Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 493: Bạo động




Kim khố rộng khoảng một ngàn mét vuông, trưng bày rất nhiều giá đồ, trên kệ là đủ các trân kì dị bảo thành chủ thành Tinh La thu thập được, như linh thảo, linh đan, công pháp và kỹ pháp, da lông của yêu thú cấp cao, còn có một số ít linh quả và linh tửu.

Thôn Kim thú nhẹ nhàng nhảy lên một cái giá đỡ, con mắt màu xanh lam của nó phản chiếu rất nhiều bảo bối trong kim khố, phảng phất như ánh mắt của nó đang tự động sàng lọc.

Long huyết là một loại chất lỏng, chỉ có thể dùng bình ngọc để đựng, cũng có khả năng được lưu giữ trong một cái hộp ngọc, đây là chủ nhân ngốc nói cho chúng biết, vì thế mục tiêu của chúng chính là bình ngọc và hộp ngọc.

Trong mắt Thôn Kim thú, trong kim khố có hơn hơn trăm cái bình ngọc và hộp ngọc, số lượng quá nhiều, muốn xác định từng cái thì trời cũng sáng.

Đã như vậy, như vậy…

Tiểu Binh tìm được một cái túi trữ vật lớn trong đống bảo bối kia, ngậm lấy bay ra ngoài,, sau đó bỏ từng bảo bối trên kệ vào trong túi trữ vật, tuy Tiểu Binh rất nhỏ, nhưng lại rất khỏe.

Nhìn thấy động tác của nó, ánh mắt Thôn Kim thú sáng lên.

Nó lớn hơn, tốc độ cất bảo bối nhanh hơn Tiểu Binh nhiều lắm.

Nếu tìm từng cái một mất thời gian, vậy thì cất hết bảo bối vào trong túi trữ vật, chắc chắn chủ nhân ngốc sẽ vui lắm, hai đứa nhanh nhẹn cất đồ, không đến nửa canh giờ đã dọn hết phân nửa kim khố.

Thời điểm túi trữ vật không đủ dùng, hai đứa liền lấy thêm một cái túi trữ vật nữa từ trong kim khố, sau đó lại tiếp tục công cuộc lấp đầy túi trữ vật.

Cạc cạc cạc!!!

Nếu như là chủ nhân ngốc, chắc chắn sẽ không nghĩ ra nổi cách này đâu.

Lúc này Du Tiểu Mặc đang phiền não làm sao lẻn vào phòng thành chủ, hoàn toàn không biết, hai con tiểu yêu thú của hắn đang tiếp xúc thân mật với kim khố, tư thế như chuẩn bị dọn sạch sẽ nơi này, nếu như hắn thấy, nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ không thôi, giáo dục quá thành công.

Chỉ là ——

Tục ngữ nói sông có khúc người có lúc.

Ngay thời điểm hai đứa nhặt đồ đến sung sướng, một cái bình hoa bị Thôn Kim thú ghét bỏ lung lay rơi xuống.

“CHOANG!”

Bình hoa đẹp đẽ vỡ tan.

Thôn Kim thú và Kim Sí trùng Tiểu Binh giật mình nhìn về phía bình hoa vỡ vụn, hai đứa quay sang nhìn nhau, sững sờ nửa giây, Thôn Kim thú nhanh chóng đạp chân sau nhảy ra khỏi nóc nhà, Tiểu Binh không kém cạnh, nhanh chóng đập cánh bay ra ngoài.

“LÀ AI?!”

Bên ngoài kim khố lập tức vang lên một tiếng quát già nua phẫn nộ, ngay sau đó của bị dùng sức mạnh mở ra, một đám người từ bên ngoài nhanh chóng tràn vào, kể cả hai gã cường giả Đế cảnh đỉnh phong kia, nhìn thấy kim khố gần như bị dọn sạch, tất cả cùng hít vào một hơi.

Hai cường giả lập tức phát hiện lỗ thủng trên nóc nhà.

“Vô liêm sỉ, mau đuổi theo!”

Thôn Kim thú và Kim Sí trùng vội vã bỏ chạy.

Bởi vì Tiểu Binh và Tiểu Bàng có cảm ứng mãnh liệt, cho nên hai đứa hoàn toàn chạy về hướng của chủ nhân ngốc.

Kim khố bị trộm, phủ thành chủ lập tức cảnh giác.

