Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 695: Kết thúc?




�T THÚC?

Trận chiến đã gần tới hồi kết.

Cường giả của gia tộc Xích Huyết và Ngân Long chết nhiều, bị thương cũng nhiều, vậy mà bên Thương Minh lại có hơn một nửa số người an toàn không chút tổn hại, so sánh hai bên thì Thương Minh chú trọng an nguy của đồng đội hơn.

Họ không vì muốn giết đối thủ mà điên cuồng, một khi phát hiện sư huynh đệ rơi vào nguy hiểm là sẽ có người đến giúp đỡ ngay. Thời điểm Ngân phu nhân tự bạo, họ cũng là những người lui nhanh nhất, cho nên Thương Minh gần như không có tử thương.

Gia tộc Xích Huyết thì ngược lại, có một hai cường giả không lui kịp, kết quả bị thương nặng, sau đó lại bị người của Thương Minh bổ cho một đao, đi đời nhà ma rồi.

Vì cái chết của con gái, Ngân Liệt phẫn nộ tới nỗi sắp đánh mất lý trí.

Cũng may chỉ là sắp, lão vẫn nhớ rõ mình là tộc trưởng, nếu tới mình cũng chết, Ngân Long tộc sẽ đại loạn.

Mắt thấy gia tộc Xích Huyết đã hết hy vọng, con gái cũng chết, trong lòng lão không còn lưu luyến gì chốn này, đợi đến lúc Du Tiểu Mặc tới liên thủ với Tả Diễm, lão sẽ khó mà thoát nổi một kiếp, nghĩ vậy, động tác công kích của Ngân Liệt dần dần chuyển hóa thành phòng thủ.

Tả Diễm lập tức nhìn ra ý đồ của lão, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, phương thiên họa kích trong tay không còn ép sát từng bước nữa, nếu như có thể, y cũng không muốn kết mối thù khó phai với Ngân Long tộc.

Ngân Liệt thấy khe hở, phát chiêu đánh lui Tả Diễm, còn mình thì nhanh chóng lui về phía sau, không gian xung quanh lão lập tức vặn vẹo, năng lượng không gian tràn ngập cuốn lấy Ngân Liệt.

Bên kia, cường giả Ngân Long tộc sớm nhận được ám chỉ cũng dứt khoát lui, Ngân Liệt dẫn bảy tộc nhân tới, cuối cùng chỉ còn lại ba người, một trong số đó còn bị trọng thương, Ngân Long tộc tổn thất nặng nề.

Du Chấn Thiên phát hiện ra tình huống này tức giận đến nỗi ***g ngực chấn động, nhạc phụ đại nhân tốt của lão lại bỏ lão ngay thời khắc mấu chốt, ấy thế mà lão lại chỉ có thể trơ mắt nhìn năng lượng không gian mang họ rời đi, phẫn nộ trong lòng không thể xả ra, tích tụ tới nỗi mặt đỏ rần.

“Du Chấn Thiên, ngươi xong đời rồi!”

Lăng Tiêu ung dung nhìn Du Chấn Thiên chật vật, cười vui vẻ, trải qua một khoảng thời gian mệt mỏi, gần đây y mơ hồ bắt được một vài cảm xúc kỳ diệu, càng ngày càng vận dụng bốn loại huyết mạch thuận tay hơn, lúc nãy khi bốn loại huyết mạch cùng bộc phát, tu vi của y đã tăng lên hơn sáu sao một chút, cộng thêm bản thể là Đế Vương thú mạnh mẽ, dưới sự tấn công liên tiếp của y, Du Chấn Thiên gần như không đỡ được.

Sự chênh lệch khủng kiếp này làm Du Chấn Thiên trợn tròn mắt khó tin.

Nhưng sự thật chính là sự thật, Lăng Tiêu bây giờ đã không còn là Lăng Tiêu với thực lực hai ba sao của ngày xưa nữa rồi.

Y đã phát triển tới độ cao mà chính Du Chấn Thiên cũng phải sợ hãi, hơn nữa từ khi lão phát hiện trong người Lăng Tiêu có bốn loại huyết mạch, rất có thể sẽ trở thành người trong truyền thuyết Tứ Linh, Du Chấn Thiên cực kỳ hối hận.

Với sự cao ngạo của lão, đương nhiên không phải hối hận vì những việc đã làm trước kia, nếu như có thể làm lại, lão vẫn sẽ đuổi giết Du Tiểu Mặc không chút do dự, đoạt lại báu vật truyền tộc cho mình, cho nên hiện tại Du Chấn Thiên đang hối hận vì không giết chết Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc ngay trước khi bọn hắn kịp phát triển.

Nếu như sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay, vậy thì dù phải dốc hết tài lực của gia tộc Xích Huyết, dù bị chỉ trích ỷ thế giết người, lão cũng phải đích thân ra tay tàn phá chúng.

