Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 709: Chiến




�N

“Lăng Tiêu, quả nhiên là ngươi!”

Tiếng quát giận dữ của Lân Thiếu Dật vang vọng khắp không gian, gã nhìn chòng chọc vào hai bóng người đột nhiên xuất hiện, dù có hóa thành tro, gã cũng có thể nhận ra bọn hắn! Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc! Hai người lại xuất hiện vào đúng lúc này, quả thật đã nằm ngoài dự liệu của gã, nhưng thứ khiến Lân Thiếu Dật khiếp sợ không chỉ có vậy.

Gã có thể cảm giác được sức mạnh không thua kém gì mình từ trên người Lăng Tiêu, sao loại chuyện này có thể xảy ra, nhưng sự khó tin chỉ thoáng qua trong đầu gã, Lân Thiếu Dật lập tức liên tưởng đến lần mà gã và Thông Thiên Đế đã liên thủ để đối phó với Lăng Tiêu.

Khi ấy Lăng Tiêu đã từng bày ra ba loại huyết mạch ngay trước mặt gã, chỉ là lúc đó Lăng Tiêu không mạnh bằng gã, năng lượng từ huyết mạch cũng yếu thế hơn.

Lân Thiếu Dật chưa từng để chuyện này trong lòng, bởi vì Lăng Tiêu chỉ có tu vi sáu sao, cho dù mục tiêu của y có là Chí Tôn giả đi chăng nữa thì vẫn còn một khoảng cách lớn để vượt qua, mà kế hoạch của gã đã sắp thành công, bất kể thế nào, Lân Thiếu Dật cũng không tin Lăng Tiêu sẽ có biện pháp vượt qua mình.

Bây giờ, Lăng Tiêu lại tặng cho gã một sự “kinh hỉ lớn”.

Lân Thiếu Dật nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, có nằm mơ cũng không ngờ vận khí của y lại tốt đến thế, quả nhiên lúc ở Đông Châu gã nên tự thân xuất mã mới phải.

Tiếng quát của Lân Thiếu Dật cũng đánh thức mọi người, cuối cùng họ cũng kịp tỉnh táo lại, ai nấy đều trợn tròn mắt, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào hai bóng người trên không, nếu không phải Lân Thiếu Dật hô tên của một trong hai người, chắc đa số sẽ không thể nhận ra bọn hắn ngay.

“Thật sự là Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc sao?” Lôi Long đẩy tảng đá đang đè trên người mình ra, lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm vào bọn hắn cũng như những người xung quanh, bởi vì lão chỉ gặp hai người có vài lần, không dám xác định chắc chắn, có điều khí tức của họ mạnh mẽ hơn tất cả những người ở đây nhiều lắm.

Thân lão đầu nhíu mày, đưa mắt nhìn phản ứng của những người khác, “Hẳn là họ.”

“Cuối cùng hai tên tiểu tử cũng đuổi kịp, ta cứ tưởng là hai đứa sẽ tới trễ chứ, thật may mắn, tiếp theo, chỉ có thể giao Lân Thiếu Dật cho họ giải quyết thôi, thiên hạ của người trẻ!” Phó Thương Khung cảm khái một câu, ông đã sớm nhận được tin tức hai người vẫn luôn bế quan từ Thiên Cẩu, lúc ấy liền đoán được rất có thể bọn hắn đang nghĩ biện pháp đối phó với Lân Thiếu Dật.

“Có chuyện gì xảy ra với họ thế?” Nét mặt Huyền Tông ngạc nhiên, mặc dù rất vui mừng vì họ có thể đối phó với Lân Thiếu Dật, nhưng đối với việc tu vi của hai người đột nhiên tăng mạnh, Huyền Tông rất nghi hoặc, nhất là Du Tiểu Mặc.

Thực lực của Lăng Tiêu đột nhiên tăng vọt thì còn có chút manh mối, bởi vì lão là đại trưởng lão của Huyền Quy tộc, cũng may mắn được nghe lời tiên đoán của tổ tiên.

“Bất kể có chuyện gì xảy ra, chung quy vẫn là chuyện tốt!” Long chủ tiếp lời, trong mắt ông, chỉ cần có thể giảm thiểu thương vong của Chân Long tộc, bất cứ chuyện gì cũng là chuyện tốt.

Cốc chủ Yêu Hoàng tộc bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

Mặc kệ hai người đã làm gì nhưng họ có thể nhìn ra thực lực của Lăng Tiêu lúc này cũng ngang ngửa với Lân Thiếu Dật, dường như hai người đều sở hữu huyết mạch Tứ Linh, chỉ có điều, nếu bảo họ phải lựa chọn một trong hai người này, không thể nghi ngờ, chắc chắn họ sẽ dứt khoát đứng về phía Lăng Tiêu, ít nhất là Lăng Tiêu không giống người có dã tâm cho lắm.

