Trong nháy mắt, cảnh vật xung quanh đã biến thành đồng cỏ mênh mông.
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu ngơ ngác một giây, mặt xụ xuống, dùng ánh mắt u oán nhìn người đang bị hắn đè nhưng vẫn mang vẻ mặt thích thú kia, khóe miệng co giật, “Em nói, ít nhất cũng phải mặc xong quần áo rồi mới vào chớ.”
Bây giờ hai người toàn thân trơn bóng, hắn nhớ trong không gian của Lăng Tiêu có không ít yêu thú sinh sống, thậm chí còn có yêu thú đã mở linh trí, bị nhìn thấy thì mất mặt muốn chết, hắn cũng cần thể diện đó.
“Thì sao.” Lăng Tiêu đặt tay lên cái mông trắng nõn nà của hắn, vuốt ve sàm sỡ, tay kia cầm ngọc giản, hoàn toàn không biết xấu hổ là gì.
Du Tiểu Mặc cũng không trông cậy vào y biết xấu hổ, đập bay cái tay kia, vừa đứng lên, đã cảm giác chất lỏng dinh dỉnh chảy xuống hai bên đùi, thân thể lập tức cứng lại.
“Ô Cảnh đẹp!!!”
Du Tiểu Mặc đột nhiên tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn thấy Lăng Tiêu đã chuyển sự chú ý từ ngọc giản qua nửa người dưới của hắn, ánh mắt cũng thay đổi, như có bão lốc dục vọng đang ngưng tụ trong cặp mắt ấy.
Du Tiểu Mặc rùng mình, che nửa người dưới bỏ chạy.
Lăng Tiêu nhìn bóng ai kia chạy trối chết, nhếc khóe miệng, dục vọng trong đáy mắt lập tức biến mất, như thể có thể điều chỉnh tùy ý.
Du Tiểu Mặc chạy đến bên cạnh hồ nước, quay đầu nhìn lại mới thấy Lăng Tiêu đang ngồi trên đồng cỏ, thờ phào một tiếng, có người yêu như vậy, hắn chẳng biết mình có nên vui mừng hay không nữa.
Rửa sạch vết bẩn trong hồ nước, Du Tiểu Mặc lấy một bộ quần áo mới từ túi trữ vật, mãi tới khi chỉnh lý bản thân xong mới lấy một cái chậu gỗ ra, múc đầy mang tới chỗ Lăng Tiêu.
Du Tiểu Mặc khe khẽ đi đến sau lưng Lăng Tiêu, thấy y đang tập trung tinh thần loay hoay ngọc giản trong tay, đột nhiên trong đầy nảy lên một ý nghĩ, nếu dội thẳng vào người y cũng coi như là giúp y tắm đúng không nhỉ, hí hí.
“Em đang do dự gì thế?”
Giọng Lăng Tiêu bỗng vang lên, làm hắn giật mình kêu thảm thiết.
Du Tiểu Mặc phát hiện Lăng Tiêu không hề ngẩng đầu, lưng đang ngồi thẳng như một cây đại thụ, mơ hồ thấy được bắp thịt rắn chắc dưới lớp da kia, tay vẫn đang loay hoay ngọc giản.
Quả nhiên, hắn không có cam đảm làm việc này, hay là thôi đi, vừa bị giày vò mấy canh giờ, không thể quên giáo huấn nhanh như vậy được.
Du Tiểu Mặc chạy ra bước mặt y buông chậu nước xuống.
Lăng Tiêu đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng mang nụ cười xấu xa, “Chậm quá, ta còn tưởng em chuẩn bị đem nước đổ xuống đỉnh đầu ta chứ.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Quả nhiên vẫn bị phát hiện, may mà hắn kịp thời ngừng lại.
Tùy ý lau người, cuối cùng Lăng Tiêu cũng chịu đổi một bộ quần áo sạch, sạch sẽ như một vị quân tử, có lẽ phía trước nên thêm một chữ ngụy nữa.
Một lúc lâu sau, Du Tiểu Mặc ngồi xổm trước mặt y, “Sao rồi, giải được cấm chế chưa?”
Lăng Tiêu hàm hồ nói: “Nào có dễ dàng như vậy, không phải sư phụ em đã từng nói sao, rất có thể chủ nhân của ngọc giản là một đan sư cấp mười hai, có thể trở thành đan sư cấp mười phải, tu vi của đối phương ít nhất phải có thải cấp tứ phẩm trở lên.”
