Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 722: Lại thêm một chân tướng nữa




“Em cũng không muốn cư xử như thế, nhưng vừa nhìn thấy cậu ấy, em lại có ảo giác là mình gặp được Tiểu Mặc, vừa nghĩ tới con, trong lòng em vô cùng khó chịu, vô cùng hối hận, đều là lỗi của em, em không nên thờ ơ với con, cuối cùng hại Tiểu Mặc qua đời sớm như vậy…”

Mẹ Du nói xong liền bật khóc, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kĩ càng bị nước mắt làm lem nhem, lê hoa đái vũ chính là cụm từ để hình dung mỹ nhân cổ điển như bà.

Ba Du ôm vai vợ, không nén được tiếng thở dài, không phải ông không hối hận, chỉ là dù hối hận đến mấy, con trai cũng không quay lại được.

Mẹ Du đột nhiên tránh khỏi vòng tay chồng, lớn tiếng chỉ trích: “Đều do anh, lúc trước em không nên nghe lời anh, cái gì mà đấy là biện pháp tốt nhất cho con, kết quả thì sao? Cuộc đời thằng bé vừa mới bắt đầu đã kết thúc rồi, đều là lỗi của anh, trả con cho tôi….”

“Được được được, đều là lỗi của anh!” Ba Du nhận lỗi không chút do dự, thậm chí giọng nói còn có vẻ rất thông thạo, hình như đây không phải là lần đầu tiên.

Đúng là không phải lần đầu, trước kia mẹ Du luôn nhớ tới đứa con mất sớm của mình, sau đó lại khóc, mỗi lần đều là ba Du gặp nạn, nếu dám phản bác, ông sẽ bị hưởng cảm giác chiến tranh lạnh cho xem, cho nên qua mấy năm, ba Du tổng kết được một kinh nghiệm, mặc kệ là đúng hay sai, cứ nhận rồi nói sau.

Nhưng ông không ngờ chỉ bởi vì hành động cực giống con thứ hai của thiếu niên họ Phương kia lại gợi nỗi đau cho vợ mình, vốn ông đã dỗ dành được rồi, bây giờ xem ra, không thể chấm dứt trong thời gian ngắn.

Ba Du buồn phiền, nếu sớm biết mọi chuyện sẽ ra thế này, ông không nên để họ ăn cơm cùng với gia đình mình, mà nên bảo quản gia chuẩn bị một bàn riêng cho họ mới đúng.

Ba Du ôm người vợ xinh đẹp của mình vào lòng, khẽ an ủi: “Vợ à, thực ra anh cũng không muốn như vậy, nhưng với tình trạng của con, chúng ta chỉ có thể làm thế, nếu không em nhẫn tâm nhìn tương lai con sẽ dần dần già đi rồi trút hơi thở cuối cùng trước mặt mình sao? Cảm giác này vô cùng đau đớn, em không muốn tương lai con sẽ oán hận mình đúng không?”

Nước mắt mẹ Du lại rơi xuống, đương nhiên bà không muốn.

Thực ra bà cũng biết, chuyện này có một phần trách nhiệm là do bà.

Lúc trước khi kiểm tra được Tiểu Mặc không có thiên phú tu luyện, bà còn nhớ mình đã choáng váng thế nào, bởi vì không thể tu luyện đại biểu cho việc sẽ có một ngày hắn từ từ già đi, tuổi thọ của người thường chỉ có trăm năm ngắn ngủi, nhưng trong mắt họ, trăm năm ấy chỉ như chớp mắt.

Bà không chịu nổi sự đả kích này, cũng không muốn chấp nhận sự thật rằng con mình sẽ từ từ chết già, cho nên sau khi sinh Du Bách, bà đặt toàn bộ tinh lực vào con út, không chú ý tới con thứ hai nữa, biến mình thành một người mẹ vô tình.

Nhưng bà đâu có ngờ con trai lại mất sớm như vậy, nếu biết thì dù có chết bà cũng không làm thế, mười tám năm, người làm mẹ như bà chưa từng trao cho con một cái ôm ấm áp, đúng là quá thất trách!

Bên này còn không dứt.

