Bình minh ngày hôm sau, hiếm khi Lan Y không thấy đạo trưởng Thanh Dương Tử dậy sớm để “đoán trước thời tiết”. Đương lúc cảm thấy khó hiểu, tìm kiếm xung quanh một lúc lâu. Cuối cùng có người phát hiện anh ta ở trên cành cây tùng bên cạnh Nguyệt Lãng Đình, ôm phất trần của mình ngủ bù.
Lúc Thất Diệp đang ngồi trước bàn ăn, Mạc Hồ giúp cô gắp thức ăn, dĩ nhiên tâm trạng của cô cũng có chiều hướng tốt. Mạc Hồ thấy Lan Y phái người đi xung quanh tìm Thanh Dương Tử, cũng trêu ghẹo một chút “Sao thế, phải có anh ta cô mới có khẩu vị dùng cơm sao?”
Mặt Lan Y đỏ lên, thiếu điều giậm chân “Đầu gỗ! Anh biết gì mà nói. Hừ, tôi là “hoàng thượng không vội, thái giám nôn nóng” đấy!”. Sau đó đặt mông ngồi lên ghế, không tìm nữa, hờn dỗi, bắt đầu ăn.
Mạc Hồ cẩn thận gắp thêm thức ăn vào chén của Thất Diệp, cũng cười “Nếu như Bích Lạc Hải thật sự kết thông gia với Diệt Tự Cảnh, tôi nghĩ đạo chủ Thanh Dương Tử tất nhiên sẽ ở lại Bích Lạc Hải với phu nhân, để ngày ngày tới đây tống tiền.”
Lan Y không dám nổi giận với Thất Diệp, nhưng đối với Mạc Hồ, cô không bao giờ ậm ừ cho qua. Cô đưa tay nhéo lỗ tai của anh ta “Cái tên đầu gỗ ngốc này, dạo này cũng miệng lưỡi trêu ghẹo gớm nhỉ”
Mạc Hồ vùng vẫy, cứu lấy lỗ tai tội nghiệp của mình ra khỏi tay cô. Ngoài cửa lại vang lên một tiếng cười sảng khoái “Bạn hữu, cô thật không tốt chút nào, thấy rõ ràng vậy mà để cho bọn họ phỉ báng bần đạo như vậy.” Anh ta nói thế, nhưng cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống bên phải Thất Diệp.
Thất Diệp mím môi “Cho dù lời nói vui đùa, cũng chính là lời thật.”
“Vậy sao?” Đạo trưởng Thanh Dương Tử không vừa ý “Trong lòng bạn hữu, bần đạo là người như vậy sao?”
Thất Diệp nhún vai “Lần này tới lại có chuyện gì, nói đi.”
Thanh Dương Tử vung phất trần “Chẳng lẽ bần đạo không thể đơn giản chỉ là tới thăm bạn hữu sao?”
“Vậy sao?” Thất Diệp ngoài cười nhưng trong không cười “Nếu thật là bạn hữu có ý quan tâm, vậy bây giờ anh đã thăm xong rồi, mời đi thong thả, bỏ qua cho tôi không tiễn xa được.” Cô vừa nói xong, người liền đứng dậy, đi về hướng tháp cổ. Thanh Dương Tử ho khan : “ Khụ, bạn hữu, cô xem, thời gian trước có lũ lụt, rất nhiều dân gặp nạn trôi dạt khắp nơi, triều đình trần gian không có năng lực, tham quan ở giữa kiếm lời bỏ vào túi riêng, không có việc gì thì cũng tạm được, lần này xảy ra chuyện, quả thật là dân và quan….”
Thất Diệp phất tay “Anh cứ việc nói thẳng đi.”
Thanh Dương Tử lại vung phất trần “Quả nhiên bạn hữu thật là rộng rãi, bần đạo hy vọng Bích Lạc Hải có thể quyên hai mươi vạn lượng bạc trắng để cứu tế.”