“Cho nên, anh không giải được hả?”
“Giải được, nhưng cần một chút thời gian, cấm chế trên ngọc giản này cực kỳ phức tạp, nếu không phải ta có truyền thừa từ Kỳ Lân tộc, Yêu Hoàng tộc và Long tộc, chỉ sợ phải tốn mấy tháng mới có thể cởi bỏ.”
Lăng Tiêu nhíu mày, đại khái là chủ nhân của ngọc giản không muốn người đạt được nó có thể dễ dàng nhìn thấy những thứ bên trong, cho nên mới hạ cấm chế phức tạp như vậy.
Du Tiểu Mặc hít mũi một cái, hắn còn tưởng rằng có thể mở luôn chứ.
Nhưng có thể khẳng định một điều, thứ trong ngọc giản nhất định là đồ tốt, nếu không thì việc gì chủ nhân của nó phải tốn sức để bảo vệ nó.
Du Tiểu Mặc càng ngày càng thấy mong đợi.
Thời điểm hai người ngồi trong không gian nghịch cấm chế trên ngọc giản, bên ngoài trời đã sáng, người ở tầng sáu mươi đã lục tục chạy đi tu luyện, trên hành lang chỉ còn vài bóng người rải rác.
Đúng năm giờ, một người đột nhiên xuất hiện trên hành lang, dừng lại trước cửa phòng Du Tiểu Mặc, khi hắn gõ vài tiếng mà không thấy ai đáp lại, người này đột nhiên đẩy cửa đi vào, mười lăm phút sau lại đi ra, khuôn mặt hoang mang rối loạn biến mất trên hành lang.
Trong không gian.
Phí hết một phen khó khăn trắc trở, cuối cùng Lăng Tiêu cũng giải được cấm chế.
Ngọc giản màu đỏ, lúc này nằm trong tay Lăng Tiêu như một khối ngọc giản bình thường, chỉ cần cầm lấy xem tử là có thể biết ngay trong chiếc ngọc giản bị chôn giấu vạn năm này đang ghi chép cái gì.
Lăng Tiêu ném ngọc giản cho hắn, “Xem chút đi.”
Du Tiểu Mặc cuống quít đỡ lấy, hắn đột nhiên có cảm giác như thể “gần hương tình mà e sợ”, thật giống như thứ hắn luôn mong ngóng đột nhiên xuất hiện trước mặt, nhưng hắn không dám xem, chỉ sợ những thứ bên trong sẽ làm hắn thất vọng.
Nghĩ nghĩ, Du Tiểu Mặc dứt khoát nhét ngọc giản vào tay Lăng Tiêu.
“Sao thế?” Lăng Tiêu nhướn mày.
“Anh xem hộ em đi, xem xong rồi nói cho em biết.” Du Tiểu Mặc kiên định trả lời.
Lăng Tiêu lập tức hiểu hắn đang nghĩ gì, cười mắng: “Ngốc, chút can đảm này mà cũng không có.” Nhưng vẫn xem giúp hắn.
Vừa xem, nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn lập tức biến mất.
Trong lòng Du Tiểu Mặc bắt đầu thấp thỏm không yên, xem nét mặt y có vẻ không ổn, chẳng lẽ là trò đùa dai của chủ nhân ngọc giản, thực ra bên trong chẳng có bảo bối gì hết, mà là một đống thứ vô dụng?
“Sao, sao rồi?” Du Tiểu Mặc vội vàng hỏi.
Lăng Tiêu không nhìn hắn, một tay đỡ trán, tay còn lại ném ngọc giản cho hắn, bộ dạng không đành lòng nhìn thẳng, “Tự em xem thử đi.”
Bộ dạng này, giọng điệu này…
Tâm trạng kích động của Du Tiểu Mặc lập tức tụt xuống tận đáy, xem ra trời vẫn phụ người, quả nhiên là trò đùa phải không, hắn chán nản nhìn thoáng qua ngọc giản, trong khoảng khắc ấy, núi sông nhật nguyệt đều lu mờ, sấm xét giáng thẳng vào đầu hắn, “Cộp” ngọc giản rớt từ trong tay hắn xuống bãi cỏ.
Lăng Tiêu vẫn giữ tư thế đỡ trán, bả vai đã từ từ lay động, tiếng cường trầm thấp chậm rãi tuôn ra từ miệng y, bay vào tai Du Tiểu Mặc. Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng kịp tỉnh táo khỏi đả kích, tròng mắt chuyển qua Lăng Tiêu đang cười trộm đằng kia, bùng cháy, giương nanh múa vuốt nhào tới.