Bên kia, Du Tiểu Mặc đã đờ đẫn.

Bây giờ hắn mới biết, hóa ra kiếp trước hắn sống một cuộc sống được cha mẹ tự tiện sắp đặt, họ chưa từng hỏi qua ý kiến của mình, cho nên hắn mới chết trong mờ mịt như vậy.

Họ luôn miệng nói là muốn tốt cho mình, nhưng không ai hỏi liệu hắn có muốn như vậy không. Chính là cái loại suy nghĩ tự cho là đúng này mới khiến bi kịch xảy ra, nhưng đáng tiếc nhiều bậc cha mẹ vẫn nghĩ thế.

Mình làm vậy là vì tốt cho con.

Cuộc đối thoại mang đến lượng tin tức quá lớn, trong nhất thời Du Tiểu Mặc không thể nghĩ nổi.

Nghe ý của họ, hình như vì năm đó hắn không có thiên phú, cho nên mới tự tiện quyết định vận mệnh của hắn, nhưng biện pháp mà họ quyết định là xử lý lạnh với hắn sao?

Du Tiểu Mặc nghĩ thế nào cũng không hiểu.

“Nếu ta đoán không lầm, hẳn là cha mẹ em muốn dùng phương thức này để từ từ làm phai nhạt tình cảm của em với họ, đợi đến khi chia ly cũng không phải đau khổ như vậy nữa.” Lăng Tiêu phân tích.

“Chia ly?” Du Tiểu Mặc không hiểu lắm.

Lăng Tiêu giải thích: “Nếu như em chỉ là một người phàm, vậy em chỉ sống được trăm năm, sớm muộn gì cũng sẽ chết, còn cha mẹ và anh em của em vì đã tu luyện, họ sẽ không già, không chết, đợi em già rồi nhìn họ vẫn trẻ trung như trước, sẽ có suy nghĩ thế nào?”

“Đại khái là em sẽ rất khó chịu, thậm chí có thể oán hận họ.” Du Tiểu Mặc trần thuật, người nhà không phải trải qua sinh lão bệnh tử, chỉ có một mình hắn biết, chắc chắn hắn sẽ cho rằng mình bị người nhà ruồng bỏ.

“Cho nên, họ chỉ có hai cách, một là nghĩ hết cách để cùng sinh lão bệnh tử với em, để em sống trăm năm trong bình an, hai là sớm biến mất khỏi cuộc đời em, ta cho rằng có khả năng là cách thứ hai, bởi vì họ đã tiến hành xử lý lạnh với em, như vậy dù tương lai họ có biến mất, em cũng sẽ không cảm thấy quá khó khăn.”

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt khó tin, đột nhiên biến mất là chuyện kinh khủng đến nhường nào, hắn không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng khi ấy, hắn thà chết sớm còn hơn sống trong cô đơn.

Về phần tại sao hắn lại không có thiên phú tu luyện, chuyện này không cần đáp án nữa, Trái Đất là vị diện cấp thấp, phương pháp kiểm tra có lạc hậu cũng là chuyện bình thường.

“Em thật sự không thể chấp nhận cách làm này của họ.” Du Tiểu Mặc nói thật.

“Là cha mẹ, đúng là cách làm của họ không tốt, để lại rất nhiều tai họa ngầm, nếu như là ta, ta sẽ đưa con đi ngay sau khi sinh, để nó có được một cuộc sống thực sự của người bình thường, chỉ có thể nói họ không đủ thông minh.” Lăng Tiêu nhún vai nói.

Du Tiểu Mặc lừ mắt, “Biết rồi, IQ anh cao, còn em lại cảm thấy đó là vì anh không có con, cho nên không hiểu được cảm giác đưa cốt nhục của mình cho người khác.”

“Thế là bây giờ em đang nói đỡ cho họ?” Lăng Tiêu nhíu mày.

Du Tiểu Mặc: “… Không có.”

Lăng Tiêu nói: “Bây giờ em có tính toán gì không, còn muốn nhận lại họ nữa không?”

