“Ước định vạn năm trước mà hắn nói là gì, còn nữa rốt cuộc thì hắn là ai?”
Sau khi chủ nhân của huyết ảnh biến mất, Du Tiểu Mặc nôn nóng vội vã mở miệng, nghe xong cuộc đối thoại của họ, hắn cảm thấy việc này có liên quan rất lớn đến mình, với tư cách là người trong cuộc, hắn nghĩ hắn có quyền được biết rõ.
Lăng Tiêu cũng không có ý định giấu giếm Du Tiểu Mặc, sau khi rời khỏi động phủ liền chạy tới mục tiêu kế tiếp, vừa đi vừa giải thích: “Hắn là người thừa kế tương lai của Kỳ Lân tộc Lân Thiếu Dật…”
Địa vị của phụ thân Lăng Tiêu trong Kỳ Lân tộc rất cao, mang cả sự sủng hạnh và kỳ vọng của cốc chủ Kỳ Lân tộc, có điều cũng chính vì điểm này cho nên sau khi phạm sai lầm, phụ thân của Lăng Tiêu mới bị nhốt lại trong tộc.
Người thừa kế của Kỳ Lân tộc khác với ba tộc khác, cốc chủ sẽ không vì sau lưng ai đó có chỗ dựa, có ủng hộ hay không mà xóa bỏ tư cách thừa kế.
Ví dụ như Cơ Vân Lang của Yêu Hoàng tộc, mặc dù tiềm lực của gã cao, nhưng trong Yêu Hoàng tộc vẫn chưa phải là đứng đầu, Cơ Vân Lang có thể được coi là người thừa kế cũng vì sau lưng hắn có phe phái của tổ phụ mình ủng hộ. Mà Kỳ Lân tộc thì khác, địa vị và thân phận không phải là thứ quan trọng nhất, trong mắt cốc chủ của Kỳ Lân tộc, thực lực mới là thứ cần thiết.
Lân Thiếu Dật chính là người có thực lực mạnh nhất trong đời thứ ba của Kỳ Lân tộc.
Nhưng đây chỉ là chuyện trước khi Lăng Tiêu xuất hiện, sau khi việc của phụ thân Lăng Tiêu bị phát hiện, đương nhiên Lăng Tiêu cũng bị đưa ra trước mặt mọi người, kể cả thiên phú của y.
Sau này tuy phụ thân của Lăng Tiêu bị hủy tư cách thừa kế, nhưng trong cơ thể Lăng Tiêu vẫn có huyết mạch của Kỳ Lân, chứng tỏ y vẫn có tư cách cạnh tranh ngôi vị kia, cho dù Kỳ Lân tộc không thừa nhận y, nhưng chỉ cần cốc chủ thừa nhận y có tư cách ấy thì người khác có phản đối đến mấy cũng chẳng làm nên chuyện.
Lân Thiếu Dật sẽ không để thứ thuộc về hắn rơi vào trong túi áo người khác.
Mặc dù Lăng Tiêu chưa từng có hứng với ngôi vị cốc chủ, nhưng nếu có thể khiến Kỳ Lân tộc khó chịu thì y cũng vui lòng làm thôi, vì vậy đã đáp ứng lời đề nghị của Lân Thiếu Dật.
Mỗi người dùng thời gian vạn năm để bồi dưỡng ra một đan sư thải cấp, mặc dù thời gian ước định rất dài, cũng bởi vì đã cân nhắc đủ các loại nguyên nhân, cuối cùng ước hẹn hai người tới tham dự đại hội đan sư cho Thông Thiên Điện tổ chức vào một vạn năm sau.
Đại hội đan sư của Thông Thiên Điện chỉ cho phép đan sư thải cấp tham gia, do Thông Thiên Đế đích thân tổ chức, có điều lúc trước chỉ tổ chức trong nội bộ Thông Thiên Điện, sau này mới mở rộng ra toàn bộ đại lục, vì thế dù không phải là người của Thông Thiên Điện hoặc viện sinh của Tiêu Dao Viện vẫn có thể tham gia.
Nghe nói đan sư đứng đầu có thể biết được bí mật khiến Thông Thiên Đế đầu tiên trở thành cường giả Thánh cảnh siêu việt, bởi vì sự việc trọng đại, cho nên rất lâu Thông Thiên Điện mới tổ chức một lần, đây cũng là nguyên nhân vì sao hai người ước định vào vạn năm sau.
Lân Thiếu Dật dã tâm bừng bừng, hắn sẽ không buông tha bất cứ cơ hội nào trở thành người chí cao vô thượng duy nhất, cho dù bản thân Kỳ Lân tộc cũng có bí pháp, nhưng vẫn có khả năng thất bại, vì thế việc này gọi là lo trước khỏi họa.