Hai bóng người trên không trung chậm rãi đáp xuống trong ánh nhìn của mọi người, cuối cùng đi tới trước mặt Lân Minh và Lân Cổ, còn chưa đi hết, bả vai Lăng Tiêu đã bị Lân Minh đập mạnh, sau đó giận dữ mắng.

“Xú tiểu tử, ngươi biết chọn thời gian ghê nhỉ, cố gắng xuất hiện đúng thời khắc mấu chốt, có phải cảm thấy rất uy phong rất ngầu rất suất không? Sao lão tử có cảm giác thật ra các ngươi đã tới từ sớm, cố ý trốn trong xó nhìn lén, khai thật đi, có phải thế không?”

Lăng Tiêu liếc nhìn ông già nhà mình.

Du Tiểu Mặc nghe Lân Minh nói mà đổ mồ hôi hột, không phải do chột dạ mà chẳng qua hắn cảm thấy suy nghĩ của Lân phụ thân thật là kỳ lạ, thời khắc nguy hiểm như vậy cơ mà, sao bọn hắn có thể trốn một bên để nhìn lén chứ, nghĩ vậy, hắn lập tức túm lấy tay áo Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đáp, vô cùng bình tĩnh: “Nếu như chỉ có một mình phụ thân, con nhất định sẽ hoàn thành “tâm nguyện” của ngài, nhưng vì có Cổ thúc ở đây, con không dám mạo hiểm như vậy.”

Lân Cổ nghe mà trong lòng rối bời, vui vì Tiêu nhi rất xem trọng mình, bất đắc dĩ vì đến bây giờ con trai vẫn gọi ông là Cổ thúc, thực ra ông rất muốn nghe một kiểu xưng hô khác từ trong miệng y.

Lân Minh bị chọc giận quá mà cười lớn, ông biết mà, tên tiểu tử thúi này một ngày không làm ông khó chịu là không thoải mái đâu, nhưng Lân Minh không bực bội, bởi vì suy nghĩ của ông cũng giống Lân Cổ, lúc trước ông vẫn lo con trai không chịu nhận A Cổ, bây giờ xem ra vẫn còn có cơ hội, quả nhiên lúc trước nhờ vả con dâu là quyết định chính xác mà, có vẻ con trai chỉ nghe mỗi mình con dâu thôi.

Lại nói tiếp, Lân Minh bắt đầu cảm thấy não cả lòng, con trai luôn xem nhẹ người phụ thân như ông, cơ mà Lân Minh không phải là người thích âu sầu, tính cách của ông rất ngang tàng, dù sao con trai cũng bị tách ra khỏi ông từ nhỏ, muốn bắt y lập tức nhìn thẳng vào người phụ thân này hơi khó, cho nên Lân Minh không có gì phải ai oán.

“Không ngờ con lại thành công thật nha!” Lân Minh đổi đề tài, nét mặt rất kích động, thái độ của Lân Thiếu Dật lúc nãy làm ông nén giận lắm rồi, trước mắt chỉ có thể dựa vào con trai cưng để trả lại hết cục tức này cho gã.

Lân Cổ thì không lạc quan như vậy, ngược lại nghiêm túc dặn dò: “Tiêu nhi, con và Lân Thiếu Dật đều vừa đột phá, thực lực tương đương, nhất định phải coi chừng!”

Lăng Tiêu nhìn ông không chớp mắt, khóe miệng đột nhiên khẽ cong, nụ cười cực kỳ phách lối và tự tin nở trên khuôn mặt y, “Ngài cứ đợi mà xem đi, Cổ thúc.”

Nói xong, y quay người bay lên không trung, đối mặt với Lân Thiếu Dật.

Lăng Tiêu mỉm cười nhìn Lân Thiếu Dật đứng đối diện với mình, chậm rãi nói: “Mặc dù dung mạo của ngươi chỉ kém ta một chút, nhưng mỗi lần nhìn thấy cái bản mặt của ngươi là ta lại cảm thấy khó ở vô cùng, ta chán cảm giác này lắm rồi, thôi thì ân oán của chúng ta vẫn nên giải quyết một lần cho xong đi.”

“Phì!”

Du Tiểu Mặc không nhịn cười nổi, trước kia hắn đã được chiêm ngưỡng khả năng làm Lân Thiếu Dật khó chịu của Lăng Tiêu, hắn rất chờ mong lần chạm trán này, quả nhiên Lăng Tiêu không làm hắn thất vọng.

Có điều những người khác thì không may mắn như vậy, từng khuôn mặt đều bày ra biểu lộ nghẹn họng nhìn trân trối.

Khóe mắt Lân Thiếu Dật giật giật, gã phát hiện dù mình đã thành công trở thành Chí Tôn giả nhưng vẫn có thể bị Lăng Tiêu làm cho giận điên, mỗi lần gặp gỡ là tên này lại phun ra mấy câu khiến gã chỉ hy vọng có thể giết quách y đi cho rồi, Lân Thiếu Dật lạnh mặt, siết chặt nắm đấm: “Lăng Tiêu, ngươi cũng chỉ khua môi múa mép được vài câu bây giờ thôi, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi biết ai mới là Chí Tôn giả thực sự!”