Thế nhưng lão làm gì có cơ hội để hối hận!

Khi suy nghĩ này lóe lên, một luồng uy áp cường đại lập tức đánh thẳng vào phía chính diện lão, Du Chấn Thiên với sắc mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bóng hình quỷ mị của Lăng Tiêu, bàn tay vỗ vào nhau, một dòng linh lực như muốn bạo động lật tức phun ra ngoài, bàn tay chậm rãi được nhuộm một lớp kim quang óng ánh.

Đây là một trong số kỹ pháp đỉnh cấp lão đã tìm hiểu cả đời – Phần Thiên chưởng, loại chưởng pháp này có ba kiểu, mỗi kiểu đều chứa uy lực khác thường, còn có thể ***g vào nhau, sau khi ***g vào, uy lực của nó sẽ tăng lên gấp đôi.

Sau khi Ngân Liệt dẫn tộc nhân rời đi, tộc nhân còn dư lại của gia tộc Xích Huyết đều bị Tả Diễm và người của Thương Minh giải quyết gần hết, sức chiến đấu duy nhất còn lại lúc này cũng chỉ có một mình Du Chấn Thiên, mọi người đã lùi rất xa, nhìn hai người đang giằng co qua lại, mắt không kịp chớp.

Trong lòng mọi người hơi kích động.

Trận chiến này kết thúc, họ có thể đoán được, chiến tranh diễn ra ở Nam Lục mấy năm nay sẽ được đặt dấu chấm hết, tất cả đều hy vọng Lăng Tiêu sẽ chiến thắng.

“Phần Thiên chưởng thức thứ ba!”

Du Chấn Thiên điên cuồng gào lớn, sau đó bắn một chưởng ra, một bàn tay màu vàng óng dùng xu thế hủy thiên diệt địa phá vỡ không gian đánh úp về phía Lăng Tiêu, thoáng chốc đã khiến phong vân biến sắc, không gian phát ra tiếng rắc rắc như sắp bị nghiền nát, vừa ra tay đã dùng chiêu thứ ba, có thể thấy Du Chấn Thiên không được tự tin lắm.

Lăng Tiêu bước lên phía trước một bước, tay áo bắt đầu di chuyển, xung quanh hiện lên những tia sáng trắng hư ảo, dường như y sẽ biến mất bất cứ lúc nào, mà trong hư ảnh phía sau lưng, một tiếng yêu thú gầm gừ như truyền tới từ đáy vực sâu, cho dù rất mờ mịt, nhưng người nghe thấy âm thanh này cũng cảm giác được linh hồn mình đang run rẩy, nỗi sợ hãi từ đáy lòng khiến người ta không dám phản kháng này thật sự tồn tại.

Mọi người không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Lúc nãy, khi sau lưng Lăng Tiêu hiện ra hư ảnh của bốn loại huyết mạch, có không ít người nhìn thấy, nhưng cảm giác lúc đó không mãnh liệt như bây giờ.

Sắc mặt Du Chấn Thiên đối diện đã tái nhợt, cảm giác bất an cứ sinh sôi trong lòng, vì thuyết phục bản thân không hề sợ hãi Lăng Tiêu, lão cắn răng nhanh chóng thúc dục linh lực trong cơ thể, bàn tay phải lại sáng lên, đánh ra hai chưởng, nhanh chóng ***g vào chưởng đầu tiên.

Tiếng vù vù vang lên khiến lòng người hốt hoảng, đây chính là năng lượng khi Phần Thiên chưởng ***g vào nhau, năng lượng làm người ta có ảo giác trời đất sẽ sụp đổ dưới chiêu này.

Sắc mặt mọi người lập tức trắng bệch, mấy người định đi lên xem cho rõ vội vàng lui về phía sau, bởi vì họ phát hiện năng lượng phát ra từ chiêu thức này có uy lực còn mạnh hơn cả lúc Ngân phu nhân tự bạo.

Du Tiểu Mặc vừa ra khỏi không gian cũng cực kỳ lo lắng, rõ ràng Du Chấn Thiên đã dùng hết toàn lực vào chiêu thức ấy, chắc lão định được ăn cả ngã về không đây mà, có điều, tình huống của Lăng Tiêu lại khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

Hư ảnh sau lưng là cái gì thế, sao lại giống như lỗ đen vũ trụ đang điên cuồng cắn nuốt, sự tuyệt vọng này như cảm giác vô lực khi đứng trước sức mạnh tuyệt đối không thể rung chuyển, cảm giác này cứ chập chờn như có như không, hoàn toàn không ổn định.

Du Tiểu Mặc hiểu nhất định là do năng lượng không được củng cố hoàn toàn.

Nhìn khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào của Lăng Tiêu, chắc chiêu sắp tung ra tiếp theo sẽ mang lại gánh nặng rất lớn cho y.

