Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 612: Luyện đan




Trong thạch thất yên tĩnh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thở dốc, kèm theo đó là tiếng rên rỉ rất khẽ, khiến cho thạch thất đơn sơ này thêm vài phần kiều diễm, dưới ánh dạ minh châu, trên mặt đất là hai bóng người đang quấn chặt vào nhau.

Du Tiểu Mặc bị Lăng Tiêu đè trên vách tường, hai tay ôm chặt cổ y, mặt ửng hồng, đầu lưỡi quấn lấy nhau, mũi chạm mũi, hơi thở phả vào trên mặt đối phương, càng có vẻ thân mật khăng khít.

Không biết qua bao lâu, Lăng Tiêu mới buông bờ môi đã bị y hôn đến sưng đỏ, một sợi tơ bạc kéo dài giữa khóe môi, bị y liếm sạch rồi.

Cho dù đã làm không biết bao nhiêu lần nhưng Du Tiểu Mặc vẫn bị động tác *** mỹ này của y làm cho đỏ mặt, hai má như được nhuộm thêm màu hồng, cặp mắt hơi ướt át, thỉnh thoảng lại thốt ra một tiếng rên rỉ.

Biểu lộ mê người như vậy khiến hai mắt Lăng Tiêu tối sầm, thứ vùi trong cơ thể Du Tiểu Mặc lập tức nổi dậy, còn lớn hơn cả lúc trước, Du Tiểu Mặc thút thít, theo phản xạ kẹp chặt hai chân.

Y phục ở nửa người dưới đã bị cởi từ đầu, hai cái chân trắng nõn đang kẹp chặt bên hông Lăng Tiêu, sau lưng dựa vào vách tường, cả người mềm nhũn đón nhận va chạm hung mãnh từ phía dưới, nếu không phải một tay của Lăng Tiêu đỡ mông thì chỉ sợ hắn đã tuột xuống rồi.

“A, mới một thời gian không làm, sao em càng ngày càng nôn nóng thế hả?”

Hơi thở nóng hổi làm cho người ta xấu hổ tới nỗi tim đập rộn ràng phả vào tai Du Tiểu Mặc, sau đó giọng nói của Lăng Tiêu khẽ vang lên, nội dung lại làm cho hắn thẹn thùng, mặt đã đỏ như muốn nhỏ máu đến nơi.

Du Tiểu Mặc cắn vai y một cái, mập mờ nói: “Anh, anh nhanh lên…”

Bên trai lại truyền tới tiếng cười khẽ của Lăng Tiêu, “Tuân mệnh, phu nhân!”

Vừa dứt lời, động tác ra vào càng thêm hung mãnh gấp bội lúc trước, kịch liệt như thể muốn hòa hắn vào trong cốt nhục của y, một lát sau, giọng nói nức nở của Du Tiểu Mặc vang lên đứt quãng.

“Hức… Em… Ý em không phải là thế này…”

Nhưng đáp lại hắn chỉ có động tác mãnh liệt hơn.

Hắn chỉ muốn bảo Lăng Tiêu kết thúc nhanh lên, vì sao lại khó như vậy chứ?

Cuối cùng, Du Tiểu Mặc vẫn mệt nhoài ngã vào trong lòng Lăng Tiêu, động tác và lực sức lực kia rõ ràng là muốn trút hết những gì đã tích lũy trong bao ngày không làm đây mà, dù tình trạng sức khỏe của hắn có tốt đến mấy cũng không chịu được giày vò như vậy. Đợi Du Tiểu Mặc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Lăng Tiêu không thấy tăm hơi, Du Tiểu Mặc vịn eo dứt khoát vào không gian, dù là ai thì cũng đừng hòng ngăn cản hắn dùng linh thủy tẩy sạch mấy vết xanh xanh tím tím trên người. Lúc đi ra, Du Tiểu Mặc toàn thân sảng khoái, cũng đổi một bộ y phục màu đen sạch sẽ mới.

Lăng Tiêu vừa đi tới, thấy hắn có thể chạy có thể nhảy là biết hắn không sao rồi.

Du Tiểu Mặc đang tràn đầy sức sống, không thèm so đo với y, nghĩ đến chủ đề ngày hôm qua chưa kịp đã bắt, “Đợi em củng cố tốt cảnh giới tứ phẩm, em sẽ luyện Chuyển Sinh đan cho anh ngay.”

Hắn đã dự trữ sẵn vài bộ nguyên liệu, nhỡ có thất bại cũng không phải đợi tới khi đám linh thảo tiếp theo thành thục.

