Mục đích chủ yếu của Du Tiểu Mặc khi cố ý đi từ vị diện cao cấp tới vị diện cấp thấp như Trái Đất là cởi bỏ hết nghi vấn trong lòng, đương nhiên là còn để gặp lại người nhà đã xa cách hơn chục năm, lúc nào trong lòng hắn cũng nhớ họ, nhưng mà…
Du Tiểu Mặc không ngờ mình lại gặp được người nhà sớm như vậy, nếu như hắn nôn nóng muốn gặp lại họ thì đã đi gặp ngay từ lúc hắn và Lăng Tiêu đặt chân tới nơi này rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ, hắn chần chừ là vì cho mình thêm thời gian giảm xóc, hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì mà gia đình hắn lại dọn nhà tới nơi khác sống.
Không thể phủ nhận, trong lòng Du Tiểu Mặc có chút lạc lõng.
Hẳn đã nghe ngóng ở khu biệt thự thượng đẳng này, từ sau khi hắn qua đời, Du gia liền chuyển nhà tới kinh đô, có lẽ là vì không muốn nhìn vật nhớ người, mặc dù Du Tiểu Mặc cảm thấy lý do này không có sức thuyết phục cho lắm.
Từ sau lần tìm hụt ngày đó, Du Tiểu Mặc liền dằn ý định đi tìm họ xuống, ít nhất đợi cho tới khi hắn thích nghi với sinh hoạt ở thế kỷ 21 một lần nữa đã, sau khi ổn định lại sẽ quyết định sau, kết quả, tất cả kế hoạch đều bị làm cho rối tung.
Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi trên ghế sa lon trong phòng hiệu trưởng, gần mười năm không gặp, Du Bách đã không còn là nam sinh mười bảy tuổi luôn quấn quít lấy hắn, dùng giọng điệu dữ tợn để quan tâm tới hắn nữa, mà trở thành một người đàn ông tràn ngập mị lực, ngũ quan xuất chúng, hắn đã sớm biết bề ngoài của Du Bách vô cùng xuất sắc, cũng đã từng tưởng tượng bộ dạng sau khi Du Bách trưởng thành sẽ thế nào, nhưng tận mắt nhìn vẫn không nén nổi rung động, trong giây lát đã nhìn đến ngây người.
“Phu nhân, em mà còn nhìn nữa là vi phu sẽ ghen đấy.” Giọng nói trầm thấp của Lăng Tiêu vang lên bên tai hắn, làm hắn giật thót, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ban đầu còn hơi chột dạ, nhưng nghĩ đến việc Du Bách là em trai hắn, Du Tiểu Mặc rất thản nhiên.
Nhưng hắn không muốn để Lăng Tiêu hiểu lầm, liền truyền âm cho y: “Chẳng phải trước kia em đã nói với anh là ở thế giới này em có hai người anh em ruột sao, nó chính là Du Bách, em trai của em.”
Lăng Tiêu kinh ngạc nhướn mày, ánh mắt chuyển về phía Du Bách, hai giây sau, lại rơi vào trên người phu nhân nhà mình, dùng giọng điệu hoài nghi mà hỏi: “Phu nhân, chẳng lẽ em được nhặt về?”
Du Tiểu Mặc buồn phiền, “Anh mới bị nhặt về, cả nhà anh đều bị nhặt về.” Nhưng hắn là người nhà họ Du thứ thiệt, từ nhỏ đã lớn lên ở Du gia.
Lăng Tiêu nhìn hắn, ánh mắt đầy hàm ý.
Du Tiểu Mặc biết rõ y không tin, đang định nói gì, Du Bách ngồi trên sa lon đột nhiên đứng dậy, sải bước tiêu sái đến trước mặt hắn, làm hắn giật thót, vô thức muốn lui lại phía sau. Lăng Tiêu đứng sau lưng dùng một tay chống lưng hắn, khiến hắn không thể lui được, nét mặt Du Tiểu Mặc cứng đờ.
Du Bách đột nhiên bước lại gần hắn, khuôn mặt anh tuấn càng lúc càng sát, dường như hắn có thể cảm giác được hơi thở nóng rực mà đối phương phả ra.
Đúng lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên lôi hắn về phía sau, kéo dài khoảng cách với Du Bách, bây giờ người đối diện với Du Bách là y, Du Tiểu Mặc vừa đứng vững đã nghe thấy Lăng Tiêu nói.
“Cám ơn thì không cần áp sát như thế.”
