Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 472: Lễ vật




Khi Du Chấn Thiên thể hiện sự bực bội trong lòng ra ngoài, mọi người gần như không dám thở mạnh một tiếng, nộ khí của cường giả Thánh cảnh sao có thể so sánh với người bình thường, nếu đánh nhau, cả đám bọn họ sẽ bị liên lụy mất.

Đúng lúc này, vị đại biểu của Đan Sư Công Hội đột nhiên đứng lên, trước tầm mắt của bao người, đi đến trước mặt ái đồ của Phó Thương Khung, đưa lễ vật mình mang tới.

“Vệ công tử, đây là chút tâm ý của Hồ mỗ, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ!”

Phó Thương Khung đích thân nhận lấy, gật đầu cười nói: “Ta thay mặt tiểu đồ đệ đa tạ lễ vật của Hồ huynh.”

Món lễ vật kia là một viên thải đan nhất phẩm, nếu xét về giá trị mà nói, Đan Sư Công Hội quả là hào phóng, thải đan là món hàng rất hiếm có trên thị trường, hơn nữa chỉ có đan sư cấp mười một mới luyện được, mà đan sư cấp mười một ở đại lục Thông Thiên này ít ỏi vô cùng, quả là một món bảo bối vô giá.

Tuy không thấy biểu lộ của nhân vật chính, nhưng có thể khiến Phó Thương Khung hài lòng là đạt được mục đích rồi.

Hồ Tiếu trở lại chỗ ngồi.

Một người đã mở đầu, những người khác cũng không cam lòng yếu thế, mấy thứ như lễ vật ấy mà, phải tự mình giao cho chủ nhân của bữa tiệc mới thể hiện được hết tác dụng của nó, nếu chủ nhân hài lòng, như vậy thì ấn tượng tốt về họ đã được tăng lên, còn nếu không hài lòng, về sau có thể bỏ loại lễ vật này.

Lúc này Du Tiểu Mặc mới nhớ tới, hình như hắn quên chuẩn bị lễ vật rồi.

Lúc trước vội vàng chạy tới địa bàn của gia tộc Xích Huyết để cứu Phong Trì Vân, lúc ấy vẫn chưa cân nhắc liệu có nên tham gia hay không, cho nên hắn quên béng luôn.

Du Tiểu Mặc tranh thủ thời gian ngẫm nghĩ xem trong không gian của mình có thứ gì.

Nhưng món đồ đáng giá nhất trong không gian chính là linh thủy, có điều không thể lấy ra được, bởi vì ở đây có người của gia tộc Xích Huyết, nếu như bị phát hiện ra linh thủy này khác với linh thủy bình thường, chỉ sợ bọn họ không tìm thấy lối rời khỏi Nam Lục luôn quá.

Thứ đáng giá thứ hai là linh đan, nhưng có viên thải đan nhất phẩm của Đan Sư Công Hội, hắn khó mà lấy ra linh đan cấp mười của mình nữa rồi.

Linh thảo cũng không được, nếu làm lễ vật thì phải có linh thảo trên cấp mười mới được, trong ruộng linh thảo của hắn cũng có, chỉ là chu kỳ phát triển của linh thảo cấp mười một quá dài, mà hắn mới trồng mấy tháng trước thôi, cho nên bây giờ vẫn chưa thành thục. Sao có thể dùng một cây linh thảo chưa thành thục làm lễ vật, vậy thì quá thấp kém, có khi còn bị lên án nữa.

Du Tiểu Mặc ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, phát hiện chẳng đem ra được thứ gì.

Nhìn mọi người chạy tới dâng quà của mình, Du Tiểu Mặc bắt đầu túa mồ hôi lạnh, lặng lẽ nhích tới bên tai Lăng Tiêu, hỏi một câu không ôm mấy hy vọng: “Anh có chuẩn bị lễ vật không?”

Lăng Tiêu đưa mắt nhìn hắn, “Em cứ nói đi?”

Hắn nói hả?

Khỏi cần nói, chắc chắn là không có!

Du Tiểu Mặc không có ý định đến bàn khác hỏi Ngân Qua và Triển Vũ Hiên, ngay từ đầu bọn họ không có ý định sẽ tham gia yến hội, có thể khẳng định không ai chuẩn bị lễ vật.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Tới tham gia yến hội sinh nhật mà không mang theo quà, cứ tiếp tục như vậy sẽ bẽ mặt trước bao nhiêu người mất!

Thể diện của hắn có thể mất, nhưng Lăng Tiêu thì không!

“Ngươi làm sao vậy?”

Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên bên tai hắn.

