Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 685: Giả mạo




Trong không gian yên tĩnh, khe hở trên đỉnh đầu mỗi ngày lại dùng khoảng cách thật nhỏ dần dần mở rộng, sản lượng linh thủy trong hồ mỗi ngày đã giảm xuống còn một phần ba.

Du Tiểu Mặc không ngờ mới một thời gian ngắn không vào xem, không gian đã xảy ra thay đổi lớn như vậy, ban đầu cứ tưởng cái khe kia không có vấn đề gì, sự thật chứng minh hắn suy nghĩ quá lạc quan.

Tính theo sản lượng linh thủy trong hồ, cho dù hắn có tiết kiệm đến mấy cũng sẽ có một ngày dùng hết.

Vì chuyện này, Du Tiểu Mặc phiền muộn tới nỗi bạc vài sợi tóc, không gian là mạng của hắn, nhỡ hỏng, hắn rất khó tưởng tượng ra cuộc sống sau này, nếu không có số lượng cung cấp linh thảo dồi dào, hắn phải sống sao đây.

Hắn đã quen với sự tồn tại của không gian rồi.

Du Tiểu Mặc ủ rũ cúi đầu đi ra khỏi không gian, trong cung điện gần như không có ai, Lăng Tiêu đã qua Quỷ Khốc Nhai, Lân Thiếu Dật và Thông Thiên Đế đang ở ngay trong Tây Cảnh, bọn họ cũng phải chuẩn bị một chút.

Về phần đám Tiểu Cầu, từ ngày hắn mang Ngũ Phúc Linh Nhãn ra cho bọn chúng cùng tu luyện, cả đám đều chạy tới đằng sau cung điện, đứa nào đứa nấy đều thành kẻ cuồng tu luyện.

Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, liền vòng qua xem sao.

Ngũ Phúc Linh Nhãn đặt trong một gian mật thất rất rộng rãi, bên ngoài có nhiều lớp kết giới được Lăng Tiêu bố trí, trừ phi có sự cho phép của hắn và Lăng Tiêu, nếu không thì bất cứ ai cũng không thể bước vào.

Cửa mật thất mở hé, Du Tiểu Mặc không nghi ngờ gì, liền đẩy cửa đi vào, xuyên qua một con đường, hắn nhìn thấy có một bóng người đang quay lưng về phía hắn, người nọ đứng bên cạnh Ngũ Phúc Linh Nhãn, dùng nét mặt vô cảm nhìn vầng sáng lưu chuyển quang Linh Nhãn, ánh mắt tĩnh mịch, không biết đang nghĩ gì.

“Đại Bàng?” Du Tiểu Mặc lên tiếng gọi, đi về phía hắn.

Có vẻ người nọ bị giật mình, quay phắt lại, trong ánh mắt nhanh chóng hiện lên vẻ bối rối kì lạ, thoáng cái đã biến mất, thoạt nhìn thì có vẻ không khác gì Đại Bàng của ngày thường.

“Ngươi không tu luyện còn đứng đây làm gì?” Du Tiểu Mặc đi tới trước mặt nó, tò mò hỏi, nhưng hắn cũng không nghi ngờ vì sao Đại Bàng lại ở đây.

Mặc dù Ngũ Phúc Linh Nhãn là phúc trạch bảo địa hiếm có, càng ít người biết càng an toàn, nhưng quan hệ giữa hắn và đám khế ước thú khá thân mật, cơ bản không cần lo lắng chúng sẽ phản bội mình, cho nên khoảng thời gian hắn và Lăng Tiêu rời khỏi Tây Cảnh tới Trung Thiên, Du Tiểu Mặc liền cho chúng quyền lợi ra vào mật thất tự do.

“Không có gì, ta chỉ nhìn một cái.” Đại Bàng dùng giọng điệu quái dị để giải thích, lông mày còn hơi vểnh lên một chút.

Du Tiểu Mặc nhìn nó, chớp mắt: “Đại Bàng, sao hôm nay ngươi có vẻ kì đó kì lạ thế, có phải khó chịu ở chỗ nào không?”

Đại Bàng lắc đầu, “Ta không khó chịu ở đâu cả.”

Du Tiểu Mặc cười tủm tỉm: “Không có việc gì là tốt, nếu có chuyện nhất định phải nói cho ta biết, đúng rồi, ngươi có thấy Hỗn Cầu đâu không, ta đang muốn tìm nó, nhưng mà tìm mãi không thấy, ngươi biết nó ở đâu không?”

Có vẻ trong nháy mắt Đại Bàng không kịp phản ứng, mãi tới khi gặp ánh mắt của Du Tiểu Mặc, nó mới tỉnh táo đáp: “Ngươi nói tới Hỗn Cầu hả, ta cũng không gặp nó, chắc nó đã đi ra ngoài rồi.”

