng gần đây nó có học được một chút, lúc Lan Y và Mạc Hồ hờn dỗi, Mạc Hồ lôi kéo cô để xin lỗi thì cô la lên, bây giờ vừa đúng lúc để áp dụng.
“Lưu manh, có người giở trò lưu manh.”
Một câu nói này làm cho hai người lúng túng.
Thật vất vả mới xong việc, đỡ cô lên giường, kéo chăn tới đắp lại cho cô, Thất Diệp không quen khi anh ở bên cạnh nhìn mình: “Tôi muốn ngủ, anh đi ra ngoài đi.”
Thanh Dương Tử đáp lại “Được”, rồi đứng dậy khi đó ngấm ngầm ghi hận tên tiểu nhị mới vào nghề kia một lần nữa.
Một đêm, ngủ không yên ổn, trong đầu đều là những ảo ảnh, nhớ lại lúc trước cô gái kia khóc hét lên: “Không cho anh đi, không để cho anh đi.”
Khi đến Kim Lăng thì tình trạng ôn dịch đã đến mức nghiêm trọng, Mộc Xuân Phong chỉ có thể chữa những vết thương, đương nhiên việc chữa bệnh là chuyện của Thanh Dương Tử. Anh bận rộn ở bên ngoài suốt cả ngày, Thất Diệp không thích nhưng nơi đông người, nên thường xuyên ở lại biệt quán của Diệt Tự Cảnh, rất ít khi đi ra ngoài.
Ngày hôm đó Thanh Dương Tử đặc biệt về nhà sớm hơn, nhìn thấy cô pha trà, trên mặt hiện lên nét vui vẻ: “Ây da, bạn hữu, tại sao cô biết bần đạo nhớ đến tài nghệ pha trà của cô vậy.” Vừa nói vừa bưng một chung lên, mỗi lần cô pha trà là một lần nấu chỉ có ba chén, tất nhiên không nấu lại loại trà đắt tiền, mà là đổ đi. Đạo trưởng Thanh Dương Tử nhiều lần nói thật lãng phí nhưng cuối cùng cũng mặc cô thôi.
Thất Diệp cũng không có ngăn cản anh, những gì cô yêu thích kỳ thật rất ít. Thanh Dương Tử vẫn tiếp tục nói: “Mấy ngày nay quan phủ lấy trà ra mời, quả thật chẳng khác với nước gạo là mấy. Anh uống ừng ực, giải quyết xong một ly, lại đưa tay cầm đến ly thứ hai qua: “Bạn hữu nè, có thể cho biết tên trà này không?”
Thất Diệp thản nhiên nói: “Lan Y nói trên tiên giới có một loại trà, chỉ chiêu đãi khách một lần vào hội bàn đào của Vương Mẫu.”
Thanh Dương Tử im lặng giây lát, rồi cười nói: “Đúng vậy, là Thuyên Danh tuyệt thế.”
“Nhưng mà lần trước đến hội bàn đào tôi chưa được thưởng thức.”
Đột nhiên, Thanh Dương Tử cảm thấy trà trong ly khó nuốt xuống, sau một lúc lâu mới nói : “Ừm, bởi vì người pha trà đã mất.” Âm điệu buồn bã trong nháy mắt, lập tức chuyển qua ý cười: “Bạn hữu, hay là trà này cũng gọi là tuyệt thế đi, xem như tuyệt thế tái xuất.”
Thất Diệp chỉ lắc đầu: “Trà này tôi đặt tên là Nỗi đau khoét tim”
“Nỗi đau khoét tim? Sao lại đặt một cái tên nghe thảm thiết như vậy?” Suy nghĩ sâu xa một lúc, đột nhiên đạo chủ của chúng ta nghiêm túc lạ thường: “Bạn hữu, chắc không phải cô muốn về sau tính bần đạo một ly nước là một trăm bạc chứ? Như vậy thì thật sự là nỗi đau khoét tim đó….”
Thất Diệp không để ý tới lời ba hoa của anh: “Ban ngày ban mặt chạy về đây, chắc là không đến mức vì trà của bổn tọa chứ?” Thanh Duong Tử không quen với cách xưng hô bổn tọa mỗi lần cô lên mặt, nhưng anh thấy việc này cũng không tiện mở miệng. Cái người chưởng môn Nhu Nhiên kia nghe tin anh đang ở Kim Lăng , từ Tinh Nguyệt tức tốc chạy tới, nói với mọi người rằng muốn cùng anh phu xướng phụ tùy. Đường đường là một đạo chủ của Diệt Tử Cảnh vừa nghe người tới bẩm báo, sợ tới mức lập tức từ cửa sổ gỗ lim của Phủ Đài đại nhân chạy mất dép.
Anh rối rắm một phen, làm sao Thất Diệp không nhận ra: “Anh lẫn trốn người ta như vậy không phải là biện pháp, giáp mặt nói chuyện rõ ràng với cô ấy đi.”
