Hắc Bạch Vô Thường đi rồi, đám người đi tị nạn lại trở về.
Bạch Cốt trấn không biến thành một vùng phế tích như mọi người phỏng đoán, nhưng cũng có một phần ba nhà cửa bị hủy hoại, may đều chỉ là nhà nát, tìm chút gỗ dựng lại là được.
Lão bản ngạc nhiên nhìn khách sạn hoàn hảo không chút tổn hại nào, lão cứ tưởng khách sạn của mình sẽ bị hủy nghiêm trọng nhất, bởi vì lúc ấy rất nhiều người đều thấy bạch y nhân và hắc y nhân đứng ở con phố này, kết quả là cả con đường đều bị hư hao nặng.
“Vương lão bản, khách sạn của ông may mắn quá, vậy mà thoát một khiếp.”
Đối diện cũng là một khách sạn khác, chỉ có điều bị tàn phá một nửa, không thể nào sửa chữa lại, đành phải xây mới, cả hai hình thành sự chênh lệch rõ ràng.
Dương lão bản nhìn khách sạn của mình mà than thở không ngừng, thỉnh thoảng còn hâm mộ nhìn khách sạn của Vương lão bản, sao lão già này lại may thế.
Vương lão bàn cười ha hả, cứ nghĩ tới việc không phải xây lại là lão thấy vui quá chừng, bằng không sẽ phải tốn một số linh tinh lớn.
Nhưng sau khi nghe Dương lão bản nói, linh quang trong đầu Vương lão bản đột nhiên lóe lên, theo bản năng nhìn về phía cửa sổ lầu hai, lão nhớ rõ lúc ấy vị khách ở căn phòng kia không hề rời đi, lại liên tưởng tới hành động kì lạ khi bạch y nhân và hắc y nhân đột ngột rời khỏi Bạch Cốt trấn, trong lòng không khỏi hiện lên một sự suy đoán hoang đường.
Chẳng lẽ nam nhân kia đã đuổi hai người nọ đi?
Vương lão bản ôm một bụng đầy nghi hoặc, bỏ Dương lão bản lại chạy vội lên tầng hai, cửa căn phòng kia vẫn đóng chặt như trước, không biết người trong phòng đã rời đi hay chưa.
Vương lão bản thử gõ cửa, “Khách nhân, khách nhân?”
“Chuyện gì?” Trong phòng truyền ra giọng nói bình tĩnh.
Vương lão bản hít mạnh một hơi, lúc này lão cũng xác định, vội vàng hỏi: “Tiểu nhân tới hỏi một chút, khách nhân có muốn uống rượu không, trong hầm rượu của tiểu nhân có trữ rượu hoa điêu ủ trên trăm năm.”
Người trong phòng trầm mặc vài giây, “Có trà không?”
Vương lão bản sững sờ, lập tức đáp lại: “Cũng có.”
“Trà ngon hảo tửu đều lấy tới.”
“Vâng, tiểu nhân sẽ đi lấy luôn.”
Đây là lần đầu tiên Vương lão bản gặp một vị khách thích uống trà, nhưng cũng may lão cũng là người yêu trà, trong phòng giấu riêng một cân trà ngon mua được từ rất lâu, đến bây giờ vẫn không lỡ uống.
Vương lão bản vừa nghĩ tới việc có lẽ vị khách ở trong phòng chính là người đã đuổi hắc y nhân và bạch y nhân đi, liền cắn răng lấy nửa cân trà, còn mang cả bộ đồ uống trà màu tím thượng đẳng tàng trữ đã lâu tới.
Chưa kịp gõ cửa, nam nhân đã bảo lão đi vào.
Vương lão bản đẩy cửa ra, nhìn thấy nam nhân ngồi cạnh bàn, lão đích nhân pha trà, sau đó đặt bình rượu hoa điêu trăm năm lên bàn.
“Ngươi có thể đi.” Lăng Tiêu phất tay đuổi người.
Trước khi đi, Vương lão bản lén lút nhìn vào bên trong, xuyên qua lớp bình phong có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang ngồi xếp bằng trên giường, không nhúc nhích.
Chắc là thiếu niên đi cùng y, xem ra bởi vì hắn nên nam nhân mới không rời khỏi khách sạn.
Ngày hôm sau, chuyện xảy ra tối qua đã được truyền đi xôn xao khắp thị trấn nhỏ, lúc này mọi người đang thảo luận vì sao hai người kia lại chạy đến Bạch Cốt trấn, nhưng cũng có vài người tỉ mỉ phát hiện ra điều kì lạ.