Nghĩ vậy, hắn không nén nổi sốt ruột, lần đầu Lăng Tiêu bị thương cũng vì Du Chấn Thiên, lần thứ hai cũng thế, chẳng lẽ nói Du Chấn Thiên là khắc tinh của bọn hắn?

Thời điểm hắn suy nghĩ lung tung, Phần Thiên chưởng của Du Chấn Thiên đã tới trước mặt Lăng Tiêu, nhìn từ xa thì rất nhỏ, tới gần mới biết Phần Thiên chưởng rất lớn, một chưởng rộng mấy chục mét, nó càng tới gần, ngay cả không khí đều bị áp bách đến khó thở.

Khi ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, hư ảnh màu đen sau lưng Lăng Tiêu đột nhiên chuyển động, như một cái miệng khổng lồ dính máu, tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, trong nháy mắt đã biến từ hai mét lên gấp mấy chục lần, ngọ nguậy đánh về phía Phần Thiên chưởng, Phần Thiên chưởng khổng lồ phát ra tiếng nổ vang dội, kim quang lóe lên, dường như muốn thoát thân nhưng lại bị bóng đen kia hút vào, ban đầu là một chút, không bao lâu, Phần Thiên chưởng đã bị cắn nuốt hơn nửa, thôn tính năng lượng cuồng bạo như thế nhưng cơ thể Lăng Tiêu chỉ dao động một chút, sắc mặt tái nhợt.

Khi cảnh tượng này xảy ra, mặt Du Chấn Thiên đã trắng bệch, ngực đau đớn, phun ra một búng máu.

Để ***g Phần Thiên chưởng vào nhau, linh lực trong cơ thể lão đã bị rút đi hơn bảy phần, hiện tại không còn thừa bao nhiêu, ban đầu cứ tưởng dù không thể giết chết Lăng Tiêu thì cũng phải cản được y một lát, kết quả lại như thế này đây!

Hư ảnh kia không phải là chiêu thức hoàn chỉnh, mặc dù lão không biết đó là thứ gì, nhưng lại cảm giác được uy hiếp sâu sắc, lúc này lão đã thực sự thất bại!

Du Chấn Thiên quyết định, lão phải chạy, mặc dù biết ngày sau sẽ bị người đời lên án, nhạo báng, nhưng vì tính mạng, lão vẫn làm như vậy.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là lão có thể chạy thoát, Tả Diễm là người kết thúc trận chiến này, thời khắc đều chú ý đến Du Chấn Thiên, sau khi phát giác được ý đồ của lão, họa kích trong tay vút qua không trung đánh trúng vào không gian xung quanh Du Chấn Thiên, khiến cho Du Chấn Thiên muốn lợi dụng không gian đào tẩu đành phải né tránh.

Du Tiểu Mặc lập tức chặn ngay trước mặt lão.

Lăng Tiêu liều mạng để làm lão bị thương, nếu để Du Chấn Thiên chạy thoát, chắc chắn lão sẽ ngóc đầu trở lại, hôm nay gia tộc Xích Huyết đã thua, nhưng nếu muốn chấm dứt trận chiến này thì phải giải quyết Du Chấn Thiên trước đã.

Hiển nhiên Tả Diễm cũng có suy nghĩ này, vì vậy hai người một trái một phải chặn đường lui của lão.

“Tốt lắm! Tốt lắm!” Du Chấn Thiên nhìn hai tên tiểu bối không biết tự lượng sức mình, nét mặt trở lên điên cuồng, không ngờ lão lại rơi xuống nông nỗi này, không cam tâm nữa, lão còn không có cơ hội.

“Phụ thân, coi chừng!”

Đúng lúc này, con trai thứ tư của Du Chấn Thiên đột nhiên gào lớn, nét mặt kinh hãi.

Chỉ là gã đã chậm một bước, ngay thời điểm Du Chấn Thiên ngẩng đầu lên, hư ảnh khổng lồ vồ tới nuốt gọn lão, hư ảnh kia chuyển động như đang nhai, rất giống đang ăn thứ gì, sau đó… Du Chấn Thiên liền biến mất.

Tất cả mọi người choáng váng.

Du Chấn Thiên chết như thế?

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu, sắc mặt người nọ trắng nhợt, dường như cuối cùng cũng không thể duy trì được hư ảnh nữa, thoáng cái toàn bộ sức lực đã bị rút cạn, người cũng ngã xuống, Du Tiểu Mặc sợ tới mức vội vã chạy tới, đỡ được y trước khi y ngã quỵ.

Vì ép buộc thúc đẩy năng lượng không ổn định trong cơ thể, Lăng Tiêu cũng bị cắn trả.

Du Tiểu Mặc phát hiện tình hình của Lăng Tiêu có chút bất ổn, lập tức mang y rời khỏi Đại Bình Nguyên, nhanh tới nỗi những người khác không kịp phản ứng.

Một cơn gió lạnh thổi qua, khói lửa chiến tranh đã bị dập tắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.