Thất Diệp mỉm cười, sau đó lắc đầu “Không cho”
“Ây da bạn hữu! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, huống chi trong tam giới này, cũng chỉ có bạn hữu còn lòng thương dân, nếu ngay cả bạn hữu cũng bỏ mặc….”
Đạo trưởng Thanh Dương Tử của chúng ta còn đang thao thao bất tuyệt, Thất Diệp nhướng mày “Lần trước anh cũng nói với Mộc Phi Huyền y hệt như vậy.”
= =
Cô nói xong, cũng không quay đầu lại, từ từ đi tới phía trước. Đạo trưởng của chúng ta ngồi tại chỗ, nhíu mày, Lan Y dẫn theo tiểu yêu, dọn chén trên bàn xuống, ngay cả trà của Thanh Dương Tử cũng vội vàng dọn xuống luôn. Đạo trưởng Thanh Dương Tử ở trên đại sảnh, vắt hết óc để nghĩ cách.
Bỗng nhiên, ánh mắt của anh bị chén trà trên tay hấp dẫn…
Chậc, cái lò sứ thanh hoa tốt nhất. Cứ nhìn đi nhìn lại kỹ càng như vậy, cái chén đã biến vào trong tay áo anh không thấy tung tích. ==
Sau đó, đi dạo mọi nơi trong sảnh, chậc, phát hiện quả thật không ít thứ! Đạo Trưởng của chúng ta nhẩm tính ngựa thạch anh tím, vật trang trí khảm ngọc bích…
Khụ, đạo trưởng Thanh Dương Tử của chúng ta bận bịu hết chừng một nén nhang, nhưng anh là người tu đạo, tự nhận xưa nay là người “trong sáng”, vì thế, một bên bận bịu một bên tự nói như thật “Bạn hữu à, bần đạo cũng chỉ giúp cô làm việc thiện thôi. Ây da, kiếm đâu ra được người tốt như bần đạo vậy chứ…”
Túi càng khôn càng ngày càng nặng, đang định rời đi, đột nhiên thấy trên bức màn che, chậc, lãnh thủy Trân Châu chính gốc… Đạo trưởng Thanh Dương Tử thi triển tài năng, vừa mò vừa sờ, lắc đầu thở dài “Lãnh thủy trân châu từ Đông Hải, vốn nên mang trên người để khoe khoang chứ, bạn hữu, cô sao có thể làm chúng nó tủi thân như vậy!”
Nói xong tính đưa tay lấy, nhưng nghĩ lại, không được, tiếng động này quá lớn.
Sau một lúc lâu, Mạc Hồ đứng ngoài cửa nghe được một tiếng kêu bất thình lình, vội vàng tiến vào phòng, chỉ thấy đạo trưởng Thanh Dương Tử đứng ở cửa, liều mạng muốn gỡ một chuỗi rèm che “Ây da, Mạc Hồ.” Anh ta mở miệng “Bức rèm này cuốn lấy tóc của bần đạo!”
Mạc Hồ cũng sửng sốt, nhưng tư tưởng của anh ta quá ngây thơ, vì thế vội vàng đi tới “Để tôi giúp đạo chủ tháo ra.”
Thanh Dương Tử xua tay “Thôi quên đi, bần đạo đột nhiên có chuyện quan trọng, nói với thượng tiên của mọi người một tiếng, lần sau bần đạo sẽ đến thăm.” Vừa nói xong, anh ta bấm tay cắt đứt dây thừng treo trên bức rèm che, vội vã ôm bức rèm đi ra ngoài , vẫn không quên quay đầu nhắc nhở “Lần sau đừng mua chuỗi mành kém chất lượng như vậy nữa nhé!”