Du Tiểu Mặc vẫn đang trốn bên ngoài gian phòng của thành chủ Tinh La, đã nửa canh giờ trôi qua, hắn vẫn còn đứng ngoài cho muỗi đốt, biết làm sao giờ, trong ngày quan trọng thế này mà lão già thành chủ kia không đi tìm hung thủ thì thôi, còn trốn trong phòng “này nọ í é” với tiểu thiếp.

Đáng xấu hổ nhất là tinh lực tràn đầy như vậy, nửa canh giờ rồi mà vẫn chưa giải quyết xong, hắn đứng ngoài nghe tiếng rên rỉ lâu như vậy, hết nghĩ nổi rồi.

Đang lúc hắn do dự liệu có nên bỏ cuộc hay không, đột nhiên có một đám người chạy vào, vừa chạy vừa kêu lớn ‘Không ổn không ổn rồi, đã xảy ra chuyện rồi’ đại khái vậy.

Không bao lâu, thành chủ Tinh La mang bộ dạng quần áo xốc xếch chạy ra, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không ổn, thành chủ, kim khố bị trộm.”

Đội trưởng đội thủ vệ xông tới.

Nghe vậy, thành chủ Tinh La dùng sức siết chặt cổ áo của đội trưởng, con mắt hừng hực lửa giận, “Ngươi nói cái gì, tại sao kim khố lại bị trộm, có ai lơ là sao?”

Nói xong cũng không đợi đội trưởng đội thủ vệ trả lời liền xông ra ngoài.

Rất nhanh, tất cả mọi người rút lui không còn một mống.

Du Tiểu Mặc đi ra từ trong góc, kim khố bị trộm? Chẳng lẽ Tiểu Kim và Tiểu Binh đã trộm được long huyết, hơn nữa còn chạy ra khỏi phủ thành chủ rồi hả? Nhưng cũng có khả năng là thời điểm đang trộm đồ thì bị phát hiện.

Du Tiểu Mặc suy tư một chút, cuối cùng vẫn quyết định vào một chuyến xem sao, “Tiểu Bàng, ngươi canh chừng ở đây, có người đến phải lập tức báo cho ta biết.”

Kim Sí trùng lập tức bay ra khỏi đỉnh đầu hắn.

Đẩy cửa phòng ra, Du Tiểu Mặc rón rén đi vào đóng cửa lại, thành chủ Tinh La vội vàng rời đi, gian phòng vẫn sáng trưng như trước, như một tẩm cung tráng lệ, bàn ghế, bình hoa có vẻ rất đáng tiền.

Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng một cái, dời ánh mắt qua gian phòng trong.

Bức rèm kết bằng hạt châu đột nhiên bị người xốc lên, một nữ nhân trẻ tuổi trần như nhộng chỉ mặc đúng một cái áo khoác mỏng mang theo nét mặt bất mãn đi ra.

Nhìn theo góc độ của Du Tiểu Mặc, thấy gần như không sót một thứ gì.

“Ngươi là ai?” Nữ nhân thấy có người xa lạ xuất hiện trong phòng, lại tức giận quát lớn, phản ứng đầu tiên của ả không phải là che chắn xuân quang đã tiết ra ngoài.

Du Tiểu Mặc yên lặng che mắt, giơ tay bắn một chút sức mạnh linh hồn về phía nữ nhân.

Nữ nhân há miệng còn định nói gì, nhưng một giây sau đã nằm vật xuống đất, chỉ có điều tư thế nắm hơi kì cục, cái áo mỏng dính kia cũng chẳng che chắn được gì.

Du Tiểu Mặc ai thán một tiếng, kéo khăn trải bàn xuống che trên người cô ả, làm xong mới đi vào gian trong lục tìm long huyết.

Long huyết là một loại bảo bối ẩn chứa sức mạnh, nếu như nó thật sự ở trong phòng, chỉ cần tập trung cảm nhận là phát hiện ra ngay, chỉ là khi hắn tìm tất cả những nơi có khả năng cất giấu long huyết, thậm chí còn tìm khắp vách tường xem có cơ quan không, nhưng vẫn không phát hiện ra manh mối gì.

Du Tiểu Mặc gãi gãi đầu, đến cùng thì giấu ở đâu, chẳng lẽ thành chủ kia mang theo bên người?