Du Tiểu Mặc quay đầu lại mới biết chủ nhân của giọng nói là Cửu Dạ, suýt nữa đã quên mất y và Kiều Vô Tinh, nhưng không ngờ hắn lại ngồi cùng bàn với Cửu Dạ, đã vậy còn ngồi ngay cạnh nữa chứ…

Về phần Kiều Vô Tinh, người nọ đang ngồi ở góc đối diện với em họ Kiều Vô Song, thấy Du Tiểu Mặc nhìn qua, hai anh em tặng cho hắn một nụ cười tươi rói.

Giờ để ý mới thấy, bàn hắn đang ngồi toàn là nhân vật ghê gớm không à.

Mấy vị thanh niên tài tuấn của Tứ Linh, có Cơ Phượng và Lân Hạo Vũ mới tranh chấp nho nhỏ lúc nãy, cả Du Thanh Vân vừa qua bên này ngồi, cộng thêm hắn và Lăng Tiêu, vừa đủ mười người.

Cửu Dạ vừa lên tiếng, những người khác cũng nhìn về phía hắn, chỉ khác là có người còn mang biểu lộ khinh thường trên mặt, ví dụ như Lân Hạo Vũ của Kỳ Lân tộc, bảo sao Lăng Tiêu không thân thiết với Kỳ Lân tộc, vừa nhìn đã thấy huyết thống có tính bài xích mà.

Nhưng cũng có người dùng ánh mắt cân nhắc để nhìn hắn, không nên hỏi vì sao hắn lại nhìn ra được, khi bên cạnh có người thường dùng vẻ mặt này để nhìn mình ấy, muốn xem nhẹ cũng khó lắm.

Du Tiểu Mặc u oán liếc nhìn Cửu Dạ, thật là một tên nhóc hạnh phúc, có trưởng bối khác ngay, căn bản không phải u sầu về việc chuẩn bị lễ vật, không giống hắn, bên người chỉ có một tên chẳng biết tĩnh tâm gì hết.

Cửu Dạ bị hắn nhìn mà không hiểu nhìn hết, theo bản năng liếc nhìn Du Tiểu Mặc, “Có vấn đề gì?”

Du Tiểu Mặc thở dài một tiếng, “Không có gì, ta chỉ đang phiền não một việc mà thôi.”

Cửu Dạ hơi sững một chút, mới nói: “Chuyện gì?”

Du Tiểu Mặc đặt khủy tay lên bàn, chống cằm đầy ưu thương: “Ta phát hiện, hình như ta quên hỏi tên của nhân vật chính rồi.”

Khóe miệng Cửu Dạ âm thầm giật một cái, đã nhận được thiếp mời, còn tới địa bàn của người ta, vậy mà không biết tên của nhân vật chính, thần kinh tên này thô đến mức nào vậy.

Cửu Dạ điều chỉnh tâm trạng, thờ ơ đáp: “Ta nhớ hình như tên của hắn là Vệ Bạch thì phải.”

“Cốp—— “

Cái cằm của Du Tiểu Mặc trượt khỏi lòng bàn tay, đập thẳng xuống bàn, cái tên này quá quen thuộc, quá quá quá quen thuộc luôn! Nghe đồn hắn có một vị sư huynh tên là Vệ Bạch, nhưng nghe nói là đã mất tích, rốt cuộc không biết sống chết ra sao. Ông trời ơi, ông mau nói cho con biết đây không phải là thật, chỉ tình cờ trùng tên trùng họ thôi đúng không, trên thế giới nào có chuyện trùng hợp như vậy!

Những thứ phía trên không phải là suy nghĩ của bản thân hắn đâu nha, hắn chỉ thuần túy biểu đạt sự khiếp sợ của mình mà thôi!

Nhìn thấy phản ứng của Du Tiểu Mặc, Cửu Dạ nhàn nhạt nhướn mày.

Phản ứng kịch liệt của hắn làm Lăng Tiêu cũng nhìn lại.

Du Tiểu Mặc bất chấp ánh mắt của người khác, vội vàng chống lại cằm, “Hắn thật sự tên là Vệ Bạch sao?”

Cửu Dạ nói: “Lừa người thì có lợi gì?”

Du Tiểu Mặc: “Thì vui sướng khi lừa được người khác ấy.”

Cửu Dạ: “…”

Du Tiểu Mặc gượng cười: “Đùa với ngươi thôi.”

Sau đó hắn nhớ lại mấy chuyện mà Hùng Tiếu đã nói khi ở sơn mạch Lục Nguyệt, Vệ Bạch được sư tôn của hắn thu làm đồ đệ vào hơn hai trăm năm trước, khi ấy cũng là thời điểm nhị sư huynh mất tích, hơn nữa lúc minh chủ Thương Minh tìm được, Vệ Bạch bị thương rất nghiêm trọng, kết hợp đủ mọi sự trùng hợp vào, hắn cho rằng 80% khả năng Vệ Bạch này chính là nhị sư huynh Vệ Bạch của hắn.