“Được.” Lăng Tiêu đồng ý không chút do dự. Mặc dù luyện đan trong di tích Đào Nguyên hơi phí phạm thời gian, dù sao nơi này cũng là bảo địa để thám hiểm, người khác tìm bảo bối hoặc tu luyện còn không kịp, làm sao có thời gian mà ngồi luyện đan.

Du Tiểu Mặc nóng lòng như vậy cũng là có nguyên nhân, nội thương của Lăng Tiêu càng sớm hồi phục thì càng có lợi cho họ, hắn chưa từng quên Du Chấn Thiên cũng có mặt ở nơi này, lỡ đụng phải lão thì phiền toái.

Sau đó Lăng Tiêu dẫn hắn vào không gian.

Vừa vào, Du Tiểu Mặc đã bị cái đống hỗn độn chồng chất bên trong làm cho hết hồn.

Nửa tháng này, Lăng Tiêu liên tục vơ vét rất nhiều động phủ, vì tiết kiệm thời gian, lúc vơ vét y không chọn tới chọn lui, chỉ cần là vật có thể nhìn bằng mắt thường đều bị y thẳng tay ném vào không gian, kết quả được một đống chồng chất như thế này đây, cũng may mà y không để linh thảo bị đè vào, cũng may mà không gian lớn.

“Em đi sắp xếp linh thảo, anh sắp xếp những thứ khác đi, nhớ phân loại kỹ, đến lúc ấy em sẽ xem cái nào nên giữ lại, cái nào bỏ đi.” Du Tiểu Mặc lập tức sai bảo Lăng Tiêu, cực kỳ thuận tay.

Đa số những tòa động phủ bị Lăng Tiêu vơ vét đều nằm ở giữa sườn núi Linh Sơn, chỉ có một vài động phủ ở gần đỉnh, cấp bậc khá cao, linh thảo được trồng trong động phủ cũng đã thành thục sáu phần rồi, số còn lại dù ít hay nhiều cũng gọi là có, tổng sản lượng không nhỏ.

Du Tiểu Mặc không có ý định cấy ghép đám linh thảo này vào không gian của hắn, bởi vì qua nhiều năm như vậy, linh thảo cũng đã thành cây rồi, mặc dù có một vài linh thảo chỉ ở mức trung phẩm, nhưng thượng phẩm vẫn chiếm đa số.

Bỏ ra nửa ngày, vất vả lắm mới đào xong hết, bên phía Lăng Tiêu đã dọn dẹp xong rồi.

Mấy cái bàn rất nguyên vẹn, có điều chủ nhân của mỗi động phủ đều có sở thích đặc biệt, có người thích xa hoa, cũng có người thích đơn giản mộc mạc.

Du Tiểu Mặc suy nghĩ một lát, quyết định dùng cái bàn được tạc bằng tinh thạch để đặt vào cung điện của Bạch Hổ.

Tòa cung điện kia cực hiếm đồ nội thất, lúc trước hắn vòng vo mấy vòng, ai ngờ chỉ thấy được đúng một bộ vật dụng, những nơi khác đều trống rỗng.

Về phần số bàn còn lại, hắn chọn một bộ để đặt trong không gian, còn dư lại đều bị Lăng Tiêu bỏ ra ngoài. Sau đó là tới những đồ đạc hỗn tạp khác, ví dụ như linh đan, công pháp, vũ khí và kỹ pháp.

Bởi vì Lăng Tiêu không thích ăn linh đan do người khác luyện, cho nên Du Tiểu Mặc không xem trọng chỗ linh đan vơ vét từ người khác lắm, hắn cũng không cần công pháp và kỹ pháp, chọn mấy bộ có cấp bậc cao cao, còn dư lại đều ném vào trong góc.

“Anh không ăn thật hả?”

Du Tiểu Mặc giơ một bình linh đan cao cấp lên trước mặt Lăng Tiêu.

Đa số linh đan trong bình đều là linh đan thượng phẩm, chỉ có lẻ tẻ mấy viên trung phẩm, nếu như Lăng Tiêu chỉ bắt bẻ chất lượng của linh đan thì chắc có thể ăn mấy thứ này chứ hả, bởi vì cũng phải một thời gian ngắn rồi hắn chưa luyện đan cho Lăng Tiêu ăn.

Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, ngạo kiều nói: “Không ăn.”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, không ăn thì thôi, mặc dù để quá lâu có ảnh hưởng tới hiệu quả của linh đan, nhưng mang bán cũng kiếm được một số linh tinh lớn đấy. Lần trước mua hai gốc linh thảo trong thị trấn Ô Sơn làm túi trữ vật của hắn hơi xẹp rồi.