Du Tiểu Mặc im lặng, câu hỏi này đúng là làm khó hắn, hắn vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho họ, nếu cứ nhận lại họ như vậy, trong lòng hắn sẽ luôn có cảm giác mất tự nhiên, nhất là sau khi biết rõ người nhà lại giấu hắn một bí mật lớn như thế, không thể không nói, kế sách của ba mẹ thật sự thành công, hắn đã không thể nào thân cận với hai người như những đứa con bình thường nữa rồi.

“Thôi thì… chờ một chút đi…”

“Vậy đi ngủ nha.” Lăng Tiêu ôm hắn kéo tới trên giường, mặc dù phòng được sắp xếp cho một người, nhưng căn phòng nào của Du gia cũng rất lớn.

Du Tiểu Mặc giận dữ: “Bây giờ em không ngủ được.”

Lăng Tiêu đặt hắn lên giường, vừa cởi y phục, vừa nói: “Không ngủ được cũng không sao, chúng ta làm chút hoạt động vừa giúp cơ thể khỏe mạnh vừa tốt cho tinh thần, đảm bảo em sẽ không có chút phiền não, linh nghiệm trăm phần trăm.”

Du Tiểu Mặc hít vào một hơi thật sâu, sau đó thình lình đá cho y một cước, hơn nữa còn là chỗ hiểm, động tác của hắn rất nhanh, không hề có chút hạ thủ lưu tình.

Lăng Tiêu lập tức giơ tay lên cản lại, cười cười: “Mưu sát phu quân, em đá hỏng mất, sau này sẽ không có phúc lợi nữa đâu.”

“Không sao, anh không có, em có là được.” Du Tiểu Mặc nhéo nhéo mũi, nói xong lại nhào tới, giương nanh múa vuốt.

Lăng Tiêu vội vàng tránh xa, thuận thể đẩy, lập tức đẩy người ngã xuống giường lớn, sau đó nhanh chóng đè lên, đùa giỡn: “Muốn dùng dưa leo của em? Em có cứng được không?”

Du Tiểu Mặc bùng cháy, đang hoài nghi tự tôn đàn ông của hắn à, lập tức đẩy eo, “Ai nói em không cứng nổi, anh tự nhìn xem, cứng ngắc luôn.”

Lăng Tiêu “ồ” một tiếng, sau đó bắt lấy tiểu đệ đệ của hắn, nhéo nhéo vài cái, quả nhiên đã bắt đầu cứng ngắc, nhưng vẫn chưa đủ, “Phu nhân, của em chỉ hợp làm vật trang trí thôi.”

Du Tiểu Mặc tặng cho y một cái tát, kết quả bàn tay còn chưa tiếp xúc thân mật với mặt y, hắn đột nhiên rên lên một tiếng mềm nhũn, khi hắn thấy tiểu đệ đệ của mình rơi vào trong tay Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc mới muộn màng phát hiện, hắn lại phạm nhị, đây chẳng phải là cừu non tự đưa mình vào miệng cọp sao, thế mà hắn còn mơ mộng ảo tưởng cơ hội phản công đã đến rồi.

Buổi tối, hắn bị giày vò đến hơn nửa đêm đúng như nguyện.

Du Tiểu Mặc nên cảm thấy may mắn vì phòng cách âm rất tốt, bằng không thì toàn bộ Du gia sẽ biết hai nam nhân đang *** hòa làm một thể trong nhà họ.

Ngày hôm sau, ngoại trừ hai vị gia trưởng, cả Du Lộ và Du Bách đều có mặt trên bàn cơm, bữa sáng hôm nay là bánh bao thơm ngào ngạt và sữa đậu nành, đều là tác phẩm của đầu bếp Lâm, vừa ngửi đã thấy thơm vô cùng.

Du Tiểu Mặc liếc nhìn Du Lộ và Du Bách, thấy họ đã bắt đầu ăn, lúc này mới động thủ, bánh bao không chỉ có một loại nhân mà tới tám vị, muốn bỏ qua cũng khó, hắn còn lấy bánh bao nhân hải sản mà mình thích ăn nhất, không hề động tới mấy cái khác, đây cũng là một cách che giấu sơ hở.

Ăn xong điểm tâm, hai anh em chuẩn bị ra khỏi nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.