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, quan tâm nói: “Thế sao, vậy ta phải tự đi tìm nó rồi, ngươi có rảnh rỗi thì qua bên kia đi, chắc Thiên Đao đang tìm ngươi đấy, mấy chuyện tu luyện thế này không thể gấp gáp trong ngày một ngày hai được.”

Ánh mắt Đại Bàng lóe lên, “Được.”

Hai người cùng đi ra khỏi mật thất, sau đó Du Tiểu Mặc khóa cửa mật thất lại, sau lưng hắn, ánh mắt mờ mịt của Đại Bàng rơi vào Ngũ Phúc Linh Nhãn, không biết đang suy nghĩ gì.

“Chủ… chủ nhân, nếu không có chuyện gì, ta đi trước…” Đại Bàng thu ánh mắt, chợt quay sang nói với Du Tiểu Mặc.

“Không vội.” Du Tiểu Mặc cắt ngang lời hắn, cười ha hả nói: “Cũng đúng lúc ta muốn qua Quỷ Khốc Nhai tìm Lăng Tiêu, ta đi cùng với ngươi.”

Nhìn bóng lưng Du Tiểu Mặc, Đại Bàng âm thầm nhíu mày, nó muốn tìm lý do lấp liếm cho qua, nhưng lại không nghĩ ra cớ gì hay, nếu nói tùy tiện quá sẽ bị nghi ngờ, đánh phải đi cùng hắn tới Truyền Tống Tận.

“Đại Bàng, lại nói từ sau khi ngươi khế ước với ta, hình như ta chưa từng tán gẫu với ngươi thì phải, cố hương của ngươi ở nơi nào?” Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn nó một cái, thuận miệng hỏi.

Đại Bàng đột nhiên dừng lại.

Du Tiểu Mặc phát hiện tiếng bước chân sau lưng im bặt, quay đầu lại đã thấy Đại Bàng dùng vẻ mặt âm u khó đoán nhìn hắn, cặp mắt đen nhìn hắn chằm chằm, dường như bên trong tỏa ra từng chút từng chút hàn ý thấu xương, khí tức quanh thân thoáng cái đã thay đổi.

“Sao thế?” Du Tiểu Mặc hỏi.

“Đại Bàng” nghiêm mặt, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi phát hiện ra lúc nào?”

Du Tiểu Mặc cười một tiếng, “Ngay từ đầu đã phát hiện rồi.”

“Vì sao?” Có vẻ “Đại Bàng” không thích đáp án này, sắc mặt như mây đen che phủ, lạnh lùng nhìn hắn.

Khóe miệng Du Tiểu Mặc nhếch lên, nói: “Đại Bàng là khế ước thú của ta, lúc nãy ta cũng nói rồi, ta chưa từng tán gẫu với hắn, cho nên hắn là khế ước thú không thân cận với ta nhất, bởi vậy bình thường ánh mắt hắn nhìn ta đều mang theo vẻ tôn kính, ngươi cảm thấy ngươi có những thứ đó không? Chưa kể, ta vừa hỏi chuyện về Hỗn Cầu, đó cũng là thăm dò ngươi.”

“Không có người tên Hỗn Cầu sao?” “Đại Bàng” hừ lạnh một tiếng, gã nên đoán ra sớm hơn, sao lại có người lấy cái tên như thế, quả nhiên đang thử dò xét mình.

Du Tiểu Mặc cười xoa xoa ngón tay, “Đương nhiên là Hỗn Cầu có tồn tại, chỉ là nó không ở cùng chúng ta thôi, nếu như ngươi là Đại Bàng, ngươi không nên nói hùa theo ta mới phải.”

“Đại Bàng” ngửa đầu cười lớn một tiếng, “Xem ra ngươi cũng không đần.”

Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào gã, nụ cười trên mặt phai nhạt rất nhiều, trên người tản ra uy áp lờ mờ, đánh thẳng về phía Đại Bàng giả mạo, trầm giọng nói: “Ngươi nhốt Đại Bàng thực sự ở đâu?”

Đại Bàng giả lui về phía sau vài chục bước, sau đó mới thản nhiên nói: “Muốn ta thả hắn cũng được, lấy Ngũ Phúc Linh Nhãn ra.”

Du Tiểu Mặc đánh giá gã từ đầu đến chân, “Tu vi của ngươi không cao hơn ta, bắt ngươi lại là chuyện nhỏ, nếu ngươi cảm thấy dùng Đại Bàng có thể uy hiếp được ta, ngươi có thể thử xem, Lăng Tiêu có thể hấp thu trí nhớ của kẻ khác, đợi Lăng Tiêu về, cho dù ngươi không nói, chúng ta cũng sẽ biết, ngươi muốn thử một lần không?”