“Tên khốn nạn nhà anh, dám lừa em!”
Du Tiểu Mặc điên cuồng bóp cổ Lăng Tiêu lay lay, tên khốn này dám lừa hắn, sớm biết vậy thì còn lâu hắn mới đưa ngọc giản cho y nhìn, làm hắn thất lạc mất một lúc.
Lăng Tiêu bị lay lay, cất tiếng cười lớn.
Du Tiểu Mặc phồng má cưỡi trên người y, tức giận điên cuồng đấm ngực y, thật là một tên xấu xa, dám đùa giỡn hắn, biết rõ hắn rất để tâm mà.
“Được rồi. thu ngọc giản lại, chúng ta ra ngoài trước.” Lăng Tiêu ôm lấy bánh bao nhỏ của y.
Du Tiểu Mặc lập tức nhặt ngọc giản lên nâng niu như bảo bối, lần này nể mặt ngọc giản, đại nhân hắn không thèm chấp tiểu nhân, không tính toán với y nữa.
Đảo mắt, hai người lại trở về phòng.
Du Tiểu Mặc lập tức nhảy xuống giường, Lăng Tiêu giữ chặt hắn, mất hứng quay đầu lại, thấy y đang xoa cằm, vẻ mặt trầm tư, Du Tiểu Mặc lập tức đổi giọng điệu: “Làm sao vậy?”
Lăng Tiêu nói: “Có người vào phòng.”
“Thật không, ai lại vào phòng mà không có sự cho phép của em?” Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, nhưng hình như hắn không khóa cửa.
“Ai biết.”
“Vậy sao anh phát hiện?”
“Là quần áo, rõ ràng có dấu vết bị dẫm qua.” Lăng Tiêu chỉ vào đống quần áo bị ném tứ tung trước khi họ tiến vào không gian.
Du Tiểu Mặc nhìn theo tầm mắt của y thấy đống quần áo bừa bộn, biến sắc, chẳn phải đây là quần áo bị Lăng Tiêu lột bỏ sao, lúc nãy đột nhiên tiến vào không gian chưa kịp thu dọn, nếu thật sự có người lẻn vào, nhìn thấy đống quần áo này, chẳng phải sẽ đoán được hắn đã làm gì?
Du Tiểu Mặc vội vội vàng vàng thu quần lại.
Lăng Tiêu tựa vào trên giường, than nhẹ một tiếng, lần nào ai kia cũng tóm nhầm trọng điểm.
Giải quyết đống quần áo xong, Du Tiểu Mặc mới nhớ tới trọng điểm chính, xoay người, “Anh cảm thấy ai lại bất lịch sự như vậy, dám vào phòng em mà không có sự đồng ý của chủ nhân.”
“Sao ta biết.”
Du Tiểu Mặc dạo qua một vòng, thực ra từ hồi có túi trữ vật mà không gian, trên cơ bản hắn sẽ không bày các thứ trong phòng, vừa không an toàn vừa bất tiện, cho nên dù thật sự có người lẻn vào, cũng chẳng trộm được cái gì.
“Được rồi, dù sao cũng không mất gì, nói không chừng người kia chỉ đi nhầm phòng.”
Tìm kiếm không có kết quả, Du Tiểu Mặc đang mang tâm trạng tốt không thèm so đo, vừa nghĩ tới thứ ngọc giản, hắn đã cảm thấy toàn thân lâng lâng, đúng là thiếu cái gì thì trời cho cái đó.
Hắn nói rồi mà, món đồ của đan sư thải cấp tứ phẩm trở nên thì làm sao mà vô dụng được, còn tốt hơn cả dự liệu của hắn, sau này rốt cuộc không cần lo lắng về vấn đề thiếu hụt đơn thuốc nữa rồi.
Đúng vậy, trong ngọc giản ghi chép rất nhiều đơn thuốc, văn tự rất cổ, giống như Thiên Hồn Kinh mà Lăng Tiêu trộm được từ Khâu Nhiễm, trước kia y phiên dịch trước mặt hắn, cho nên hắn có đọc được một ít chữ.
Ngoài ra, trong ngọc giản còn có tên của chủ nhân ngọc giản.
Du Tiểu Mặc cảm giác hình như hắn đã gặp tên của người này ở đâu rồi, đan sư cấp mười hai, hắn còn gặp rồi, trong ấn tượng, hình như chỉ có một người…