“Khua môi múa mép?”

Lăng Tiêu cười khẽ, ánh mắt nhìn Lân Thiếu Dật lóe lên vẻ thích thú, biểu lộ còn giống một vị Chí Tôn giả ngự trị chúng sinh hơn, thong dong bình tĩnh, dù người khác nói gì cũng không hề dao động.

Du Tiểu Mặc ngửa đầu sùng bái nhìn nam nhân của mình, hắn cũng nghe thấy Lân Thiếu Dật nói gì, cơ mà Du Tiểu Mặc là người hiểu Lăng Tiêu nhất, y không chỉ có kỹ năng khua môi múa mép đâu, thực ra bản lĩnh đấu đá còn lợi hại hơn cả mồm mép ấy chứ, nghĩ tới đây, hắn lập tức hô lớn: “Lăng Tiêu, đánh chết hắn, để cho hắn thấy được sự lợi hại của anh, lột sạch quần áo hắn, để cho hắn nếm thử cảm giác ***!”

Nếu như không có hai câu cuối thì đây đúng là một lời cổ động tuyệt vời!

Ai ngờ hắn đã nói lời kinh người thì chớ, còn phải đế thêm hai câu nữa, lúc này không ít người đã bị dọa cho choáng váng.

Sắc mặt Lân Thiếu Dật tái xanh, ánh mắt giết người chuyển từ Lăng Tiêu qua Du Tiểu Mặc, ánh nhìn chỉ hận không thể ăn thịt người, ai ngờ bạn nhỏ nào đó còn hất cằm vênh mặt lên thách thức “Ngươi tới ăn thử coi”.

Thái độ phách lối này lập tức kích cho sát khí của Lân Thiếu Dật dâng lên tới đỉnh điểm, gã không nói không rằng liền ra chiêu, một quyền đập tới, đương nhiên đã bị Lăng Tiêu cản lại, một quyền mà các cường giả phải dùng hết toàn lực mới tiếp được lại bị y cản dễ dàng.

Đến tận lúc này, mọi người mới tin tưởng thực lực của Lăng Tiêu đã mạnh tới mức có thể so đấu với Lân Thiếu Dật, cảm giác tuyệt vọng đã được hy vọng thay thế, khuôn mặt mọi người lộ ra vẻ kích động.

Ánh mắt âm lãnh của Lân Thiếu Dật nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, hai tay dang ra, sau đó siết lại thật chặt, những sợi dây màu trắng kia lại xuất hiện.

Có lẽ người khác không nhìn thấy, nhưng Lăng Tiêu lại thấy rất rõ, xung quanh y là những sợi quy tắc từ từ hiện ra nguyên hình, lao tới tấn công y như những lưỡi dao sắc bén, Lăng Tiêu cười khẩy, chỉ thấy y siết tay lại, đám quy tắc hùng hổ kia lập tức bị cố định, một giây sau liền hóa thành hư vô, tựa như Lân Thiếu Dật lúc nãy, chỉ tiện tay cũng có thể phá hủy quy tắc hiện tại.

“Thủ đoạn tầm thường thế này mà ngươi cũng đem ra được, nếu là ta thì ta sẽ cảm thấy mất mặt lắm!” Tiếp chiêu xong, Lăng Tiêu vẫn không quên đả kích gã, nhưng lần này y không cho Lân Thiếu Dật cơ hội mà giật khóe mắt, thân hình lóe lên, lập tức biến mất.

Mọi người vội vã nhìn về phía Lân Thiếu Dật, quả nhiên thấy hai bóng người đang lao vào nhau, tốc độ nhanh tới nỗi mắt họ không thể bắt kịp.

Hai vị Chí Tôn giả giao thủ, trận chiến kinh thiên động địa.

Để tránh bị lan tới gần, Phó Thương Khung và các cường giả nhanh chóng dẫn mọi người rút khỏi Kỳ Lân tộc, rất có thể không gian sẽ không chịu nổi sự tàn phá của hai người, cho dù mọi người rất muốn xem tình hình chiến đấu, nhưng vì cái mạng nhỏ, tốt nhất cứ nghe theo lời họ đi.

Đám Hắc Tri Chu thì không may mắn như vậy, lối ra bị người của Thương Minh canh giữ, trừ phi vượt qua được, còn không thì đành phải xem tiếp thôi.

Tổ Mã hừ lạnh một tiếng, không cử động, nàng tin chắc rằng Thiếu Dật nhất định sẽ thắng, đến lúc đó tất cả những kẻ này, một tên cũng không thể trốn thoát.

“Chủ nhân!”

Du Tiểu Mặc đang nhìn không rời mắt, một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên bên tai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.