“Xem ra, trong lòng ngươi khế ước thú còn không bằng Ngũ Phúc Linh Nhãn, ngươi căn bản không đối xử với con đại bàng kia thật lòng.” Đại Bàng giả mạo bật cười một tiếng, dường như không hề quan tâm tới tình cảnh của mình.

Du Tiểu Mặc nhướn mày, “Ngươi đang chuẩn bị châm ngòi ly gián à, chẳng lẽ Đại Bàng đang ở gần đầy?”

Đại Bàng giả không ngờ hắn lại nhảy cảm đến thế.

“Rốt cuộc thì ngươi là ai?” Du Tiểu Mặc nhìn gã, ánh mắt sáng quắc.

Cặp mắt Đại Bàng giả trầm xuống, thân hình lóe lên định chạy trốn, tốc độ rất nhanh.

Du Tiểu Mặc chỉ thấy một bóng đen nhoáng lên, suýt nữa đã không kịp phản ứng, tốc độ của đối phương nhanh tới nỗi làm hắn bất ngờ, hắn cứ tưởng tốc độ của hắn rất nhanh, không ngờ còn có người nhanh hơn, Du Tiểu Mặc vội vàng đuổi theo.

Có điều tốc độ của gã có nhanh đến mấy, nhưng Du Tiểu Mặc quen thuộc với cung điện hơn gã nhiều, hơn nữa tòa cung điện này không chỉ là cung điện bình thường, có nhiều chỗ còn có cơ quan.

Sau khi phát hiện đường gã bỏ chạy, Du Tiểu Mặc lập tức chạm vào cơ quan trên con đường kia.

Người nọ cũng coi như có tài, trước khi lẻn vào đã thăm dò đa số địa hình của cung điện, hơn nữa có vẻ cũng quen thuộc với cơ quan, chạy tới chạy lui trơn như cá trạch, mỗi lần chỉ có thể nhìn thấy cái đuôi của gã, quả thực như đạo tặc chuyên nghiệp.

Một tia linh quang lóe lên trong đầu Du Tiểu Mặc, nhưng hắn chưa kịp nắm bắt đã biến mất.

Hai người một trước một sau, tựa như chơi trốn tìm, chạy qua hết nửa cung điện.

Cuối cùng, Đại Bàng giả vẫn bị Du Tiểu Mặc chặn lại, ngay cách đại môn của cung điện không xa, Du Tiểu Mặc không muốn đánh nhau với gã trong cung điện, từng bước từng bước ép gã ra bên ngoài, có vẻ gã nọ cũng muốn mau mau rời khỏi đây, vì vậy không bao lâu, hai người đã chạy tới gần cửa.

“Nếu như Đại Bàng xảy ra chuyện, ta sẽ để ngươi chôn cùng hắn!” Du Tiểu Mặc nghiêm túc nhìn gã.

Vừa nói xong, ngừoi nọ lập tức công kích hắn.

Tu vi của gã là cường giả Thánh cảnh một sao, còn lâu mới là đối thủ của Du Tiểu Mặc, vừa đánh mấy chiêu đã lộ rõ yếu thế, trên mặt bắt đầu hiện lên vẻ lo lắng.

Du Tiểu Mặc ngăn trước cổng chính, khí thế trên người lập tức bùng nổ.

“Du Tiểu Mặc!”

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới giọng nói thoáng quen thuộc, có điều đại khái là vì quá lâu, cho nên nhất thời nghe không nhận ra. Du Tiểu Mặc không quay đầu lại, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đại Bàng giả.

Giọng nói sau lưng càng lớn hơn.

“Du Tiểu Mặc, ta là Đạo Vân, ngươi còn nhớ ta không?”

Đạo Vân?

Du Tiểu Mặc nhớ ra ngay, có điều vì giây lát thất thần ấy, Đại Bàng giả lập tức bỏ chạy, hắn không nói gì liền xông lên, một quyền đập thẳng vào mặt gã.

Người nọ vội vàng né tránh, nhưng bả vai vẫn bị nắm đấm của hắn sượt qua.

“Dừng tay dừng tay, Du Tiểu Mặc, ông ấy là sư phụ của ta, cầu xin ngươi hãy bỏ qua cho ông ấy đi!” Cuối cùng Đạo Vân không thể nhẫn nhịn nổi, quả nhiên lo lắng của hắn không hề sai, sư phụ hoàn toàn không phải là đối thủ của Du Tiểu Mặc, một khi bị phát hiện, kết cục sẽ rất thê thảm, cho nên hắn mới vội vàng chạy tới.

Du Tiểu Mặc ngơ ngác.

Sư phụ của Đạo Vân, không phải là Đạo Thần trên Thập Thần Bảng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.