Du Bách nheo mắt lại, ánh mắt dò xét chuyển qua người Lăng Tiêu, ánh mắt kia rất sắc bén, có lẽ người bình thường sẽ cảm thấy áp lực, nhưng đáng tiếc người đang đứng ở đây lại là Lăng Tiêu, “Phạm nhân là do hai người bắt được hả.” Giọng nói bình tĩnh trần thuật.
“Nếu như không có gì bất ngờ, đúng là chúng tôi.” Lăng Tiêu cướp lời Du Tiểu Mặc.
Nét mặt Du Bách đột nhiên trở nên nghiêm túc, giọng điệu mang theo cảm giác như đang giải quyết việc chung: “Rất cám ơn hai người đã bắt được phạm nhân, tôi thay mặt Du gia cám ơn các anh.”
Lăng Tiêu thờ ơ đáp: “Đây là nhiệm vụ của chúng tôi, không cần khách khí.”
Cuối cùng Du Tiểu Mặc mới kịp phản ứng, lập tức trợn tròn mắt nhìn vào Du Bách, hắn nhớ rõ Kiều Sâm từng nói, trong số học sinh bị đám Hà Bình sát hại có hai người là con cháu của gia tộc lớn, lúc nãy phó hiệu trưởng cũng nói, người nhà của nạn nhân muốn nói lời cảm tạ với họ, nhưng sao Du Bách lại xuất hiện ở đây? Vì sao Du Bách lại muốn cảm tạ?
Du Tiểu Mặc cảm giác một cái đầu của mình đã không đủ dùng rồi.
Mười vạn từ vì sao bay viu viu qua đầu hắn, hắn nghĩ tới một loại khả năng mà hắn không muốn chấp nhận.
Nếu người phó viện trưởng nói là Du Bách, vậy thì một trong hai nạn nhân phải là người nhà họ Du, mà Du gia có bao nhiêu người hắn đều biết, ngoài hắn ra, cũng chỉ có Du Lộ và Du Bách là còn trẻ, chẳng lẽ người bị tên kia giết chính là Du Lộ?
Du Tiểu Mặc bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng.
Bản án của Hà Bình và đám đồng bọn không phải mới xảy ra gần đây, thực ra vụ án phát sinh được gần mười năm rồi, sau khi Hà Bình sát hại những học sinh kia liền trốn không thấy tăm hơi, thủ đoạn che giấu của chúng rất xảo trá, mặc dù quốc gia đã phát lệnh truy nã, mười năm qua không ngừng điều tra cả ngoài sáng lẫn trong tối, nhưng không có hiệu quả gì, mãi đến hai tháng trước Hà Bình mới sa lưới.
Nếu như sự kiện kia thật sự phát sinh vào mười năm trước, vậy thì tình huống không hề trùng hợp.
Hắn nhớ rất rõ lúc mình chưa chết, Du Lộ và Du Bách đang theo học tại một trường quý tộc khác, hắn còn đi tới ngôi trường kia mấy lần rồi cơ mà, nơi đó hoàn toàn không nằm trong núi sâu, cho nên tuyệt đối không phải là học viện Lôi Đình, nhưng Kiều Sâm và phó hiệu trưởng đều nói, người bị sát hại là học sinh của học viện Lôi Đình.
Hắn hồ đồ luôn rồi, chẳng lẽ người chết không phải là Du Lộ, mà là họ hàng xa nào đó?
Du Tiểu Mặc tự lừa mình dối người, Du gia không có họ hàng xa, điều này thì hắn chắc chắn, nhưng hắn đành phải nghĩ như vậy, cho dù trước kia cả Du Lộ và Du Bách đều bắt nạt hắn, nhưng hắn tuyệt đối không muốn thấy họ gặp chuyện không may, hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi, sau khi hắn qua đời, Du Lộ cũng chết, đại ca lợi hại như vậy cơ mà.
“Đây là chút quà tạ lễ của Du gia, hy vọng các vị có thể nhận.”
Linh hồn bay rất xa của Du Tiểu Mặc bị câu nói bình thản này của Du Bách kéo về, hắn thấy Du Bách đưa cho mình một chiếc bình ngọc, bên trong có chứa hai viên linh đan màu đen.
Còn đang nghi ngờ, đã thấy phó viện trưởng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chằm chằm vào bình ngọc, nói: “Có thể nhận được linh đan Du gia đích thân luyện chế, hai vị quả là có phúc lớn.”
“Vậy gặp lại!”