Sau khi rời khỏi không gian, Du Tiểu Mặc bắt đầu củng cố cảnh giới tứ phẩm, một tháng sau, khi hắn cảm giác đã ổn, Du Tiểu Mặc mới bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu của Chuyển Sinh đan.

Mặc dù Chuyển Sinh đan là linh đan tứ phẩm, nhưng đối với người vừa lên cấp như hắn cũng không khó lắm, hắn chuẩn bị ba phần.

Hôm nay, Lăng Tiêu ra ngoài nghe ngóng tin tức.

Xác định chắc chắn các thế lực lớn và đa số tán tu đã trên đường lên đỉnh Linh Sơn, không có khả năng giữa đường quay lại.

Sáng ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc bắt đầu luyện đan.

Nguyên liệu để luyện Chuyển Sinh đan còn nhiều hơn linh đan tam phẩm tới mười cây linh thảo, tổng cộng là hơn hai trăm cây, số lượng rất nhiều, để tinh luyện hết chỗ linh thảo này, hắn bỏ ra thời gian ba ngày. Có điều việc này cũng vì hắn rất xem trọng lần luyện đan này, còn cẩn thận hơn khi luyện đan trên đảo lúc trước.

Chỉ là cẩn thận đến mấy thì lúc dung hợp vẫn xuất hiện một sai lầm nhỏ, ba ngày tinh luyện linh thảo đã tan theo mây khói như vậy đấy.

Du Tiểu Mặc uể oải nhìn chất lỏng đen thui nằm im dưới đáy lô đỉnh, mấy trăm loại linh thảo được tinh luyện cẩn thận, bây giờ lại biến thành một vũng nước đen ảo não, phải biết nếu mang số linh thảo này đi bán tuyệt đối có thể kiếm được hơn một trăm triệu linh tinh á, vậy mà lỡ tay một chút thôi, một trăm triệu đã biến mất.

Biết rõ luyện đan không thể nóng vội, Du Tiểu Mặc lại điều chỉnh tâm trạng cho tốt, sau đó mới bắt đầu luyện viên Chuyển Sinh đan thứ hai, lần này hắn tuyệt đối không mắc phải sai lầm như lần trước nữa

Thời gian yên lặng trôi qua ba ngày.

Lăng Tiêu vẫn luôn đứng ở bên ngoài không quấy rầy hắn, thấy hắn bỏ ra sáu ngày mà vẫn chưa xuất hiện, trên bầu trời cũng không có lôi vân là y biết Du Tiểu Mặc đã thất bại một lần rồi. Đối với việc này Lăng Tiêu cảm thấy không hề bất ngờ, bởi vì y biết phu nhân nhà mình cực kỳ coi trọng lần luyện đan này, tâm trạng hơi khác mọi khi, tục ngữ nói càng xem trọng thì càng dễ phạm sai lầm, chính là đạo lý này đấy.

Lại một ngày nữa trôi qua, mặt trời bên ngoài đã lên cao.

Đúng lúc này, Hoàng Thử thú đột nhiên hoảng hốt chạy vào, không đợi nó lên tiếng, Lăng Tiêu đã nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra bên ngoài động phủ.

“Có người đến?”

Nghe thấy giọng nói trầm trầm kia, mãi hai giây sau Hoàng Thử thú mới tỉnh táo lại, thở dốc nói: “Lão đại, không ổn rồi, ta vừa thấy có người chạy về phía bên này.”

Bởi vì Du Tiểu Mặc đang luyện đan ở đây, Lăng Tiêu không muốn để bất cứ kẻ nào quấy rầy đến hắn, cho nên bảo Hoàng Thử thú ở bên ngoài. Tuy thực lực của Hoàng Thử thú chỉ có cấp mười, nhưng Linh Sơn không thiếu yêu thú, cũng có Thử thú thực lực kém hơn nó, cho nên Hoàng Thử thú gọi một vài Thử thú tới trông coi xung quanh động phủ, có người tới gần là báo ngay, tin tức này chính là Thử thú nói cho nó biết.

“Còn bao lâu?” Lăng Tiêu bình tĩnh gần đầu.

Hoàng Thử thú đáp: “Với tốc độ của họ thì chắc khoảng một giờ nữa là tới đây.”

Ai ngờ nó vừa mới dứt lời, bầu trời đột nhiên tối sầm.

Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời còn đang trong xanh đã xuất hiện một mảng mây đen đang dần dần tụ lại, diện tích của mây đen rất lớn, mấy trăm mét xung quanh đều bị bao phủ, nhìn qua còn có thể thấy tia chớp mơ hồ.

Quả nhiên, luyện đan ở di tích Đào Nguyên cũng không thể ngăn cản lôi vân giáng xuống.

Thế này thì càng gây chú ý hơn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.