Đúng lúc này, Tiểu Bàng vội vội vàng vàng bay vào.

Không đợi nó kịp thông báo, Du Tiểu Mặc đã tóm lấy nó bay ra theo hướng cửa sổ, ngay nửa phút sau khi hắn bỏ chạy, một đám người xông vào, cầm đầu chính là thành chủ mới rời khỏi không bao lâu, nhìn gian phòng bừa bộn, mặt lão đen như đáy nồi.

Ánh mắt lạnh như băng của thành chủ đảo qua nữ nhân đang nằm trên đất, tung một chưởng đập nát bàn, “Lập tức tìm kiếm cho ta, nhất định phải tìm ta người!”

“Dạ, thành chủ!”

Đội trưởng đội thủ vệ lập tức dẫn người bỏ chạy.

Thành chủ lại đập đồ trút giận, đột nhiên lôi một cái bình ngọc ra từ trong vạt áo, bình ngọc trong suốt, bên trong là một giọt chất lỏng màu đỏ, lăn qua lăn lại óng ánh như giọt sương, đây chính là long huyết mà Du Tiểu Mặc đang tìm, chỉ tiếc là hắn không thể nhìn thấy, nhưng cũng an ủi một điều, hắn đã đoán đúng rồi.

Phủ thành chủ đề phòng nghiêm ngặt, Du Tiểu Mặc là một người lớn sống sờ sờ, không như Thôn Kim thú và Tiểu Binh, mục tiêu như hắn quá rõ ràng, cho nên ẩn núp khá vất vả.

Khổ sở lắm mới chạy thoát khỏi chỗ bị bao vây, lại vô thức đi vào một nơi hắn không biết là đâu, xung quanh đều là các tòa nhà yên tĩnh, tối tới nỗi không nhìn thấy một tia sáng.

Du Tiểu Mặc chạy qua hành lang, phát hiện rất nhiều sương phòng.

Sương phòng nơi này đều bỏ trống, cho nên chỉ phái vài thủ vệ canh gác, nhờ vậy mà hắn mới dễ dàng chạy vào.

Khi hắn chuyển qua chỗ rẽ nơi hành lang, rốt cục cũng nhìn thấy một mảnh ánh sáng, đó là ánh sáng từ ngọn đèn phản chiếu, bên ngoài có hai gã thủ vệ canh gác.

Lúc này, cửa phòng bỗng mở ra.

Có hai người bước ra khỏi căn phòng, đúng là Đường Trung Hoa và Đường Hách.

“Có chuyện gì xảy ra, sao ầm ĩ như cãi nhau thế?” Đường Trung Hoa vừa mới thấy mấy người chạy qua, mấy nơi khác trong phủ thành chủ đột nhiên sáng trưng như ban ngày, thỉnh thoảng còn có tiếng ồn ào truyền tới, không khỏi nhíu mày lại.

“Bẩm Đường tiên sinh, có vài tên ăn trộm xông vào phủ thành chủ, thành chủ đã hạ lệnh bắt chúng lại, xin ngài cứ yên tâm!” Một thủ vệ cung kính nói.

“Ăn trộm?” Đường Hách hứng thú, “Còn dám xông vào phủ thành chủ để trộm, to gan lớn mật thật đấy, có phải đã mất gì không?”

“Chuyện này…” Thủ vệ do dự.

“Nói!”

Thủ vệ rùng mình, “Phải, nghe nói kim khố đã bị trộm.”

Đường Trung Hoa khẽ giật mình, “Vậy phần thưởng có bị trộm không?” Nếu long huyết bị trộm thì nguy rồi.

Thủ vệ đáp: “Việc này tiểu nhân cũng không rõ lắm.”

“Đường Hách, ngươi đi hỏi xem sao, ở đây có ta canh chừng là được.”

Du Tiểu Mặc lập tức nhảy lên nóc nhà, linh hoạt chạy tới phòng Giang Lưu, lật mấy miếng mái ngói phía trên, hắn nhớ rõ trên TV toàn làm thế, cứ lật mấy miếng là có thể nhìn thấy tình hình trong phòng.

Nhờ ánh sáng của ngọn đèn, Du Tiểu Mặc nheo mắt nhìn thấy một người đang nằm bất động trên giường, khuôn mặt đã bị bóng tối che khuất, nhưng hắn vẫn nhận ra được, người này chính là Giang Lưu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.