Ví dụ như vì sao họ lại đột nhiên rời đi, vì sao khách sạn của Vương lão bản đáng lẽ phải bị thiệt hại nghiêm trọng nhất nhưng nay vẫn nguyên vẹn như trước, liệu hai điều này có liên quan gì không?
Nghe được tiếng mọi người thảo luận, Vương lão bản – người duy nhất đoạn được sự thật lại không hề tham gia, bình thường thì lão là người ưa tham gia mấy chuyện này nhất đấy.
“Vương lão bản, có phải ông biết gì rồi không hả?”
Hàng xóm xung quanh là người hiểu Vương lão bản nhất, thấy lão không nói, một bà chủ cửa hàng lân cận đột nhiên chuyển chủ đề về phía lão.
Thấy tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, Vương lão bản ung dung trả lời: “À, cái này hả, ta chỉ co thể nói cho các ngươi, đúng là thị trấn nhỏ của chúng ta đang có một vị cao nhân, ngoài ra, các ngươi tốt nhất nên nói khẽ thôi, nếu làm phiền tới vị cao nhân kia, hậu quả nghiêm trọng lắm đấy.”
Câu từ ám chỉ rất rõ ràng.
Vương lão bản không phải là người thích mạnh miệng, mọi người đã tin tưởng lão tới tám phần, hai phần còn lại đang ôm thái độ hoài nghi.
Nhưng rất nhanh thôi, chuyện có cao nhân đang ở Bạch Cốt trấn lan truyền như gió.
Tại gian phòng trên lầu hai, chuyện xảy ra tối qua không có ảnh hưởng đến Du Tiểu Mặc, hắn thuận lợi chuyển hóa năng lượng từ nội đan thành của mình, có thể nói thực lực đột nhiên tăng mạnh, từ trung phẩm nhảy lên thượng phẩm đỉnh phong trong thoáng chốc, hiện tại chỉ còn một bước nữa thôi là hắn có thể đột phá khỏi bức tường giữa cấp mười và thải cấp nhất phẩm.
Tốc độ xoay tròn của những điểm sáng trong đầu đã đạt tới bão hòa, dần dần chậm lại, lúc này đây, tinh thể màu tím sậm đã bị hắn nén đến mức chỉ còn bằng quả trứng ngỗng.
Có thể nói đi từ cấp mười đến thải cấp nhất phẩm là một quá trình lột xác, độ khó tăng lên không chỉ một lần, rất nhiều đan sư có tiềm lực đều chùn chân tại chướng ngại này, cho nên hắn cần nhiều năng lượng hơn nữa.
Du Tiểu Mặc nhớ rõ, lúc Đan Thanh diễn giải có nói thế này, thải cấp nhất phẩm không chỉ đơn giản là lột xác, mà là cả một quả trình từ hủy diệt đến tân sinh, tựa như Phượng Hoàng niết bàn, hồi sinh từ đống tro tàn, một lần nữa bùng lên ngọn lửa sinh mệnh.
Lên cấp cũng vậy, mỗi sự vật đều có mức cực hạn nào đó, nếu muốn đột phá cực hạn, nhất định phải cải tạo diện mạo, thay đổi hiện trạng.
Từng lời giảng giải của Đan Thanh hiện lên trong đầu Du Tiểu Mặc, hắn bỗng hiểu phải làm thế nào rồi.
Bên ngoài biển ý thức, Lăng Tiêu đột nhiên nhìn thấy khóe miệng Du Tiểu Mặc nở một nụ cười thản nhiên, xem ra là bắt được bí quyết rồi, lại thấy nội đan trong lòng bàn tay hắn, năng lượng còn thừa lại hai phần ba, tạm thời không cần lo lắng.
Du Tiểu Mặc dùng tốc độ nhanh hơn để hấp thu năng lượng, sau đó chuyển hóa năng lượng vào tinh thể, rồi nén tinh thể lại nhỏ hơn, từ trứng ngỗng biến thành trứng gà, rồi từ trứng gà biến thành trứng chim…
Thời điểm hắn cảm thấy lực bất tòng tâm, tinh thể chỉ còn lại chừng đầu ngón tay, hắn mặc kệ, tiếp tục rót năng lượng vào bên trong tinh thể, mãi tới khi năng lượng trong nội đan không còn thừa bao nhiêu, tinh thể rốt cục cũng không chịu nổi, phát ra tiếng vù vù, một lát sau, “Bùm”, tinh thể nổ tung, hóa thành tro tàn rơi xuống vòng xoáy.