Lăng Tiêu không khách khí nhận lấy cái chai, sau khi ném lại một câu ngắn gọn như thế rồi kéo Du Tiểu Mặc rời khỏi phòng hiệu trưởng ngay, tốc độ nhanh đến nỗi Du Tiểu Mặc chẳng kịp nói một câu, cửa văn phòng đóng sập trước mặt hắn, suýt nữa thì đụng mũi.
“Anh làm gì mà gấp gáp thế?” Mãi tới khi đi xuống lầu, Du Tiểu Mặc mới thắc mắc, hắn cảm thấy thái độ vừa rồi của Lăng Tiêu rất kì quái, rõ ràng lúc đầu còn thản nhiên, đột nhiên lại thay đổi, giống như có việc gì vội vã lắm.
Lăng Tiêu buông tay ra, liếc nhìn hắn, bình tĩnh đáp: “Nếu như em muốn để cho hắn nhận ra, em cứ quay lại đi, tiếp tục đối mặt với hắn, không cần nửa giờ, ta cam đoan hắn sẽ nhận ra em chính là anh trai mình ngay.”
“Cái gì, làm sao nó có thể nhận ra?” Du Tiểu Mặc càng hoảng sợ hơn.
Lăng Tiêu hừ hừ, “Sao lại không thể, ta cũng rất tò mò, rõ ràng em với hắn là anh em cùng cha cùng mẹ, vì sao cấu tạo bộ não của hai người chênh lệch nhiều đến thế?”
Ánh mắt Du Tiểu Mặc lập tức trở lên vô cùng u oán, đây là công kích thân thể, làm sao hắn biết bọn hắn lại khác nhau như vậy chứ, hắn cũng muốn biết, hắn đã suy nghĩ về vấn đề này hai mươi mấy năm trời, nhưng mãi mà không có đáp án!
“Không nói đến việc này nữa, vì sao anh lại cảm thấy nó sắp nhận ra xem?” Du Tiểu Mặc lo lắng hỏi, nếu như chỉ cần đối mặt đã làm Du Bách nhận ra hắn, vậy hắn có cần đi tìm người nhà nữa không?
Lăng Tiêu từ bi giải thích: “Một người dù có thay đổi bề ngoài thế nào, khí chất cũng không thay đổi, em trai của em đã sống với em mười mấy năm, có cảm thấy quen thuộc cũng là chuyện bình thường.”
Du Tiểu Mặc thấy y nói vậy, lập tức chột dạ, hắn nghĩ đi nghĩ lại, quyết định không nói sự thật cho Lăng Tiêu thì tốt hơn, hắn cảm thấy sở dĩ Du Bách lại nhạy cảm với sự hiện diện của hắn như vậy, rất có thể là vì mười bảy trăm trời nó luôn kè kè bên cạnh hắn, hai bên hiểu rõ nhau có thể nói là đến tận xương tủy ấy chứ.
“Em có điều gì gạt ta?” Lăng Tiêu đột nhiên hỏi.
“Nào có!” Du Tiểu Mặc hết hồn, vội vàng phủ nhận, hôm nay hắn đã bị giật mình ba lần, nếu thêm mấy lần nữa thì trái tim bé nhỏ của hắn không chịu nổi mất.
“Thật sao?” Lăng Tiêu nhướn mày nhìn hắn, rõ ràng không tin.
Du Tiểu Mặc đảo mắt một vòng, đột nhiên cúi đầu: “Em chỉ lo lắng thôi mà.”
Lăng Tiêu biết ngay hắn đang lo lắng điều gì, Du Bách xuất hiện ở phòng hiệu trưởng chứng tỏ trong Du gia có người chết, Du Lộ không có mặt ở đây, rất có thể người gặp chuyện không may sẽ là hắn, liền an ủi: “Muốn biết, sau khi trở về hỏi Kiều Sâm danh sách nạn nhân là rõ ngay.”
Nhờ Lăng Tiêu gợi ý, Du Tiểu Mặc mới biết hóa ra còn có cách này, nếu đứng ở văn phòng mà hỏi sẽ khiến người ta sinh nghi, hơn nữa Du Bách cũng không trả lời, cho nên tìm Kiều Sâm là phương pháp tốt nhất.
Sau đó, hai người rời khỏi học viện.
Du Tiểu Mặc không chú ý tới, Du Bách đang đứng bên cửa sổ phòng hiệu trưởng, nét mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, hai hàng mày nhíu lại thật chặt, tràn đầy sự khó hiểu, vì sao cậu lại nhìn thấy bóng dáng của Du Tiểu Mặc trên người thiếu niên này, đã mười năm rồi, cậu phát hiện quả nhiên mình vẫn không quên được người anh trai đã mất sớm kia.