Đương nhiên Lăng Tiêu cũng nghe được đối thoại giữa hai người, bờ môi khẽ nhếch lên, “Ta nhớ hình như em cũng có một nhị sư huynh tên là Vệ Bạch phải không?”

Du Tiểu Mặc gật đầu.

“Chính là hắn?”

“Chắc vậy.”

“Thế thì, nghĩ ra được lễ vật muốn tặng hắn chưa?”

“… Nghĩ ra rồi.”

“Tốt lắm.”

Tốt lắm cái đầu anh á! Du Tiểu Mặc lừ mắt khinh bỉ, nếu không phải do bọn họ may mắn thì đợi lát nữa bẽ mặt cả đám nhé. Đúng lúc này, phía bên chủ vị đột nhiên truyền tới một đợt bạo động nhỏ, có người kinh hô.

“Oa, vậy mà lại tặng Kim Ti giáp, gia tộc Xích Huyết hào phóng quá.”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhướn mày, cái tên này quen thuộc lắm. Nhưng hắn vẫn chưa nhớ ra mình đã nghe ở đâu.

Tiếng Lăng Tiêu lờ mờ thổi đến bên tai, “Là giáp mềm được luyện chế từ tơ vàng mà Kim Sí trùng nhả ra.”

Du Tiểu Mặc giật mình tỉnh ngộ, trong vạt áo của hắn có hai con Kim Sí trùng chuyên sản xuất tơ vàng nè, hôm nào để cho chúng nhả mấy sợi, đợi lúc thiếu linh tinh mang đi bán có thể lợi nhuận không ít á.

Kim Ti giáp là bảo giáp hộ thân cực phẩm, truyền thuyết kể rằng một chưởng toàn lực của cường giả Thánh cảnh cũng không thể khiến Kim Ti giáp rung chuyển, là món đồ vô cùng quý giá, cũng ngang ngang với viên thải đan nhất phẩm kia, thường thì người ta hay để mấy loại bảo bối này cho gia tộc của mình dùng, vậy mà Du Chấn Thiên cam lòng đem ra tặng, phải biết số lượng Kim Sí trùng còn ít ỏi hơn cả Tứ Linh.

Những người chung quanh thốt ra đủ mọi từ ngữ tán thưởng, ngay cả Phó Thương Khung cũng lộ ra nét mặt hơi hài lòng.

Bởi vì Phó Thương Khung vô cùng lo lắng cho an toàn tính mạng của ái đồ, cũng từng phái người đi tìm Kim Sí trùng hoặc Kim Ti giáp, nhưng mãi vẫn chưa có tin tức.

Chủ nhân của món quà Du Chấn Thiên vô cùng bình thản, không hề cảm thấy đau lòng.

Lúc này, đa số đã dâng quà của mình lên, đặc biệt chỉ có Kim Ti giáp và thải đan, món quà của những người khác quá mờ nhạt.

Khi Phó Thương Khung bảo người ta nhận lấy Kim Ti giáp, chuẩn bị tuyên bố yến hội bắt đầu, một vị trưởng lão của gia tộc Xích Huyết đột nhiên đứng lên, thấy mọi người đều chú ý tới mình, vị trưởng lão này mới nhìn về phía bàn Du Tiểu Mặc đang ngồi.

Thấy thế, Du Tiểu Mặc biết rõ gia tộc Xích Huyết đang muốn ra chiêu, hơn nữa còn là chiêu nhằm vào bọn họ, có điều đổi thành người khác mà thôi.

“Em hồi hộp dễ sợ!” Du Tiểu Mặc xoa xoa bàn tay/

Lăng Tiêu yên lặng nhìn hắn một cái, “Khẩn trương cái gì?”

Du Tiểu Mặc nói: “Anh cảm thấy ông già đó sẽ nói gì?”

“Em đoán đi.”

Nghe được hai chữ này, Du Tiểu Mặc ngạc nhiên, quay đầu khiếp sợ nhìn y: “Anh biết?”

Lăng Tiêu nhìn hắn, đầy lo lâu.

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, cuối cùng quyết định ngậm miệng, trực giác của một người đàn ông đang nói cho hắn biết, nếu nói tiếp, coi chừng khả năng bị đả kích của hắn sẽ vươn lên một tầm cao mới.

Ngay thời điểm hắn đang tự an ủi bản thân, vị trưởng lão kia cũng lên tiếng, đắc ý nói: “Hình như Phó minh chủ đã quên còn có một người chưa đưa lễ vật, chắc hắn phải chuẩn bị một phần lễ trọng lắm, sẽ không khiến lệnh đồ thất vọng.”

Rốt cuộc Du Tiểu Mặc cũng biết cái ánh mắt ‘lo âu’ kia của Lăng Tiêu có ý gì rồi, đó là trắng trợn lo lắng cho chỉ số thông minh của hắn, hắn rất rất muốn nói một câu —— Chỉ số thông minh của em đã âm rồi, đừng lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.