Lúc này, vòng nước xoáy vẫn chậm chạp xoay xoay đột nhiên hăng hái tăng tốc, càng lúc càng nhanh, hào quang lóe ra như bánh răng ma sát với mặt đất bắn ra tia lửa.
Lúc này Du Tiểu Mặc “nhìn thấy” những thứ trong biển ý thức biến mất, vòng xoáy biến mất, tinh thể cũng biến mất, chỉ còn lại bảy ngọn lửa mang màu sắc khác nhau yên lặng lơ lửng, ngọn lửa chỉ nhỏ như móng tay, ánh sáng có vẻ ảm đạm.
Du Tiểu Mặc lại thấy kinh hỉ vạn phần, cuối cùng hắn cũng đột phá rồi, chính thức trở thành đan sư thải cấp nhất phẩm, lúc trước hắn chỉ đoán có lẽ nội đan của yêu thú cấp mười một sẽ giúp hắn đột phá, không ngờ lại thực hiện được.
Du Tiểu Mặc mở to mắt, thứ lọt vào tầm mắt hắn đầu tiên là Lăng Tiêu, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, thân thể của hắn đã nhào tới trước, ôm lấy eo y, mừng rỡ hô lên.
“Em đột phá, em đột phá rồi, cuối cùng em cũng có thể luyện được thải đan rồi!”
Lăng Tiêu bị hắn nhào tới ôm chầm tới nỗi lui về phía sau một bước, tuy được hắn lây cho cả sự vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ta có mắt nhìn, em không cần phải cường điệu.”
Du Tiểu Mặc không thèm chấp với y, bây giờ hắn đang rất vui.
Lăng Tiêu suy tư nói, “Nghe đồn đan sư thải cấp đột phá rất nhiều giới hạn, ví dụ như?”
Du Tiểu Mặc gật đầu, cười ngây ngô, “Ví dụ như bay nè, đan sư cao cấp muốn bay thì phải nhờ vật khác, nhưng đan sư thải cấp thì không cần, có thể dựa vào thực lực của chính mình, nhưng cũng tiêu hao kha khá sức mạnh linh hồn, cho nên nếu nhờ vật khác, không những đỡ hao, mà tốc độ còn nhanh hơn.”
Hắn chưa thí nghiệm qua, mấy thứ này đều là Đan Thanh giảng cho hắn.
Nhưng tiêu hao không phải là vấn đề, tóm lại sau này không cần Lăng Tiêu ôm, hắn cũng có thể tự bay.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?”
Vui vẻ qua đi, Du Tiểu Mặc đột nhiên nghe thấy tiếng gõ gõ đập đập truyền tới từ phía dưới, mở cửa sổ ra xem xét mới thấy nhà cửa xung quanh đều sụp đổ, bây giờ đang trong quá trình xây lại.
Lăng Tiêu nói sơ qua.
Du Tiểu Mặc há hốc miệng, “May mà anh đuổi họ đi.”
Lúc lên cấp kiêng kỵ nhất là bị quấy rầy, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì chết không kịp ngáp, nhất là mấy người đang đi tới thời khắc mấu chốt như hắn, không thể nào dừng lại, nếu không sẽ khiến tinh thể trong biển ý thức bị trọng thương, đến lúc đó sẽ khó mà đột phá nổi. Lăng Tiêu cất trà mà rượu lão bản đưa, hai người xuống lầu trả phòng, sau đó rời khỏi Bạch Cốt trấn.
Lão bản đoán bọn hắn thực sự tới Quỷ Khốc Nhai, nhưng lần này lại không nói gì, với thực lực của nam nhân, vào Quỷ Khốc Nhai cũng có thể an toàn trở ra, nhưng mà…
“Khách nhân, đây là bản đồ sơn mạch Quỷ Trủng, chắc các vị đang rất cần.”
Lão bản chủ động tặng bản đồ cho họ, bình thường đều chỉ bán, hơn nữa giá không thấp, mỗi người muốn tiến vào sơn mạch Quỷ Trủng đều phải chuẩn bị một tấm, không có là lạc đường như chơi
Du Tiểu Mặc nhận lấy bản đồ, nghĩ đến trà và rượu lão bản đưa lúc trước, hắn không hiểu rượu nhưng cũng có chút hiểu biết về trà, nửa cân trà kia đúng là cực phẩm, lúc này mới lấy ra một viên linh đan cấp mười.