Sau khi Du Tiểu Mặc nghe xong nét mặt rất phức tạp.
Trong vòng hai năm phải trở thành đan sư lục phẩm, có lẽ lúc trước hắn sẽ vỗ ngực cam đoan với Lăng Tiêu rằng tuyệt đối không có vấn đề, nhưng từ sau khi bị kẹt ở tam phẩm đỉnh phong, lòng tin của hắn đã bớt đi một chút.
Nhỡ đến tứ phẩm cũng kẹt một chút, ngũ phẩm cũng kẹt một chút, hai năm sau chưa chắc đã lên tới lục phẩm, huống chi là phải so đấu với Thông Thiên Điện.
Lăng Tiêu vừa liếc đã biết suy nghĩ trong lòng hắn, xoa đầu hắn, nhẹ nhàng nói: “Còn có hai năm, gấp làm gì!”
Du Tiểu Mặc ai oán liếc y một cái, thế hắn bây giờ có được gọi là hoàng đế không gấp, thái giám vội không?
“Thế tiếp theo phải làm gì?”
“Tiếp theo nên tìm một chỗ tu luyện.” Lăng Tiêu nói.
Di tích Đào Nguyên không hổ danh cái tên Đào Nguyên của nó, trên Linh Sơn có rất nhiều cây hoa đào sinh trưởng, cũng không biết có phải do họ may mắn hay là vì nơi này bốn mùa như xuân, toàn bộ Linh Sơn đều bị hoa đào bao phủ.
Hoa đào ở Linh Sơn không phải là hoa đào bình thường, sau khi nở hoa sẽ tỏa ra một mùi thơm nồng, dường như mùi hương này kết hợp với linh khí thiên địa trên Linh Sơn tạo nên tác dụng thúc đẩy quá trình tu luyện.
Du Tiểu Mặc thử một chút, đúng là có thể cảm giác tu vi trong cơ thể hơi tăng, mặc dù ít đến nỗi có thể bỏ qua, nhưng thế này đã đủ dùng rồi. Ba tháng nữa Linh Sơn mới đóng cửa, nếu bây giờ không bế quan tu luyện, có lẽ sẽ không đủ thời gian, nhỡ đến đúng lúc lên cấp lại bị cắt đứt, như vậy rất nguy hiểm.
Cuối cùng, Du Tiểu Mặc được Lăng Tiêu tìm cho một động phủ an toàn rồi nhét vào.
Qua thương lượng, hai người quyết định để Lăng Tiêu đi tìm linh thảo đỉnh cấp, bởi vì thứ Du Tiểu Mặc cần thiết nhất lúc này chính là linh thảo, dù hắn đã góp nhặt được không ít, nhưng so với đơn thuốc trong ngọc giản của tổ tiên thì ngần ấy chẳng đáng là bao, cho nên hắn muốn gom thật nhiều.
Nhưng Lăng Tiêu cũng lo để hắn ở lại đây một mình, dù sao bây giờ tất cả mọi người đều đang tìm động phủ, nếu kẻ không có mắt nào tìm tới nơi này, quấy rầy đến quá trình tu luyện thì phiền toái.
Vì vậy Lăng Tiêu mang Tiểu Bàng đi, Bóng Bàn tâm ý tương thông, nếu bên này gặp nguy hiểm, Tiểu Bàng có thể cảm ứng được, đến lúc ấy y sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để trở về.
“Anh phải kiềm chế chút đó, không nên đào rỗng cả Linh Sơn nha.”
Du Tiểu Mặc đứng ở cửa động phủ dặn dò Lăng Tiêu, bởi vì Lăng Tiêu không phải là đan sư, cho nên y chỉ có thể dùng cách thô bạo nhất để đào linh thảo, loại chuyện này không thể làm quá rõ, hơn nữa nếu động tĩnh lớn sẽ gây sự chú ý.
“Ta biết rồi, ta sẽ chú ý một chút.” Lăng Tiêu nói không được thành tâm cho lắm, sau đó đi mất.
Du Tiểu Mặc lo lắng vô cùng, rất nhiều cường giả ở đại lục Thông Thiên đều có mặt ở đây, lúc nào cũng có thể đụng mặt, nội thương của Lăng Tiêu vẫn chưa khỏi hẳn, không lo lắng không được.
“Chủ nhân, đừng lo lắng cho lão đại, lão đại rất mạnh, hơn nữa không đánh lại thì vẫn chạy được mà.” Hoàng Thử thú đi tới an ủi hắn.
Du Tiểu Mặc thu ánh mắt, hiện tại hắn chỉ có thể cầu nguyện Lăng Tiêu đừng làm quá, cũng may mà bọn họ chỉ ước định có nửa tháng thôi.