Thanh Dương Tử bất đắc dĩ: “Bạn hữu…… Một lời khó nói hết được.”
Lúc đó, Thất Diệp thấy vui sướng khi người gặp họa, giảng đạo Thanh Dương Tử một phen đến chiều tối, cô mới rút ra hiểu biết về vị mỹ nhân kia.
Buổi chiều, khi Nhu Nhiên tìm đến, Thanh Dương Tử không có rời khỏi nữa. Không phải do Thất Diệp thuyết giáo cảm hóa , mà là hiện tại anh chạy khỏi hòa thượng chứ không chạy khỏi miếu. Nếu như bỏ chạy, để Thất Diệp chịu đựng người này, thì chẳng biết sẽ ra sao?
Cho nên đạo chủ của chúng ta phải ở lại vô cùng bất đắc dĩ.
Chưởng môn Nhu Nhiên, toàn thân mặc váy tơ màu vàng nhạt, tóc đen, một nửa dùng trâm ngọc cài lại, một nửa xỏa ra, dáng đi thướt tha, đoan trang quyến rũ đến tận xương. Đáng tiếc Thất Diệp không nhìn thấy, cô đúng là người mù. = =
“Đạo chủ.” Chưởng môn Nhu Nhiên vừa mới mở miệng, Thành Cát Tư Hãn cũng phải mềm lòng: “Nhu Nhiên là một tấm chân tình, vì sao đạo chủ lại cự tuyệt xa ngàn dặm.”
“Chuyện này……” Đạo chủ đại nhân lau đi mồ hôi lạnh: “Thịnh tình của chưởng môn Nhu Nhiên, Thanh Dương Tử xin ghi tạc trong lòng. Ngày đó là Thanh Dương Tử lỗ mãng, chấp nhận nhận lãnh trách phạt của chưởng môn, nhưng tình cảm này, thật sự bần đạo không dám nhận.”
“Thôi.” Không hổ danh là người đứng đầu một môn phái, phong thái vẫn trầm tĩnh, mặc dù mang theo đau khổ vô tận: “Nếu như đạo chủ thật sự khó xử đến vậy, Nhu Nhiên cũng không dám miễn cưỡng. Có điều, thiếp là người của Ngọc Nữ môn, môn quy nghiêm khắc, đối với môn phái thanh danh trinh tiết càng coi trọng. Bây giờ, Nhu Nhiên và đạo chủ vô duyên, trong khi đó trong sạch đã bị tổn hại, Nhu Nhiên đành phải chôn thân theo môn quy này, tránh cả đời bị người đàm tiếu.”
Cô vừa nói dứt tiếng, giơ tay định đánh vào đỉnh đầu mình một cái, phất trần của Thanh Dương Tử cuốn qua, hóa giải khí thế to lớn của một chưởng kia: “Chuyện này…..chưởng môn Nhu Nhiên…. Cô, tội gì phải như vậy!”
Bên kia Nhu Nhiên cười buồn bã: “Nhu Nhiên mệnh trung bạc phúc, không dám trách ai, càng không liên quan đến đạo chủ.” Nói xong nước mắt vừa đúng lúc xuất hiện, chảy xuống, như một viên trân châu trong suốt.
Đạo chủ đại nhân của chúng ta lần đầu tiên trong đời….. cảm thấy bất lực.
Nhìn thấy tình trạng buồn tẻ, một người bên cạnh vỗ tay lớn khen: “Tốt, nghe tiếng chưởng môn Ngọc Nữ đã lâu, Nhu Nhiên là một nữ chủ hào kiệt, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lúc này, mọi người chú ý đến một người đứng ở bên cạnh, Thất Diệp, cô mặc một bộ váy màu xanh, trên vai còn có một con chim màu sắc lòe loẹt. Lúc này gương mặt làm ra vẻ kính nể: “Không thể tưởng được trên đời này còn có một cô gái nhiệt huyết như vậy. Chưởng môn Nhu Nhiên xin cứ an tâm, sau khi cô chết đi, Thất Diệp chắc chắn tự mình xử lý. Đến lúc đó nhất định mời đạo chủ Thanh Dương Tử cùng với tất cả người trong Diệt Tự Cảnh túc trực ở linh cửu bảy ngày bảy đêm. Làm gương cho hậu thế cung kính học tập, noi theo người này, chết theo môn quy trinh liệt, làm rạng rỡ môn phái.”
Dứt lời, ánh mắt hư vô nhìn chăm chú về phía trước, chấp tay vô cùng tôn kính nói: “ Đệ tử của cô nhất định sẽ hiểu và bỏ qua cho nổi khổ tâm của cô. Mà Diệt Tự Cảnh cũng sẽ bảo vệ môn phái Ngọc Nữ một cách chu toàn. Chưởng môn Nhu Nhiên, cô an tâm mà đi.”
Cô nói với thái độ nghiêm túc, nghiễm nhiên từng chữ từng chữ là lời tận đáy lòng, mọi người hóa đá tại chỗ.