“Thấy ông có thành ý như vậy, tặng ông viên Hoàn Thần đan này, nó có thể giúp ông thêm một cái mạng.”
Lão bản ngạc nhiên nhận lấy linh đan, những người sinh sống ở nơi nguy hiểm như họ, thứ cần nhất chính là đảm bảo an toàn, linh đan tăng tu vi có cơ hội mua được, nhưng linh đan bảo vệ tính mạng thì rất khó, đôi khi cho dù ngươi có bảo bối người ta cũng không chịu đổi cho.
Lão bản càng tin tưởng hai người này không phải là người bình thường, quả nhiên bỏ ra nửa cân trà cực phẩm, hai vò rượu hoa điêu đặc biệt và một tấm bản đồ không uổng phí.
Từ biệt lão bản, hai người rời khỏi Bạch Cốt trấn, bước vào sơn mạch Quỷ Trủng.
Chiến trường viễn cổ, mai táng ngàn vạn thi cốt của các đại yêu thú, oán khí để lại kết thành sương mù dày đặc, như ác quỷ đòi mạng, người không có thực lực không thể bước vào nổi.
Hiện tại Du Tiểu Mặc đã là đan sư đỉnh cấp, không cần có Lăng Tiêu dẫn dắt, hắn cũng có thể nhẹ nhõm xuyên qua lớp sương mù dày đặc, từ khi tu vi đột phá, sức mạnh linh hồn của hắn cũng biến chất.
Sức mạnh linh hồn màu ngà sữa như đang khúc xạ ra từng tia sáng rực rỡ, liếc qua thì như không có thay đổi gì, nhưng nhìn lâu mới thấy thật sự đã có biến hóa, chỉ có điều hắn mới đột phá, cho nên hiệu quả không rõ ràng.
Tuy sơn mạch Quỷ Trủng vẫn được gọi là dãy núi, nhưng trên thực tế đã thủng lỗ chỗ, chỗ lệch vị trí, chỗ thì đứt gãy sụp đổ biến thành sơn cốc to lớn, mặt đất nứt toác tạo thành một cái hào rộng, có ngọn núi đã sụp hoặc bị hủy hoại tới nỗi biến thành bình nguyên bát ngát, cơ bản là không lỡ nhìn thẳng.
Du Tiểu Mặc mở bản đồ ra nhìn kỹ.
Ngoại trừ địa danh, lão bản còn ghi chú rõ nơi nào nguy hiểm.
Quả nhiên, hắn tìm thấy dấu hiệu của Quỷ Khốc Nhai ở sâu trong sơn mạch, thú vị là, xung quanh Quỷ Khốc Nhai được lão bản dùng màu đỏ chú thích là nơi cực kỳ nguy hiểm.
Bảo sao rất nhiều người vừa nhắc tới Quỷ Khốc Nhai đã thay đổi, hóa ra đều là một đám người to gan lớn mật, tổng bộ còn cố ý đặt ở chỗ nguy hiểm nhất, dễ thủ khó công. Du Tiểu Mặc cất bản đồ đi, nói: “Quỷ Khốc Nhai nằm ở hướng tây nam trong sơn mạch, nghe nói hướng tây nam là nơi chém giết thảm thiết nhẫn chiến trường viễn cổ, cũng là nơi có nhiều người chết nhất, còn có oan hồn rất mạnh lởn vởn quanh đó, khó mà tới gần, hay là dùng không gian phù?”
“Không được.” Lăng Tiêu dứt khoát phủ định đề nghị của hắn.
“Vì sao?” Du Tiểu Mặc không hiểu, rõ ràng lúc này bọn họ có nhiều không gian phù lắm, dùng cũng không dùng hết, họ không như những cường giả Thánh cảnh khác, luyện chế không gian phù xong phải đưa cho bao nhiêu người, ví dụ như Phó Thương Khung, bởi vì ông ta nhiều đồ đệ.
“Đây là chiến trường viễn cổ, đại yêu thú viễn cổ chiến đấu ở nơi này, làm cho không gian khắp sơn mạch Quỷ Trủng không ổn định, thậm chí không gian nhiều nơi còn có hiện tượng sụp đổ.”
Du Tiểu Mặc thất vọng, quả nhiên vẫn phải dùng tới hai cái chân.