Động phủ nằm ở địa thế càng cao lại càng tốt, linh khí cũng vậy, càng lên cao càng đậm đặc. Chỉ là bọn hắn không lên tít trên đỉnh núi, mà tìm một tòa động phủ đã bị vơ vét sạch ở giữa sườn núi Linh Sơn. Linh thảo bên ngoài động phủ đã bị đào hết, chỉ cần có người tới gần sẽ phát hiện động phủ đã trống không, đến lúc ấy sẽ tự động rời đi rồi.
Du Tiểu Mặc dẫn đầu đám khế ước thú đi vào động phủ, dạo một vòng bên trong, tất cả các thạch thất đều bị càn quét, mấy cái ghế ngã chỏng chơ chính là chứng cớ.
Cuối cùng hắn tìm được một gian thạch thất có vẻ kín đáo, thạch thất trống rỗng, trên mặt đất vẫn có chút dấu vết, có vẻ đã từng có thứ gì đó được để ở đây nhưng lại bị người dọn sạch rồi. Mấy người này đúng là chẳng buông tha cái gì, tới bàn tủ cũng không chừa.
“Linh khí nơi này rất đậm, các ngươi cũng có thể tu luyện, nếu có người đến sẽ chạm vào cấm chế bên ngoài động phủ, không cần canh gác cũng được.”
Nói xong câu đó, Du Tiểu Mặc đóng cửa thạch thất lại.
Hoàng Thử thú rất cảm động, không ngờ trước khi bế quan mà chủ nhân cũng nghĩ tới chúng, nó nhất định phải cố gắng tăng thực lực để báo đáp chủ nhân.
Thôn Kim thú và Tiểu Binh đi mà không thèm quay đầu lại, sau khi biết rõ đức hạnh của chủ nhân ngốc, hai chữ cảm động này càng ngày càng xa rời chúng. Linh khí thiên địa ở Linh Sơn rất đậm đặc, chúng phải nắm chắc cơ hội này, hai đứa mỗi đứa chọn lấy một gian thạch thất.
Bên kia, Lăng Tiêu một thân một mình như ngựa hoang mất cương.
Bởi vì Du Tiểu Mặc chỉ cần linh thảo đỉnh cấp, cho nên y chạy thẳng tới đỉnh núi Linh Sơn, mặc dù đã đến chậm hai tháng, nhưng động phủ trên đỉnh núi không phải là động phủ bình thường, muốn phá giải toàn bộ trong hai tháng là chuyện bất khả thi.
Về phần Linh Sơn Bát Phủ thì phải dựa vào vận khí mới được.
Mỗi khi đi qua động phủ chưa có người khai quật, đầu tiên Lăng Tiêu sẽ thô bạo đập vỡ cấm chế, sau đó dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai đào sạch ruộng linh thảo, ruộng linh thảo còn đang chập chờn đón gió liền biến thành một đống bùn đất.
Về phần bảo bối trong động phủ, mặc dù Du Tiểu Mặc không nói gì, nhưng Lăng Tiêu vẫn cực kỳ nhạy bén vơ vét bằng sạch mới thôi, cũng bởi vì thời gian khẩn cấp, y còn chẳng buông tha chăn nệm hay bàn ghế.
Dọn sạch một động phủ, Lăng Tiêu lập tức chạy tới mục tiêu kế tiếp, hoàn toàn vứt lời dặn dò của Du Tiểu Mặc ra sau đầu.
Động tĩnh lần này thực sự dẫn tới một số người, cũng may mà tốc độ của Lăng Tiêu quá nhanh, đợi họ tới y đã chạy mất, chỉ còn lại động phủ trống rỗng.
Mười ngày liên tục, cứ thỉnh thoảng lại có hiện tượng này phát sinh, rốt cục cũng gây chú ý.
Khi những người kia tìm tới những động phủ bị càn quét, vài người không nhịn được mà hít vào một hơi, chắc chắn đối phương phải là cường giả Thánh cảnh.
“Các ngươi cảm thấy người này là ai?” Một tán tu không nén nổi tò mò.
Chỉ là không ai đáp lại, lần tiến vào di tích Đào Nguyên này, có bao nhiêu cường giả Thánh cảnh trong lòng mọi người đều biết, đơn giản là cường giả của những thế lực kia, cũng có người đi một mình, nhưng dù sao thì người ta cũng là cường giả Thánh cảnh, dù bọn họ có khó chịu đến mấy cũng không dám tranh đoạt.
Nhưng họ biết được chuyện này, các thế lực khác cũng nhận được tin tức.
Không biết các thế lực lớn sẽ có suy nghĩ gì với cường giả Thánh cảnh đột nhiên xuất hiện này nhỉ.