Một lúc lâu Mạc Hồ cũng chưa lấy lại tinh thần, khi hoàn hồn lại, bóng áo trắng của đạo chủ kia đã không thấy nữa, đương nhiên tấm mành trân châu trên tay anh ta cũng không còn bóng dáng. = =
Ngày hôm đó, là một ngày nắng ấm, gió mát hiếm thấy.
Thất Diệp pha trà ở trong đình, Tâm Ma vô tình nhắc tới chuyện của Phong Ma làm cho cô bắt đầu cảm thấy hứng thú “Phong ma là người như thế nào? Tại sao Thiên Giới lại muốn phong ấn anh ta lại?”
Lan Y lơ đãng nhớ tới trận chiến tiên – ma kia “Phong Ma là Ma Tôn của ma tốc, nghe nói anh vốn là thượng thần trên trời, trải qua nhiều lần hạ phàm đầu thai làm một đế quân, không ngờ độ kiếp thất bại, cuối cùng anh ta không thể chặt đứt sợi tơ tình, sau đó, dựa vào tu vi của bản thân, trầm luân thành ma. Đó là thánh ma nguyên thai đầu tiên từ trước tới nay, lúc đó trên Thiên Giới nổi lên một tai họa lớn, Ngọc Đế phải thân chinh.”
Thất Diệp nhấp một ngụm trà “Ngự giá thân chinh, chẳng phải là vô cùng ngoạn mục sao.”
Lan Y thở dài, lúc đó cô vẫn còn rất nhỏ, nhưng cảnh tượng đó vẫn không thể nào quên được “Là vô cùng ngoạn mục, lúc ấy, Ngọc đế dẫn theo mấy trăm vạn tiên nhân đứng trước Vô Hận Thiên, kết quả là toàn bộ bị vây khốn. Đợi tới lúc Tư Chiến thượng thần Mi Sênh chạy tới thì đã chết hết một nửa.”
Thất Diệp nhíu mày, cô lại phát hiện một cái tên mới “Tư Chiến Thượng thần?”
Lan Y gật đầu “Đúng vậy, Tư Chiến Thượng thần và Phong Ma đánh nhau khoảng hai mươi mốt ngày, cuối cùng linh lực Phong Ma đã cạn, bị phong ấn ở Vô Hận Thiên.”
“Tư Chiến thượng thần này thật lợi hại”. Tiểu Thất cảm thán “Sao tôi chưa từng nghe nhắc tới anh ta?”
Lan Y lắc đầu “Nghe nói, sau này phạm vào luật trời, bị bắt luân hồi.”
“Chậc, những thần tiên này trở mặt nhanh thật, tốt xấu gì anh ta cũng đã bảo vệ Thiên giới, nói bắt luân hồi là bắt luân hồi ngay.” Thất Diệp đưa nhẹ quạt lông, một bên ngửi xem hương trà đã nấu tới lúc nào.
Tâm ma trong cơ thể cô cười lạnh “Lúc ấy cô bao nhiêu tuổi, biết gì chứ? Lúc thiên giới phát binh không hiểu được sự lợi hại của thánh ma nguyên thai này, mấy lão già kia hối Ngọc Đế thân chinh, chỉ có Tư Chiến thượng thần phản đối. Mọi người nói anh ta kể công mà kiêu ngạo, lấy lý do coi rẻ quân uy mà giam giữ anh ta, về sau tiên binh bị vậy, Ngọc Đế không có cách nào đành phải dùng lại anh ta, lúc anh ta tới là đã trễ rồi.”
Lan Y vốn không thích Tâm Ma này, cho nên khích anh ta “Chắc là anh cái gì cũng biết, vậy có biết tại sao Tư Chiến thượng thần phạm vào luật trời không?”
Tâm ma có phần ngập ngừng, anh ta vốn là ma, đối với chuyện Tiên giới sao có thể biết được nhiều như người sinh ra là tiên nữ. Lan Y làm khó anh, cuối cùng có chút đắc ý, từ từ nói “Nói là phạm vào luật trời, thật ra là nói nhảm.”